Năm cuối cấp.
Cành cây rậm rạp che khuất ánh nắng, bóng cây lốm đốm rơi xuống cánh tay đang gát lên đôi mắt của Lục Thiều.
"Có chuyện gì với cậu vậy?"
Người thường hoạt bát sôi nổi nay bỗng trở nên im lặng, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Lục Thiều buông cánh tay, trên hàng lông mi xuất hiện vệt nước mắt, "Tôi đau bụng muốn nôn, cậu có thể cùng tôi đến phòng y tế có được không?"
Nhiễm Ninh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, một tay vòng qua cổ, tay còn lại ôm lấy eo cô: "Đứng dậy nào."
Phòng y tế.
Lục Thiều đã uống thuốc, đang nằm trên giường bệnh, sau hơn nửa giờ thuốc mới có tác dụng, sắc mặt cô hồng hào hơn một tí.
"Cậu có muốn uống chút nước không?" Nhiễm Ninh đứng cạnh giường hỏi.
"Ừm."
Lục Thiều nhích người lên một chút, cầm cốc nước chậm rãi uống một ngụm, nuốt xuống cổ họng, sau khi uống được mấy ngụm, chuông vào lớp vang lên.
Không hiểu sao cô ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt tối sầm, trong lòng như đang chất chứa điều gì đó.
"Cậu có thể ở lại với tôi thêm một lát được không? Tôi vẫn hơi... khó chịu."
Khóe miệng cô mím lại, gò má hiện rõ vẻ chán nản, vẻ mặt lúc đó... kỳ lạ đến không thể tả.
Lông mi Nhiễm Ninh khẽ run lên, vô tình liếc nhìn đầu ngón chân.
"Sao cậu lại muốn tôi đi cùng cậu?"
"Nếu không phải cậu thì tôi còn biết tìm ai đây?"
"Còn có Mộc Tuyết mà, hai người không phải có quan hệ tốt sao?"
"Sao lại thế được?!"
Lục Thiều có chút kích động, bả vai đột nhiên run lên, nước trong cốc tràn ra ngoài.
"Được rồi, được rồi." Nhiễm Ninh vội vàng nắm lấy cánh tay cô, cầm lấy chiếc cốc đặt lên chiếc bàn nhỏ cao bên cạnh, "Xúc động như vậy làm gì."
"Cậu hiểu lầm tôi, tôi có thể không kích động được sao?" Lục Thiều mở to mắt, nếp nhăn trên trán cũng xuất hiện. "Tôi và cậu ấy chỉ là bạn học, ở trường cũng chỉ chào hỏi xã giao vài câu... Không thể tính là thân thiết được."
"Cậu đã nói vậy, thì tính ra chúng ta cũng đâu có thân nhau."
"Ơ, làm sao có thể so sánh như vậy được!"
"Có gì khác biệt sao?"
Giọng điệu Nhiễm Ninh bình tĩnh, đôi lông mày xinh đẹp như vầng trăng sáng trên bầu trời, như những bông hoa sen mỏng manh trong nước...
Lục Thiều nhìn thấy trong lòng càng mê đắm, đột nhiên lại cảm thấy nghẹn ngào, cảm giác như có người nhét một con voi vào cổ họng, mỗi khi mở miệng sẽ phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Nhiễm Ninh nhìn vẻ mặt của cô thì nửa như muốn nói, nửa lại thôi... Nàng mím môi, hàng lông mi cong cong hơi cụp xuống.
Đôi mỏng mấp máy, nàng có chút do dự nói:
"Lục Thiều, cậu... có phải cậu..."
Lục Thiều sờ sờ cổ, giọng nói như bị mắc vào miếng bọt biển: "Chuyện... chuyện gì?"
Sự do dự chính là nỗi sợ lớn nhất, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể khiến một tòa nhà cao ngất ngưởng sụp đổ.
Trong mắt Nhiễm Ninh chất chứa sự nghi ngờ, bất an, vướng mắc cùng xung đột... nhưng cũng có một chút mong đợi.
Lục Thiều tính cách vui vẻ, hướng ngoại, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không bị tổn thương, trái tim cô chưa từng đập nhanh như lúc này, vừa sợ câu trả lời của nàng, lại sợ nàng sẽ không nói ra.
Từng giọt mồ hôi chảy từ tóc xuống thái dương rồi đến cằm, cuối cùng rơi xuống ga trải giường màu trắng, một chấm sâu, giống như một vết ố không thể xóa nhòa.
"Ý tôi là, không phải chúng ta vẫn luôn ôn bài cùng nhau sao? Tôi thậm chí còn đưa cậu về nhà, thế mà cậu vẫn nghĩ tôi thân thiết với Mộc Tuyết hơn..."
Lục Thiều mỉm cười, với vẻ mặt tự nhiên và giọng điệu thoải mái.
"Được rồi được rồi, không nói nữa, cậu về lớp nhanh đi, tôi ngủ trưa."
Nói xong, Lục Thiều kéo chăn, quay lưng về phía Nhiễm Ninh.
"Cậu không muốn tôi ở cùng nữa à?"
"Không cần. Tôi có thể giải quyết mọi thứ một mình."
Nhiễm Ninh nhìn cô, không rời đi ngay, một lúc sau.
"Ổn thôi."
Lục Thiều ngủ trên giường của phòng y tế trường cả buổi chiều, khi Nhiễm Ninh tan học về, nàng nhìn thấy Mộc Tuyết đang bóc vỏ chuối cho cô.
Ăn đi, ăn cho nghẹn họng luôn.
...
Ngày hôm sau.
Lục Thiều từ cửa đi vào.
"Bạch Lê, trả bút lại cho cậu, cảm ơn."
Nói xong, tay áo đồng phục của cô cọ vào bàn của Nhiễm Ninh, cô chậm rãi đi về phía chỗ ngồi của mình.
Nhiễm Ninh cúi đầu suốt thời gian đó, tóc sau gáy cũng không hề động đậy.
Bạch Lê nhìn người phía sau, lại nhìn người bên cạnh. Chuyện gì vậy trời?
"Cậu cùng Lục Thiều cãi nhau sao?"
Nhiễm Ninh cầm bút chì và nhanh chóng tính toán công thức.
"Không có."
"Vậy tại sao cậu lại phớt lờ cậu ấy?"
"Cậu ấy không nói chuyện với tôi trước."
"..." Bạch Lê chớp mắt, "Nhưng... cậu ấy vừa nhìn cậu đó..."
...
Hồ bà nội giao cả ba trang bài tập, nói buổi chiều sau khi làm xong sẽ cùng thảo luận.
Còn nửa tiếng nữa mới đến lớp, Nhiễm Ninh quay đầu lại, Mộc Tuyết đang ngồi trên ghế của Lục Thiều, lật qua lật lại trang vở, còn Lục Thiều thì đứng cạnh cô, dựa vào bàn, nhìn cô ấy giống như là người lạ đến học lén và không có chỗ ngồi.
Nhiễm Ninh lấy sách toán ra, nhìn bài tập Hồ bà nội giao, đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía sau.
Lục Thiều nhìn thấy, hàm gần như rơi xuống cổ.
Tuy nhiên Nhiễm Ninh lại không nói chuyện với cô mà chỉ nói với Mộc Tuyết: "Bài tập toán đã làm chưa?"
Mộc Tuyết đến muộn nên không biết Hồ bà nội đã tới đây, "Bài tập toán gì cơ?"
"Hồ bà nội giao trước giờ tự học, bà nói buổi chiều phải làm xong để lên lớp thảo luận."
"A?! Chết rồi... bộ nhiều lắm sao?"
"Ba trang."
Nhiễm Ninh đưa vở của mình cho cô: "Được rồi, tôi cho cậu mượn, chép nhanh lên, chỉ còn hai mươi phút nữa."
"Cậu tốt quá! Cảm ơn, cảm ơn!"
Mộc Tuyết cầm vở về chỗ ngồi viết thật nhanh.
Lục Thiều nhìn Nhiễm Ninh, sờ sờ chóp mũi nói, "Ừm... tôi cũng chưa có làm."
Nhiễm Ninh trên mặt nở nụ cười, giọng nói ôn hòa như mùa xuân.
"Thật sao? Thế thì cậu phải làm nhanh lên, chỉ còn mười lăm phút nữa thôi."
"..."
...
Bạch Lê cầm điện thoại di động trong tay nói: "Cậu nói xem mấy trường khác lãng mạn biết bao, trồng hoa anh đào hoặc cây bạch quả, lá rụng rất đẹp. Không giống trường chúng ta... chỉ biết trồng cây liễu, không phải một hai mà tận năm cây. Tháng này, mấy cái bông liễu đó bay khắp nơi, tôi thậm chí không dám mở miệng khi chạy trong lớp thể dục."
"Muốn ngắm hoa anh đào không?" Nhiễm Ninh một tay ôm đầu, một tay lật sách. "Đi công viên Ngọc Đàm đi, hiện tại đang là mùa hoa nở, thích hợp để thưởng hoa."
"Công viên thì ích lợi gì? Nó nhất định phải ở trong trường học."
Nhiễm Ninh nhếch môi cười: "Cậu muốn ngắm hoa anh đào hay muốn ở cùng với Phan..."
"Suỵt!" Bạch Lê vội vàng bịt miệng Nhiễm Ninh, "Cậu đang nói cái gì!"
Sau đó cô quay đầu lại nói: "Nếu như ai nghe thấy..."
"Tôi đã quan sát kỹ rồi, cậu không cần lo lắng."
"Nhiễm Ninh!! Đến bây giờ tôi mới nhận ra cậu tệ đến mức nào!"
Bạch Lê đỏ mặt, tức giận vỗ vai Nhiễm Ninh, sau đó nghiêng người ôm lấy nàng.
"Này, không lẽ cậu không tưởng tượng ra sao?"
"Chuyện gì?"
"Chỉ là...đi dạo trong khuôn viên trường với người mình thích trong bộ đồng phục học sinh, cánh hoa anh đào rơi nhẹ xuống vai và đầu cậu. Đúng là một cảnh đẹp. Dù sau này không còn ở bên nhau, cậu vẫn sẽ nhớ không quên khoảnh khắc này."
Nhiễm Ninh rũ mắt xuống, im lặng cho đến khi chuông reo, Bạch Lê vẫn chưa tỉnh khỏi ảo mộng, nàng lắc lắc vai rồi rút cánh tay ra.
"Tỉnh lại đi, đến giờ học rồi."
"Uuuuuuu. Cậu là một cô gái độc ác!"
Nhiễm Ninh nắm chặc đầu bút, đột nhiên cảm thấy đau nhức.
Hoa anh đào ở đâu ra? Đến cây cối còn không thấy.
...
Trong giờ thể dục buổi chiều, giáo viên yêu cầu mọi người chạy hai vòng rồi được xả hơi.
Bạch Lê dẫn Nhiễm Ninh đi siêu thị nhỏ mua một túi đồ ăn nhẹ, hai người đứng ở khán đài đang chuẩn bị ăn thì...
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, và những bông hoa anh đào tràn ngập từ trên trời rơi xuống.
Bạch Lê và Nhiễm Ninh đồng thời sửng sốt.
Hoa anh đào ở đâu thế này?
Hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Mộc Tuyết cách đó không xa chỉ tay về phía sau và hét lên.
"Lục Thiều! Cậu đang làm gì vậy?!"
Hai người cùng nhau quay lại, Lục Thiều giơ chiếc túi nhựa màu trắng trong tay lên lắc lắc, không biết cô lấy đâu ra một túi lớn đựng toàn cánh hoa anh đào. Hoa anh đào bay đầy trời, rơi xuống đất, trên vai và đầu của nàng, khán đài giống như một thảm hoa không khỏi khiến lòng người loạn nhịp.
Sự lãng mạn luôn phải trả giá, sau đó Lục Thiều bị phạt dọn dẹp khán đài.
...
Chín giờ rưỡi tối, lớp luyện thi kết thúc.
Nhiễm Ninh lặng lẽ đi phía trước, Lục Thiều ngơ ngác đi theo phía sau, bánh xe xe đạp quay kêu cót két.
Đi được một đoạn, Nhiễm Ninh đột nhiên dừng lại, quay người về phía cô
"Sao cứ đi theo tôi hoài vậy?"
"Đâu có, tôi đang đi về nhà mà."
"Vậy cậu đi xe đạp đi."
"Chân tôi đau, không đạp được."
"Lúc thì đau bụng, lúc thì đau chân, có chỗ nào không đau không?!"
Nhiễm Ninh nắm lấy dây đeo cặp sách của mình và nhìn Lục Thiều.
"Có phải cậu đã nghe lén cuộc nói chuyện của tôi với Bạch Lê không?"
Lục Thiều rõ ràng cao hơn Nhiễm Ninh nửa cái đầu, nhưng cô như bị teo nhỏ lại bởi khí thế hung hăng của nàng, cô không tự chủ lùi lại.
"KHÔNG."
"Sẽ không có hoa anh đào nếu không có cậu."
"Tôi chỉ muốn vui vẻ một tí cũng không được sao?"
"Chơi đùa trên khán đài? Có chuyện gì giữa tôi với cậu sao?"
Lục Thiều cứng họng, nắm chặt tay lái đến mức các khớp xương đều đau nhức.
"Bình thường cậu không phải nói nhiều lắm sao? Sao bây giờ không nói chuyện? Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì!"
Chỗ đau bị chọc vào, Lục Thiều cuối cùng cũng tức giận, cô vốn luôn nóng nảy, thái độ của Nhiễm Ninh khiến cô phát điên, cô đột nhiên buông tay lái, chiếc xe đạp ngã xuống đất.
"Tôi đang nghĩ gì? Tôi còn có thể nghĩ nữa? Tôi chưa làm điều gì xấu cả. Tôi chỉ thích núp sau mông người ta. Tôi không thích đạp xe về nhà. Tôi luôn tự ý làm điều tôi thích. Như vậy thì có vấn đề gì? Không ổn sao? Tại sao tôi không thể làm việc mình muốn?!"
"Tự nhiên lại hét lên thế?!"
"..."
Cảm giác tội lỗi lại dâng lên, nhưng cô lập tức nói: "Tôi... tôi không có hét..."
Ánh mắt Nhiễm Ninh tựa như muốn ăn thịt người, Lục Thiều nuốt nước bọt.
"Cậu... cậu muốn làm gì?"
Cô còn chưa nói xong, người trước mặt đột nhiên vươn tay, vỗ mạnh vào đầu Lục Thiều.
"Này, này. Tôi sẽ không lịch sự nữa nếu cậu tái phạm!"
Cô nắm lấy cổ tay Nhiễm Ninh, dùng sức kéo nàng về phía mình, tay còn lại vòng qua eo nàng, hai cơ thể va vào nhau, dòng điện ngầm như được tạo ra từ những tia chớp và cũng nóng bỏng như núi lửa phun trào.
Tiếng tim loạn xạ, không thể phân biệt được là của ai...
Nhiễm Ninh tựa cằm lên vai Lục Thiều, làm cô có chút run rẩy...
"Cậu biết điều đó mà, phải không?"
"Biết gì?"
"Tôi thích cậu."
Nhiễm Ninh không trả lời mà dùng bàn tay còn lại đưa vào mái tóc ngắn sau gáy của cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
Đó là cái ôm thót tim đầu tiên trong đời. Không có sao, không có trăng, chỉ có những ngọn đèn đường mờ ảo. Lạ thay... chúng lại sáng hơn bao giờ hết.
Và sau đó...không còn sau đó nữa.
...
Nhiễm Ninh chưa bao giờ nghĩ đến việc thích người cùng giới, nàng thích lập kế hoạch, dù làm gì cũng phải lập một thời gian biểu chi tiết, nhưng chuyện này chưa bao giờ được lên kế hoạch, nó chỉ đơn giản xảy ra, đột ngột như vậy, nhưng lại rất hư ảo.
Sau khi về nhà, nàng tìm kiếm từ "đồng tính" trên Internet và tìm được một bộ phim để xem.
Nó không có vẻ đáng sợ lắm.
Cho đến khi chia tay với Lục Thiều... Thỉnh thoảng nàng vẫn mơ về ngày đó.
Và nàng lại phát hiện ra một điều nữa: nàng không thích con gái, nàng chỉ thích Lục Thiều, mà Lục Thiều tình cờ lại là con gái.
....
Nhà ăn ồn ào, Nhiễm Ninh lấy lại tinh thần, lắc đầu.
"Tôi không thích phụ nữ."
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thiều: Tốt nhất là cậu nói lời thì giữ lấy lời.
Chuyên môn chính của Nhiễm tỷ tỷ của chúng ta là một người ăn nói khó tính.
Editor: không phải khó tính mà là hung dữ, thích ăn hiếp vợ nha