Nhiễm Ninh biết rất rõ ý đồ xấu xa của người này, hồi đi học thường xuyên kiếm chuyện với nàng, lớn lên vẫn làm như vậy!
Nàng lập tức trở nên không hợp tác và đẩy vai muốn đuổi người.
"Nếu không còn việc gì thì đi đi..."
"Này... đừng đẩy tôi, đừng đẩy tôi thế chứ. Tôi vẫn còn chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu."
Nhiễm Ninh dừng lại, không đẩy nữa, nhưng vẫn tức giận nên không thèm quan tâm đến cô.
"Có chuyện gì vậy? Nói nhanh lên!"
Lục Thiều giơ tay lên sờ chóp mũi, nhìn cô gái trước mặt bị trêu chọc đến đỏ mặt, không thể tiếp tục nữa... nếu không sẽ bị đá ra ngoài mất, như vậy chuyến đi hôm nay chẳng phải sẽ trở nên vô nghĩa sao?
Hiện tại phải kiềm nén lại và cư xử đàng hoàng hơn thôi.
"Có nước không? Tôi khát quá, cậu cho tôi uống miếng nước được không?"
Nhiễm Ninh muốn hỏi cô khát thật hay giả vờ, nhưng lại cảm thấy như vậy quá keo kiệt, đã được người ta đưa về mấy lần, đến chút nước cũng tính toán thì thật là...
Quên đi...tranh cãi với cô ấy để làm gì chứ...
"Đợi tôi một lát."
Lúc vào bếp, tủ lạnh trống rỗng, ngoại trừ mấy gói mù tạt, chỉ còn lại hai lon bia, Nhiễm Ninh cau mày, sau đó nhớ tới hôm qua mình đã uống hết nước, vẫn chưa gọi giao thêm.
Bia...
Không được, cô còn phải lái xe, và hơn nữa... thứ này không thể làm dịu cơn khát.
Nhiễm Ninh liếc nhìn túi trà trong tủ, quay lại hỏi.
"Cậu muốn uống trà không?"
"Được chứ."
Vài phút sau, Lục Thiều nhìn chiếc cốc đang bốc khói trên bàn cà phê, vẻ mặt khó hiểu.
"Đây là trà gì?"
"Trà bình thường thôi..."
Trà này là do Bạch Lê mang tới, chỉ còn lại mấy gói, vì phiền phức nên Nhiễm Ninh đã tháo và vứt bỏ bao bì. Sau đó cũng chỉ để ở đó không uống. Nếu Lục Thiều không đến thì nàng suýt nữa cũng quên mất là có hai gói trà túi lọc, khi pha chỉ liếc qua mà không nhìn kỹ, lúc Lục Thiều hỏi, nàng sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn cái nhãn nhỏ...
Trà hoa anh đào được theo sau bởi hai từ - giảm cân.
"...."
"Cậu cố ý đúng không? Tại sao... cậu nghĩ tôi béo à?" Lục Thiều cười nói.
"Không có... Vừa rồi tôi không có đọc." Nhiễm Ninh muốn giải thích, nhưng khi nàng ngước mắt lên, lại nhìn thấy nụ cười gian xảo của cô liền cảm thấy có giải thích người này sẽ không tin. Làm sao nàng lại không nhìn thấy hai chữ giảm cân viết trên đó? Bản thân còn không tin được nữa là, nên nàng không nói nữa mà đưa tay định lấy lại tách trà.
"...Đừng uống nữa, tôi sẽ pha cái khác..."
"KHÔNG"
Lục Thiều cầm tách trà lên, dùng ngón tay móc sợi dây treo túi trà trên thành tách, nhúng nhúng mấy cái rồi lấy ra.
"Tôi còn chưa uống trà giảm béo bao giờ. Màu sắc... khá đẹp đấy."
Vừa định uống lại bị Nhiễm Ninh ngăn lại.
"Khoan đã..."
"Ừm?"
"Cẩn thận bị bỏng." Nhiễm Ninh giọng nói trầm thấp, vừa nói vừa liếc mắt sang chỗ khác.
Lục Thiều rất để ý Nhiễm Ninh nhưng lại luôn bất cẩn với chính mình, có lần khát nước quá, liền lấy nước trong bình đổ vào miệng, nước mới nấu đang để nguội chưa đầy mười phút nên khi cô uống một ngụm... Ngay lập tức, miệng đã hiện lên một vết phồng rộp.
Nhiễm Ninh lúc đó sợ hãi, ai ngờ cô lại hành động nhanh như cái chớp mắt như vậy. Từ đó trở đi, mỗi lần cô uống nước, nàng cũng sẽ nhắc nhở trước dù nước còn nóng hay đã nguội.
Lục Thiều cầm tách trà trong tay, trái tim cũng nóng lên.
Uống xong, cô thu hồi bộ dáng bất cẩn lúc trước, nghiêm túc nói: "Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về lời cậu nói ngày hôm qua, tôi thấy cậu nói đúng. Về phần cô bé đó... thực sự cần được hướng dẫn thật tốt. Hôm qua, ba cô ấy đã gọi cho tôi nói là sắp tới sẽ chuyển công tác, nên đưa hai bà cháu cùng đến Nam Kinh vào tháng 9. Đến lúc coi như đã ở xa tôi. Thời gian trôi qua, những suy nghĩ lộn xộn sẽ biến mất. Cũng tốt cho cô ấy... dù sao thì tôi cũng có sức hấp hẫn với người khác, cậu có nghĩ vậy không?
Nhiễm Ninh liếc nhìn cô: "Sao cậu không biết xấu hổ thế? Lúc nào cũng tưởng là mặt mình dát vàng à."
"Haha...đùa thôi."
Lục Thiều đặt tay lên đầu gối xoa xoa.
"Được rồi! Tôi uống nước xong rồi, không quấy rầy cậu nữa, tôi về đây."
Đứng lên, sau đó lại dừng lại.
"Tôi có thể đi vệ sinh không?"
Nhiễm Ninh sửng sốt... Hiệu quả sẽ không đến nhanh như vậy chứ?
Lục Thiều vừa nhìn đã biết nàng hiểu lầm, vội xua tay nói: "Không, không... Trước khi tới đây tôi đã uống một lon nước ngọt lớn, đã cầm cự suốt chặng đường."
"Vậy sao còn kêu khát?"
"Nước ngọt... ngọt quá."
Nhiễm Ninh không hiểu được hành vi kỳ lạ của cô, nhưng người này vốn là như vậy, giống như có hai cái dạ dày, một chứa nước, một chứa đồ uống*, khi đi vào cổ họng sẽ tự động tách ra. Nàng chỉ vào cửa kính mờ đang đóng ở góc chéo.
* 装饮料 đồ uống này là các thể loại nước ngọt, trà sữa... nói chung không phải nước tinh khiết
"Ở ngay đó."
Trên kệ trong phòng tắm là lọ dầu thơm hoa cỏ, mùi húng quế thoang thoảng mát lạnh.
So với cách bố trí bên ngoài, nơi này rõ ràng hẹp hơn rất nhiều, bên cạnh buồng tắm kính là bồ cầu và bồn rửa, thêm một người nữa vào sẽ có cảm giác chật chội*.
* Bộ tính tắm hai người hay sao mà kêu chật 😈
Lục Thiều nhìn ba mặt của buồng tắm bằng kính trong suốt, trên phiến đá cẩm thạch màu xám và trắng vẫn còn một ít nước.
Sau tiếng xả nước, Lục Thiều từ trong đi ra.
"Hình như vòi nước có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Chắc là bị rỉ."
"...."
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của nàng, Lục Thiều nhướng mày: "Được rồi, tôi không nói nữa, nếu không, cậu lại cho rằng tôi nói nhảm. Đằng nào cậu cũng sẽ biết thôi. Nếu có vấn đề gì thì gọi cho tôi, đừng tin mấy tờ rơi quảng cáo, toàn lừa đảo. Đặc biệt đối với một người phụ nữ sống độc thân như cậu, họ sẽ vẽ chuyện để làm tiền.
Khi bước tới cửa, cái bệnh lắm lời lại tái phát, Lục Thiều đứng ở cửa, nhìn Nhiễm Ninh bằng đôi mắt đen như đá sáng bóng, có chút lơ đãng.
"Được rồi... không cần tiễn, tôi có thể tự mình đi xuống..."
"Hẹn gặp lại."
Nhiễm Ninh gật đầu, đóng cửa lại.
Một tiếng, cánh cửa màu nâu đóng chặt lại, Lục Thiều gãi gãi lông mày.
Cô nàng này... cũng không thèm tỏ vẻ lịch sự một chút.
Sau khi tiễn Lục Thiều đi, Nhiễm Ninh chạy vào phòng tắm kiểm tra vòi nước, bật tắt mấy lần.
"Rỉ nước ở đâu? Rõ ràng là vẫn tốt..."
/
Cửa ký túc xá vừa mở ra, Lục Thiều liền bước vào.
Tục ngữ nói, khi vui vẻ người ta sẽ cảm thấy sảng khoái, sắc mặt cô như người say, trên lông mày khí tức dâng cao đến mức không thể kìm nén được.
Tuy nhiên... khả năng cô uống rượu là không cao, xét theo tình trạng tích cực dạo gần đây... chỉ có thể là vừa từ chỗ Nhiễm Ninh về, có lẽ vừa nếm được chút vị ngọt.
Thương Nam ngước mắt lên nhìn cô một cái.
Đã hồi sinh rồi.
"Cậu đang nhìn cái gì?" Lục Thiều hỏi.
"Cậu đang mặc gì vậy?"
"Thì mặc quần áo."
"Hôm nay nhiệt độ là 37 độ mà cậu mặc áo khoác... có bị sao không?"
"Tôi không thể bảo vệ mình khỏi ánh nắng mặt trời à."
Vừa nghe liền biết là nói xạo, người tập luyện hàng ngày sao có thể dùng áo khoác chống nắng, hơn nữa cho dù là vậy thì cái áo này cũng có chút không hợp lý, quá nhăn nheo.
Thương Nam hơi nheo mắt, lại quét qua chiếc áo khoác này, chợt nhớ ra.
"Này... đây không phải là cái trước đây cậu cho bác sĩ Nhiễm mượn sao?"
Lục Thiều đứng trước gương giơ tay chải tóc mấy cái, vừa nghe được lời này, nụ cười trên môi không thể mở rộng thêm được nữa.
Đầu lưỡi chạm vào má phải "Ừa, tôi vừa lấy về đó, đã giặt sạch rồi."
Nói xong, cô cởi áo khoác ra, không thèm cất vào tủ mà giấu thẳng dưới gối, xem như báo vật cần bảo vệ.
Cô nhướng mày, kéo khăn tắm trên kệ: "Tôi đi tắm đây."
Nhìn cách cô tung tăng tung tẩy, thật khó để tưởng tượng hình ảnh như cái xác không hồn vào hôm qua, Thương Nam không khỏi cười nhạo.
"Đừng đắc ý!"
...
Buổi tối đi ngủ, Lục Thiều dùng áo khoác làm gối, có một mùi thơm thoang thoảng bay ra, nói thế nào nhỉ... vẫn như trước, nhưng hình như có chút khác biệt, nữ tính hơn một chút.
/
Ngày hôm sau...
Trong bệnh viện, Bạch Lê khoanh tay trước ngực, cẩn thận nhìn Nhiễm Ninh.
"Sao tôi cảm thấy hôm nay cậu có chút khác thường ngày?"
Nhiễm Ninh cúi đầu nhìn, thấy mình vẫn mặc áo khoác trắng, "Có gì khác biệt?"
"Khóe miệng luôn nở nụ cười, ánh mắt nhìn người khác cũng không lạnh lùng... có sự ấm áp như mùa xuân."
"Thôi đi"
Hai người nói đùa một lúc, sau đó Bạch Lê quay lại công việc.
"Này. Tan làm xong cậu có rãnh không? Nếu không có chuyện gì làm thì cùng tôi đến trung tâm mua sắm nha."
"Tôi rãnh, nhưng sao đột nhiên cậu lại muốn dạo thế?"
Bạch Lê thở dài, vẻ mặt mệt mỏi: "Đi dạo gì chứ... tôi còn chưa sắm sửa gì cho nhà tân hôn?"
Nhiễm Ninh chớp mắt, kỳ quái hỏi cô: "Lần trước không phải đã mua sao?"
"Tôi mua nhưng mẹ Vạn Khang không đồng ý... bà ấy nói... đồ trên mạng chất lượng không tốt, còn nói chuẩn bị cho nhà tân hôn không thể tùy tiện như vậy, phải đích thân đi chọn, tôi không còn cách nào khác là phải trả lại đồ trên mạng."
"Vạn Khang đâu... Hắn nói gì?"
"Anh ấy còn có thể nói gì nữa? Bắt tôi nghe theo lời mẹ anh ấy, còn nói bà là người lớn, nên không tin vào những thứ trên mạng. Làm vậy cũng chỉ để dỗ dành mẹ chồng tương lai thôi."
"Vậy tí nữa hắn có đến không?"
Bạch Lê lắc đầu: "Công ty của anh ấy tăng ca, lúc đầu... anh ấy vốn sẽ đến."
Nhiễm Ninh cau mày, những lời này là gì? Ý là cậu phải tự đi sao?
Thấy Nhiễm Ninh im lặng, Bạch Lê nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng, lơ đãng thở dài.
"Mẹ tôi luôn nói, hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu. Suốt ngày không phải là mẹ thì là bà nội của anh ấy, chỉ cần nghe chuông điện thoại là tôi đã hốt hoảng."
Hôn nhân cần phải có sự thỏa hiệp thì mới duy trì được lâu dài, theo quan niệm truyền thống, người phụ nữ luôn phải thỏa hiệp là điều đương nhiên, nhưng vấn đề... Hôn nhân không chỉ là sự thỏa hiệp của một bên mà còn cần phải đến từ hai phía, đáng tiếc là hầu hết đàn ông đều không hiểu.
Hầu hết đàn ông đều giống như Vạn Khang, chỉ là những người thợ nề...cho rằng việc lớn biến thành việc nhỏ, việc nhỏ hóa không, thực ra họ chỉ ba hoa, căn bản không giải quyết được vấn đề gì.
Nhiễm Ninh không biết cách thuyết phục người khác, cũng không biết nên làm gì, liền chạm vào vai Bạch Lê.
"Tôi luôn ở bên và ủng hộ cậu. Chỉ có một điều...cậu đừng làm khó bản thân quá."
"Ừ!"
...
Trước khi tan sở có một cơn mưa nhỏ, đến khi ra khỏi khoa nội trú thì trời đã tạnh mưa, khi nàng bước ra khỏi cổng bệnh viện, vết mưa trên mặt đất đều bị nắng xóa sạch.
Nhiễm Ninh chờ Bạch Lê đi lấy xe, đứng ở lề đường nhìn xung quanh.
Rất nhanh Bạch Lê đã lái xe từ gara ra, vẫy tay với nàng: "Đi thôi."
"Được."
Chắc là cậu ấy không đến, Nhiễm Ninh nghĩ thầm... Dù sao cũng không phải tài xế riêng của nàng, sao có thể ngày nào cũng đến.
...
Đến giờ tan sở, đường lại kẹt xe nghiêm trọng, Bạch Lê vốn đã rất khó chịu vì chuyện này, cô đi làm cả ngày mệt mỏi, tan làm không thể về nhà, còn phải đi mua đồ dùng cho nhà mới. Nhưng những thứ này đều có thể đặt được trên mạng nên việc cô làm lúc này có cần thiết đâu...
Ồn ào, ngột ngạt và khô khốc...
Bật điều hòa ở mức tối đa cũng không thể giải tỏa được căng thẳng, nhìn dòng xe cộ bất động trước mặt, cô cảm thấy mình đã đến giới hạn chịu đựng và sẽ nổ tung nếu chịu đựng thêm nữa.
Cô nắm chặt tay lái và đập mạnh vào kèn nhiều lần.
"Ngày nào cũng kẹt xe, con đường này thậm chí còn bị chặn một lần!"
Tính tình của Bạch Lê khá tốt, bình thường cô ấy có thể chịu đựng được những người xếp hàng, nhưng sau khi tan sở lại không chịu được việc kẹt xe? Có thể thấy, đây không phải vấn đề đường xá, mà là do tâm trạng tức giận...
"Cậu có muốn uống nước không?" Nhiễm Ninh bổ sung thêm, "Nước lạnh."
Bạch Lê không khát nước, nhưng trong lòng lại rất lo lắng, đang định lắc đầu, lại đổi ý thành "Uống!"
Cô cầm lấy nước uống mấy ngụm, cảm giác như băng lạnh thấu tim.
Bạch Lê giơ tay xoa mặt, sau đó quay đầu nhìn Nhiễm Ninh.
"Lần sau! Lần sau Vạn Khang có nói gì, tôi cũng sẽ không đồng ý! Bà ấy hoặc là không hài lòng cái này cái kia, nếu không thích thì sao không tự mua? Ở nhà chẳng biết thế nào, chỉ dùng miệng ra lệnh cho người khác, tôi còn chưa phải là con dâu của bà ấy!"
Xả ra một tràn quả thực dễ chịu hơn nhiều so với việc giữ trong lòng...
Nhưng lúc này cô ấy đang tức giận, vừa nói xong, cô ấy lại đột nhiên khó chịu.
"Nhiễm Ninh, cậu nói xem... Lần sau nếu chuyện này lại xảy ra, tôi nên nói thế nào đây?"
Nhiễm Ninh mím môi, một tay chống lên cửa kính, tay còn lại để lên chân, im lặng một lúc, chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Bạch Lê.
"Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu không nghe lời khuyên của tôi."
"Tại sao? Cậu có đề nghị gì?" Bạch Lê tức giận nói: "Theo tôi... đừng khoe khoang. Nếu cậu không nói cho tôi biết... tin hay không, tôi sẽ chết cho cậu xem!"
"Chia tay, tôi sẽ đá hắn."
"...."
Nhiễm Ninh ánh mắt trong veo, tựa hồ không có đang nói đùa, tâm tình lạnh lẽo phù hợp với giọng nói băng giá của nàng, bầu không khí trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, như thể nàng đã cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra câu trả lời.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Lê, Nhiễm Ninh hạ ánh mắt xuống, hàng mi cong cong run rẩy.
"Tôi đã nói đừng nghe... mà cậu cứ hỏi..."
"Hehe"
Nàng còn chưa nói xong, Bạch Lê đã bật cười, đầu lắc tới lắc lui, cuối cùng vỗ nhẹ vai Nhiễm Ninh.
"Gần... gần giống như những gì tôi nghĩ. Nếu cậu không nói thế, tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ."
"Vậy sao còn hỏi?"
"Tôi chỉ muốn nghe cậu mắng hắn, giúp tôi trút giận. Ai biết cậu sẽ đánh chết hắn luôn?"
"Bây giờ cậu thấy thoải mái chưa?"
"Ừm, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Nhiễm Ninh lắc đầu, chân thành nói: "Vạn Khang thật may mắn khi cưới được cậu. Hiện tại không có người phụ nữ nào dễ dụ dỗ như cậu cả."
Bạch Lê không có trả lời, khẽ mỉm cười, "Tôi không tốt như cậu nói."
Ngay lập tức, đèn xanh bật sáng, cô nhấn ga và lái xe vào dòng xe cộ.
Kỳ thật Nhiễm Ninh còn chưa nói hết lời vừa rồi, nàng còn có chút e dè...
Nếu chuyện này thực sự xảy ra với nàng, nàng và Vạn Khang sẽ không đời nào đi đến bàn chuyện hôn nhân...
Chỉ cần nghe Bạch Lê nói như vậy, nàng liền mệt mỏi...
Có lẽ nàng sinh ra không phù hợp để kết hôn...
Yêu... có lẽ cũng không hợp, hình như nàng sinh ra không có tính kiên nhẫn.
...
Đến trung tâm thương mại, Bạch Lê cũng không thèm bận tâm nữa mà chỉ mua lại những thứ đã trả lại trên mạng, một đống túi lớn nhỏ, nếu nhét được vào xe thì chỉ cần mang đi. Nếu không vừa, cô ấy sẽ điền vào biểu mẫu và nhờ người ở trung tâm thương mại giao đến tận nhà.
"Trà giảm béo hoa anh đào mua một tặng một, đừng bỏ qua cơ hội này nhé."
Nhiễm Ninh dừng lại và quay lại nhìn.
"Hình như tôi đã từng mua nhãn hiệu này rồi..." Bạch Lê nhìn thấy cái này liền dừng lại, "Cậu có muốn mua không?"
"Không cần."
Lúc Nhiễm Ninh quay người lại, môi nàng cong lên. Không biết... cậu ấy có bị tiêu chảy hay không.
...
Bạch Lê một mình không thể xách nhiều đồ như vậy, nên Nhiễm Ninh liền nhờ người quản lý mượn một chiếc xe đẩy, giúp Bạch Lê khiêng lên lầu.
Cửa vừa mở, trước khi hai người bước vào, họ đã bị người đàn ông cởi trần trong phòng khách làm giật mình, phản ứng đầu tiên của Nhiễm Ninh là lùi ra khỏi cửa.
Vạn Kang cũng giật mình, tưởng chỉ có Bạch Lê, không ngờ còn có Nhiễm Ninh, lập tức chạy về phòng ngủ, mặc áo ngắn tay rồi lại ra ngoài.
"Sao lại về rồi? Hôm nay không phải tăng ca sao?" Bạch Lê lấy đồ trong xe đẩy ra, đặt xuống đất.
"Anh nhớ em, anh đã hoàn thành công việc sớm." Vạn Khang là một lập trình viên, lương hàng năm cao, nhưng cũng rất vất vả, anh ấy thường xuyên làm việc tăng ca cả đêm, có khi không về nhà nửa tháng là chuyện bình thường.
Anh ấy nhìn đồ mới mua, mỉm cười ôm lấy vai Bạch Lê, không để ý Nhiễm Ninh, anh cúi người hôn lên mặt Bạch Lê.
"Cảm ơn vợ đã làm việc chăm chỉ. Bồn tắm đã sẵn sàng rồi. Việc còn lại để anh lo."
Lời nói thẳng thắn đến nỗi Nhiễm Ninh nổi hết da gà, nàng không phải là người không nhạy bén nên liền mỉm cười với Bạch Lê.
"Hai người bận rộn, tôi sẽ không quấy rầy nữa."
"Nhiễm Ninh!"
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, Nhiễm Ninh còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Lê đã nắm lấy cánh tay nàng, kéo ra khỏi cửa.
"Đã muộn như vậy, tôi đưa cậu về."
"..."
Bạch Lê thậm chí không nhìn Vạn Khang và đóng sầm cửa lại.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa đầy năm giây, nhanh như chạy trốn.
Nhiễm Ninh sửng sốt: "Cậu đang làm gì vậy?"
Bạch Lê nắm lấy tay bạn mình, lắc mạnh: "Ra ngoài rồi nói chuyện nhé..."
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hết uống nước, rồi lại đi vệ sinh. Cứ nói thẳng đi, Lục Thiều... là không muốn rời đi, muốn bám lấy người ta sao?