Tối hôm đó, Lục Thiều nhận được điện thoại của bà nội Diêu Y Y, nói rằng cô bé đã cãi nhau với ba và nhốt mình trong phòng ba ngày không ăn uống.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thiều lập tức lái xe tới.
"Diêu Y Y mở cửa!"
Lục Thiều đập cửa rầm một tiếng, nhưng người bên trong không chịu mở.
"Bà nói hôm nay là một ngày thứ bảy đẹp trời và muốn hai cha con cùng ngồi ăn cơm. Không ngờ họ lại cãi nhau. Ba con bé đã đi công tác nơi khác... Bà phải làm sao đây...?"
Bà nội Diêu đã lớn tuổi, nói được vài lời thì rơi nước mắt.
"Bà ơi, bà có chìa khóa không?"
"Bà không thể tìm thấy."
Lục Thiều liếc nhìn cánh cửa đang đóng, hét lên: "Diêu Y Y, nếu em không mở cửa, chị sẽ phá cửa đó!"
Vẫn không có ai đáp lại.
"Con bé đã ba ngày không ăn uống, liệu có chuyện gì xảy ra không?"
Lục Thiều cau mày nói: "Bà lùi lại đi."
Lục Thiều vừa dứt lời, dùng sức đá vào cánh cửa ba lần, cánh cửa bị nứt ra, cô đá thêm mấy cái nữa, giữa cửa xuất hiện một cái lỗ. Lục Thiều đưa tay vào và mở cửa ra.
"Y Y!"
Bà nội Diêu kêu lên.
Diêu Y Y đang nằm ngất dưới đất, khuôn mặt trắng bệch.
Lục Thiều bế cô lên xe, vội vàng đi đến bệnh viện.
...
Phòng cấp cứu.
Nhiễm Ninh vừa mới giải quyết xong bệnh nhân bị ngộ độ rượu thì nhìn thấy Lục Thiều ôm một cô gái lao vào.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Con bé đã không ăn uống gì trong ba ngày và ngất xỉu."
Lục Thiều chạy nhanh nên có chút hụt hơi.
"Đặt người lên giường đi."
Nhiễm Ninh đầu tiên xem qua đầu cô, sau đó kiểm tra mắt, cuối cùng đặt ống nghe lên ngực.
"Cô ấy bị sốt và cần truyền dịch. Cô ấy có tiền sử dị ứng không?"
Lục Thiều có chút bối rối, làm sao cô có thể biết được điều này.
"Tôi không biết."
"Trước tiên tôi sẽ kiểm tra da."
Cô không biết có phải vì là Nhiễm Ninh hay không, nhưng chỉ trong vòng năm phút sau quá trình kiểm tra da kết thúc, Diêu Y Y đã nằm trên giường và được truyền dịch vào tĩnh mạch.
Lục Thiều thấy người đã ngủ say, trước tiên gọi điện cho bà Diêu, dặn dò bà đừng lo lắng, sau đó ra khỏi phòng cấp cứu, đứng ở hành lang nhìn chung quanh, nắm lấy một y tá đi ngang qua hỏi:
"Xin lỗi, bác sĩ Nhiễm đâu rồi?"
"Trong phòng cấp cứu, vừa có người bị tai nạn xe cộ." Y tá nhìn Lục Thiều từ trên xuống dưới, "Cô sao vậy? Cô có quan hệ gì với bác sĩ Nhiễm à?"
Lục Thiều chỉ vào phòng bệnh, "Tôi muốn hỏi khi nào thì cô ấy sẽ tỉnh lại?"
Đây chính là y tá vừa đưa kim tiêm cho Diêu Y Y, "Cô ấy không sao, ngủ xong liền tỉnh lại."
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng rồi tắt sau khoảng nửa tiếng, Nhiễm Ninh vừa bước ra khỏi phòng còn chưa kịp thở, một người lập tức lao đến.
Đó là một phụ nữ đang ôm một đứa trẻ trong tay, trông cậu bé khoảng ba bốn tuổi, giọng nói như đang khóc.
"Bác sĩ, xin hãy khám cho con trai tôi. Nó cứ kêu đau bụng và nôn liên tục."
Nhiễm Ninh cởi áo của đứa bé ra, đặt tay lên bụng nó ấn xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Có đi đại tiện hay đầy hơi không?"
"Có thể không..."
"Tắc ruột ở trẻ em."
Cô vừa dứt lời, một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, mặc áo khoác da màu nâu, tóc bóng mượt, chắc là ba của đứa trẻ, đi từ cửa đến giường bệnh, cũng không hỏi thăm tình trạng của đứa trẻ, anh ta vừa chỉ vào người phụ nữ vừa chửi rủa, buông ra những lời lẽ khó chịu.
"Cô thậm chí còn không thể chăm sóc nổi một đứa trẻ, chết tiệt nếu cô yêu cầu tôi. Chết tiệt! Cô là một con lợn!"
"Anh ầm ỉ cái gì vậy? Bệnh viện là nơi yên tĩnh không được ồn ào, tôi gọi bảo vệ đó!" Nhiễm Ninh vốn không quen cách đối xử với người thân như vậy nên nàng ghi một tờ giấy cho người đàn ông đó nói: "Đi đóng viện phí đi!"
Người đàn ông vừa nói những lời tục tĩu bỗng nhiên tỏ ra xấu hổ: "Tôi và cô ấy đã ly hôn, đứa con đã được trao cho cô ấy, tôi chỉ đến xem thôi!"
"Vậy anh có phải ba của đứa bé?" Nhiễm Ninh quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đó: "Nếu không muốn con mình chết thì đi nộp tiền đi!"
Nhìn thấy đứa trẻ bị đẩy vào phòng bệnh, người đàn ông cầm tờ giấy trên tay có chút do dự, nheo mắt liếc nhìn lối thoát hiểm cách đó không xa, khi hai chân anh ta đang chuẩn bị đi về phía đó thì một bàn tay đưa ra chặn lại "Anh ơi, phòng thanh toán ở bên phải, anh đi nhầm chỗ rồi."
...
Nhiễm Ninh gần như cả đêm không hề nghỉ ngơi, mãi đến hơn năm giờ sáng mới có người đến đổi ca trong phòng cấp cứu.
Nhiễm Ninh duỗi lưng và đấm vào eo hai cái, đi vệ sinh cũng không được, ngồi phịch xuống ghế, nhưng dù ngồi thế nào nàng cũng cảm thấy đau nhức, toàn thân như bị bao phủ bởi gai nhọn, làm nàng không thế di chuyển được.
"Đau lưng sao?"
Giọng nói của Lục Thiều truyền đến từ phía trên đầu cô, Nhiễm Ninh chưa kịp phản ứng, cô đã ngồi xuống, đặt lòng bàn tay hơi khô khốc lên eo nàng mà không báo trước.
Vòng eo của nàng thon thả và bàn tay của cô có cảm giác dễ chịu đến lạ.
"Ở đây có đau không?"
Nhiễm Ninh sửng sốt, vừa định từ chối thì lại nghe thấy Lục Thiều nói.
"Công việc vất vả quá, để tôi giúp cậu mát xa nhé."
Giọng nói của cô trầm thấp như đang thì thầm... không thể dịu dàng hơn nữa. Cô hoàn toàn khác với những lần trước, người ta đều nói phụ nữ là sinh vật giàu cảm xúc, Nhiễm Ninh luôn cho rằng cô là một ngoại lệ, nhưng bây giờ thì không. Hình như cô cũng không nằm ngoài quy luật này, chỉ khác một chút thôi... Quả nhiên, nàng ngừng cử động, cổ họng có chút khô khốc, không phát ra được âm thanh nào, tất cả giác quan đều tập trung ở lòng bàn tay đang được ấn vào thắt lưng, hai tay của Lục Thiều như một ngọn lửa, chạm vào đâu cũng bốc cháy.
Sau một lúc, suy nghĩ của nàng quay trở lại và bắt đầu vùng vẫy.
"Không, tôi không có... a!"
Nhiễm Ninh đau đến toát mồ hôi lạnh, người này nhất định là cố ý ấn mình một cách tàn nhẫn đây mà.
"Buông ra, đau quá!"
"Ai kêu cậu di chuyển?"
"Cậu sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng!"
"Vậy thì hãy thành thật hơn đi."
Hai má Nhiễm Ninh đột nhiên nóng bừng, nàng luôn cảm thấy lời nói của cô, đặc biệt là sự lên giọng... có chút ác ý và trêu chọc.
Những năm học ở trường hàng không, do rèn luyện thể chất nên cơ thể Lục Thiều luôn rất đau nhức, lúc đầu cô không biết cách ấn đúng nên cứ tùy tiện ấn đại... Càng ấn thì càng đau đớn. Về cơ bản, cô phải cố gắng cầm cự. Sau đó, nhà một bạn học có mở một tiệm vật lý trị liệu và biết cách xoa bóp. Lục Thiều nhìn cô ấy mát xa cho mọi người nhiều lần, vì vậy cô bắt chước những động tác của cô ấy... Ban đầu, cô chỉ quan sát và thực hiện các động tác cơ bản, thời gian trôi qua, cô đã có được nhiều kỹ năng hơn.
Lúc này, vừa ấn vào eo Nhiễm Ninh, cô vừa cau mày, giọng điệu có chút gay gắt.
"Có chuyện gì với thắt lưng của cậu thế?"
"Căng cơ thắt lưng"
"Cậu đã gặp bác sĩ chưa?"
"Cậu muốn tôi gặp loại bác sĩ nào? Bản thân tôi cũng là bác sĩ."
Lục Thiều thở ra, ngước mắt lên nhìn mái tóc vương vãi sau gáy của nàng.
"Cậu chưa từng nghe qua câu nói này sao? Nếu còn trẻ mà đã bị đau thắc lưng nặng như vậy. Tương lai sẽ ra sao đây..."
Miệng chó không thể mọc được ngà voi*, nên Nhiễm Ninh vỗ tay vào eo rồi đứng dậy rời đi.
*狗嘴吐不出象牙 ý nói người xấu thì không thể nói lời tử tế
Vừa mới đứng dậy, cổ tay nàng đột nhiên bị siết chặt, bị kéo về phía sau, ghế dài trong hành lang đều làm bằng thép không gỉ, chân có thể cử động được, nếu bị kéo mạnh như vậy, lưng ghế khó tránh khỏi va vào tường, tạo ra một tiếng động lớn.
Vị bác sĩ vừa bước vào phòng trực quay lại nhìn.
"Bác sĩ Nhiễm, cô ổn chứ?"
"Ổn."
Nhiễm Ninh lập tức ngồi xuống, chờ bác sĩ trực đi, quay người lại gầm gừ với người bên cạnh.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Đi đâu?"
"Về văn phòng."
Lục Thiều nắm lấy cổ tay nàng không buông, cổ tay rất trắng và gầy... Có chút khó chịu, cô ngồi cạnh nàng, rất gần...mùi thuốc khử trùng trộn với dầu gió tạo ra một mùi hương dễ chịu từ từ xộc vào mũi.
Cô nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Trong văn phòng có giường không?"
"...."
Lục Thiều hơi nheo mắt lại, vỗ vai mình.
"Ngủ ở đây đi, nếu muốn tôi sẽ cho cậu mượn."
Kiêu ngạo.
Ai mới có suy nghĩ kỳ lạ đây? Nhiễm Ninh nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
"Cậu..."
Nàng đang định mở miệng, Diêu Y Y đã tỉnh dậy trong phòng bệnh, giọng khàn khàn và gọi đi gọi lại Lục Thiều, rất khẩn trương.
Nhiễm Ninh hất tay Lục Thiều ra, siết chặt áo khoác trắng rồi đi về phía phòng bệnh.
Lục Thiều cúi đầu nhìn đôi tay bị vứt đi của mình, khóe miệng hơi cong lên, vẫn còn lực rất lớn, sau đó cũng đi theo vào.
Diêu Y Y vốn đang nằm, nhưng khi nhìn thấy Lục Thiều đi vào, cô lập tức đứng dậy, đôi mắt ngấn nước lấp lánh, chỉ cần không ăn mặc kỳ lạ biến mình thành một hắc sơn lão yêu, cô bé trông vẫn khá sáng sủa. Bây giờ cô bé đang nhìn Lục Thiều chằm chằm một cách háo hức, hơi bĩu môi.
"Chị đã ở đâu vậy? Chị có biết khi mở mắt ra và đối mặt với một nơi xa lạ như vầy, người ta sợ hãi đến mức nào không?"
"Nói chuyện với chị đi!" Lục Thiều đút hai tay vào túi, phồng má, "Sốt tới 40 độ, làm cho bà nội sợ chết khiếp, em có biết không? Ở tuổi còn trẻ như vậy, lại đi học cách tuyệt thực!"
"Ai bảo chị không để ý tới em" Diêu Y Y nói và định kéo cánh tay của Lục Thiều, nhưng cô đã tránh được và nói: "Nằm xuống và đừng cử động gì cả."
Diêu Y Y khó chịu nhíu mày, sau đó ôm cô thể mình nói: "Đau..."
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, trông không giống như đang giả vờ.
Nhiễm Ninh lấy ống nghe từ trong túi ra, đeo lên tai: "Đừng cử động, để tôi khám cho."
Nàng nghe ngực trước rồi mới nghe lưng.
"Quay lại và kéo áo lên."
Lục Thiều thấy cô ấy sắp kéo áo, quay người lùi lại hai bước thì Diêu Y Y lại bắt đầu hét lên.
"Thiều! Đừng đi mà!"
"Em sợ."
Lục Thiều sắc mặt tái xanh, vô thức nhìn Nhiễm Ninh, Nhiễm Ninh khoanh tay đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lãnh đạm không biểu lộ cảm xúc.
Đột nhiên, Lục Thiều trở nên cáu kỉnh, kéo cổ áo, nghiêm giọng nói.
"Diêu Y Y, đừng gây rắc rối cho chị!"
Nói xong, cô kéo rèm lại, lui ra ngoài phòng bệnh chờ đợi.
Khoảng hai ba phút sau, Nhiễm Ninh đi ra, tháo ống nghe trên cổ, bỏ vào túi.
"Cậu là người giám hộ của cô ấy à?"
"Không phải."
"Vậy cậu có quan hệ gì?"
"..."
"Đừng hiểu lầm, cô ấy hình như bị chấn thương do ngã, tình huống cụ thể cần phải chụp cắt lớp mới có thể đưa ra phán đoán chính xác. Nếu sau này cô ấy cần nhập viện, tôi nghĩ tốt hơn hết nên gọi cho người giám hộ."
Lục Thiều cau mày gật đầu: "Được."
Vừa dứt lời, Diêu Y Y lại hét lên trong lòng.
"Thiều... Lục Thiều...đừng đi xa quá!"
"Nhanh tới với em..."
"Em thấy tệ quá"
So với vẻ mặt vô cảm vừa rồi, Nhiễm Ninh lần này nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng mắt chẳng có một chút ý cười nào, mà có chút mỉa mai và lạnh lùng.
Lục Thiều hiếm khi cảm thấy tê dại, cô cảm thấy mình cần phải giải thích, nếu không Nhiễm Ninh có thể sẽ cho rằng mình là một kẻ biến thái.
Cô giơ nắm đấm lên, lướt qua môi, "Cái đó... không phải như cậu nghĩ đâu. Tên cô ấy là Diêu Y Y, là học sinh cuối cấp. Tôi..."
"Không cần phải giải thích."
Nhiễm Ninh ngắt lời một cách bình tĩnh với một nụ cười.
"Tôi biết rồi."
Lục Thiều ngơ ngác, không hiểu lắm: "Cậu biết cái gì?"
"Bản chất của cậu."
"...."
"Luôn luôn bị hấp dẫn nhất đối với các nữ sinh trung học."
"Tôi..." Lời nói trong miệng đột nhiên dừng lại, Lục Thiều liếm khóe miệng, nhướng mi mỏng lên, nhún vai mỉm cười liếc nhìn nàng, nhàn nhã nói: "Tôi chưa nghe thấy cậu nói... cái gì? Tôi vẫn còn nhớ năm cuối cấp ba của chúng ta."
Khuôn mặt bình tĩnh của Nhiễm Ninh cứng đờ trong giây lát, như đàn chim di cư đang bay qua mặt hồ tĩnh lặng, nụ cười trên môi đột nhiên vụt tắt, nàng nhìn thẳng vào cô.
"Cậu đúng là đồ tự luyến."
Nghe vậy, Lục Thiều sắc mặt đột nhiên thay đổi, hai chân duỗi thẳng, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói cũng lạnh lùng hơn một chút.
"Quên đi, tôi cũng làm biếng giải thích rồi, dù sao trong mắt cậu tôi chưa bao giờ là người tốt, nhưng... đứa bé kia thật sự không phải như cậu nghĩ. Trong vài ngày tới tôi không thể đến đây. Hãy giúp tôi chăm sóc em ấy. Giờ để em ấy nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ đãi cậu một bữa và từ từ kể chi tiếc cho cậu nghe.
"Tôi không có thời gian." Nhiễm Ninh lạnh giọng nói: "Cậu gọi cho người nhà em ấy đi."
Lục Thiều nhìn nàng hồi lâu không nói gì, khi tình huống này sắp kết thúc, cô đột nhiên kéo dài giọng nói.
"Cậu ghen à?"
"Cậu điên à?"
"Không phải sao? Thế tại sao lại tức giận như vậy?"
"..."
Lục Thiều nghiêng người chặn đường Nhiễm Ninh, nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Có phải tôi là người cậu nhớ không quên?"