Người ta cho rằng cặp song sinh có tính cách rất khác nhau. Nhiễm Sơ và Lục Thanh Hảo là những ví dụ điển hình nhất.
Một người chơi đùa như chó mèo; người kia tỉ mỉ và có tổ chức.
Dù là chị em ruột cũng không thể khiến họ không ưa nhau.
Nhiễm Sơ cảm thấy Lục Thanh Hảo điên rồi. Có người bình thường nào chỉ cần thấy con ruồi trên đường cũng say mê đến mức quên cả việc học?
Lục Thanh Hảo cũng vậy, cô cho rằng Nhiễm Sơ thật kỳ lạ. Có người bình thường nào cả ngày ngồi trên ghế đọc một quyển sách cơ chứ?
Có thể nói, hai cô gái càng lớn càng không "ưa" nhau.
Tuy nhiên, việc Bạch Mộc Nam thực sự thích Lục Thanh Hảo khiến Nhiễm Sơ bất ngờ. Bạch Mộc Nam là một người tài đức vẹn toàn, từng đoạt giải trong các cuộc thi tiếng Anh, là người chị cả mà nàng luôn ngưỡng mộ? Một người như vậy sao có thể thích chị gái nàng?
Bạch Mộc Nam tính cách hiền lành, không phô trương, không tự cao tự đại. Nàng luôn tự mình hoàn thành mọi việc, đến khi bị phát hiện nàng chỉ cười trừ nói chẳng có gì to tát cả.
Vì lý do đó, lần đầu tiên Nhiễm Sơ phát hiện bí mật này, nàng đã rất sốc. Nhìn đến Lục Thanh Hảo, cô đang nằm như kẻ ngốc trên giường, hai tay chắp lại, lẩm bẩm cầu nguyện giáo viên lịch sử bị sốt không đến trường vào ngày mai.
Nhiễm Sơ đóng nắp bút lại, liếc nhìn cô rồi mắng, "Thời gian để chị cầu trời khấn phật đã đủ để học thuộc bài rồi đó? Chị sợ kiểm tra lịch sử à?"
Lục Thanh Hảo: "Em nghĩ chị không muốn học sao? Chị làm sao có thể học một lúc nhiều bài như vậy. Rõ ràng giáo viên mới bắt làm kiểm tra vào tuần trước. Sao bây giờ bắt kiểm tra nữa? Chị nghĩ rằng ông ấy chỉ muốn làm khó học sinh mà thôi!"
Họ không học cùng lớp nhưng có cùng một giáo viên lịch sử.
Nhiễm Sơ mở sách sử ra: "Em khuyên chị nên bỏ cuộc đi. Thầy Vương sức khỏe rất tốt. Hôm qua còn có người thấy thầy ấy đang chạy bộ trong sân. Cầu cho thầy ấy bị sốt chẳng thà chị tự cầu cho mình bệnh thì hơn."
Lục Thanh Hảo nhảy xuống giường: "Hợp lý!"
Nhiễm Sơ nhìn chị gái chân trần chạy ra khỏi giường: "Chị đang làm gì vậy?"
Lục Thanh Hảo: "Đi tắm nước lạnh."
Nhiễm Sơ: "...."
Câu hỏi thứ 101: Chị Mộc Nam có thực sự thích hay không?
Bạch Mộc Nam thực sự thích, mặc dù nàng cũng rất chán nản sự ngốc nghếch của Lục Thanh Hảo.
Có một lần, họ cùng nhau đi xem phim. Hôm đó trời mát mẻ nên Lục Thanh Hảo chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Đến khi phim được chiếu, cô ấy rùng mình vì lạnh. Sau đó, Bạch Mộc Nam cởi áo khoác ra và khoác lên người Lục Thanh Hảo.
Lục Thanh Hảo hỏi: "Nam không lạnh à?"
Bạch Mộc Nam lắc đầu: "Chị không lạnh."
Trên thực tế, nàng chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng bên trong.
Lục Thanh Hảo cứ như vậy mặc áo của người ta về nhà mà không thèm nói lời cảm ơn.
Vào buổi tối, Nhiễm Sơ cảm thấy chị Mộc Nam thích Lục Thanh Hảo. Nàng không thể để Lục Thanh Hảo tiếp tục vô tâm như vậy. Nàng dùng danh nghĩa tâm sự để nói bóng gió với cô.
"Tại sao chị Mộc Nam lại tốt với chị như vậy?"
"Làm như Bạch Mộc Nam chỉ tốt với mình chị mà không tốt với em vậy."
"Chị mặc áo khoác của người ta mà không ngại chút nào. Một tiếng cảm ơn cũng không có."
"Cảm ơn vì điều gì? Chúng ta có phải xa lạ gì đâu."
Trong mắt Nhiễm Sơ tràn đầy lo lắng, Bạch Mộc Nam đã biểu hiện rõ như vậy. Tại sao chị gái nàng không thể nhìn ra?
"Chị là đồ ngốc."
"Hả? Em vừa nói gì cơ?"
"Không có gì."
Nhiều ngày trôi qua, Nhiễm Sơ nhìn Bạch Mộc Nam đau khổ trước sự ngây thơ quá mức của Lục Thanh Hảo.
Có lúc Nhiễm Sơ thực sự nghĩ rằng chị gái mình không thích Bạch Mộc Nam. Cho đến ngày hôm đó...
"Cậu nói gì?! Nói lại lần nữa xem!"
"Tại sao cậu có thể xấu tính như vậy?! Không phải tôi đã nói rồi hay sao?!"
"Đường Tiểu Nhã, cậu muốn gây sự phải không?"
Lục Thanh Hảo xảy ra xô xát với bạn cùng lớp. Dù đã can ngăn kịp thời nhưng vẫn bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện.
Đường Tiểu Nhã nói Lục Thanh Hảo ra tay trước, Lục Thanh Hảo lại nói cô ấy mới là người kiếm chuyện trước. Lục Thanh Hảo cũng không bị trách phạt, cũng không bị đánh. Hiệu trưởng chỉ trách mắng mấy câu rồi yêu cầu viết một bản kiểm điểm nộp trước giờ học.
Nhiễm Sơ đang đợi chị gái ở cửa văn phòng.
"Lục Thanh Hảo"
"Em đang làm gì vậy?"
"Em đã nghe chuyện..."
Đó là lần đầu tiên Lục Thanh Hảo không tùy tiện hành động: "Nhiễm Sơ! Chị cảnh cáo em, về nhà mà dám méc mẹ thì không xong với chị đâu!"
Đường Tiểu Nhã mắng Bạch Mộc Nam. Đáng buồn cười là cô ta không quen biết Bạch Mộc Nam. Làm ầm ĩ như vậy là vì chàng trai cô thích chỉ dành được hạng hai trong cuộc thi tiếng Anh thành phố, còn hạng nhất thuộc về Bạch Mộc Nam.
Không biết não cô ta có vấn đề gì không mà nghĩ rằng Bạch Mộc nam đã cướp hạng nhất của chàng trai đó, nên cô ta đã đi bêu xấu nàng với người khác.
Đêm đó, Nhiễm Sơ đã suy nghĩ rất nhiều... Có lẽ chị gái mình không phải ghét Bạch Mộc Nam. Họ lớn lên cùng nhau và người lớn của hai gia đình đều rất thân. Có lẽ chị gái nàng thích Bạch Mộc Nam, nhưng hiện tại vẫn chưa nhận ra thôi.
Lục Thanh Hảo là người kém nhạy cảm như vậy, nếu không nói thẳng thì thật sự sẽ không biết. Dù gì cũng là chị em, Nhiễm Sơ quyết định giúp đỡ cho mối tình bí mật của Bạch Mộc Nam.
Nhờ nàng mà chị gái và Bạch Mộc Nam cuối cùng đã phá được tấm giấy chặn cửa sổ.
Một ngày nọ, khi nàng hai mươi mốt tuổi, một cơn nóng ập thẳng vào bụng dưới của nàng.
Khi Lục Thanh Hảo hung hăng cúp điện thoại, Nhiễm Sơ có linh cảm sắp xảy ra chuyện lớn.
Quả nhiên, thứ bảy khi nàng về nhà, Lục Thanh Hảo đã gửi địa chỉ nhà hàng, nói nàng đến ngay vì cô sẽ đãi.
Nhiễm Sơ nhìn vào điện thoại của mình và chớp mắt. Không lẽ suy đoán của mình là đúng sao ta?
Khi đến, cả bốn bà mẹ đều ở đó, Lục Thanh Hảo và Bạch Mộc Nam bị ép ở giữa. Nếu không thấy khe hở giữa lưng ghế, Nhiễm Sơ còn tưởng rằng bọn họ đang ngồi trên cùng một chiếc ghế đẩu.
Đồ ăn đều đã được dọn ra, người phục vụ chu đáo đóng cửa lại khi rời đi.
Lục Thanh Hảo đột nhiên hắng giọng, từ dưới gầm bàn giơ hai bàn tay đan xen vào nhau lên.
"Chúng con đang yêu nhau." Lục Thanh Hảo cướp lời Bạch Mộc Nam nói: "Là mối quan hệ sẽ tiến tới hôn nhân. Hôm nay, con chỉ muốn gặp các mẹ để thông báo thôi."
Gia đình hai bên chỉ nói: "Đồ ăn lên rồi chúng ta ăn thôi". Họ quá thản nhiên.
"Ah... Sao không ai ngạc nhiên hết vậy?"
"Đã rõ ràng như vậy, có gì mà ngạc nhiên nữa?"
Lục Thanh Hảo và Bạch Mộc Nam nhìn nhau.
Có không?
Họ đã giấu diếm bấy lâu nay mà.
Thực ra Nhiễm Sơ muốn nói rằng, mọi người đều biết chuyện này vào năm đầu tiên khi hai người ở bên nhau.
Sau bữa tối hôm đó, mẹ hai nhà lại đi dạo, còn con cái thì ra ngoài xem phim.
Ba người họ mua ghế ngồi liền kề, để Lục Thanh Hảo có thể nhấc tay vịn ở giữa lên, ôm lấy cánh tay Bạch Mộc Nam và tựa vào vai nàng suốt cả buổi.
Bạch Mộc Nam đưa họ về nhà. Nhiễm Sơ xuống xe trước, phát hiện chị gái mình không có đi theo, nàng quay người nhìn lại. Thật đáng sợ!
Nàng lập tức thu mắt lại và vội vàng bước vào cửa tòa nhà.
Trên xe, Lục Thanh Hảo và Bạch Mộc Nam không nhịn được.
Lục Thanh Hảo: "Em không muốn về, đến khách sạn được không?"
Bạch Mộc Nam suýt chút nữa đã đồng ý, nhưng nàng vẫn kiềm chế bản thân, miệng Lục Thanh Hảo bị nàng hôn đến đỏ bừng như máu.
"Mấy ngày nữa là đi học lại rồi. Hãy ngoan ngoãn nào."
"Cũng đã ra mắt gia đình rồi mà..." Lục Thanh Hảo lẩm bẩm, "Chúng ta kết hôn đi."
Trong lòng Bạch Mộc Nam khẽ động, nàng muốn nói đồng ý, rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống. Lục Thanh Hảo mới hai mươi mốt tuổi, nàng không muốn cô gái của mình vướng vào chuyện hôn nhân sớm như vậy. Để cuộc sống của họ trở nên tốt đẹp hơn thì mối quan hệ rất quan trọng, nhưng đối với nàng bản thân cô còn quan trọng hơn.
"Khi em học xong đại học... Sau đó tốt nghiệp cao học. Chị sẽ lái một chiếc Sedan lớn đến cưới em."
Lục Thanh Hảo nhịn không được nói: "Sẽ mất bao lâu..."
Bạch Mộc Nam cúi đầu, ôm lấy đôi môi đỏ như máu của cô gái, "Sớm... sớm thôi..."
Phải hai tiếng nữa Lục Thanh Hảo mới về phòng ngủ.
Cô thay đồ ngủ, ngẩng đầu liền thấy Nhiễm Sơ đang nhìn mình chằm chằm. Cô biết nàng đang muốn cái gì.
Nhiễm Sơ nổi hết da gà: "Em nói... các người tội lỗi quá."
"Em thì biết gì? Có ai yêu nhau mà không hôn đâu." Lục Thanh Hảo cố ý nhướng mày nhìn em gái mình và trêu chọc: "Thời buổi nào rồi? Chuyện thú vị như vậy mà em gái tôi không biết."
"Lục Thanh Hảo! Chị có đúng là con gái không? Không biết xấu hổ à?!"
Lục Thanh Hảo dừng bước, đi tới ôm cổ Nhiễm Sơ: "Bây giờ chị là phụ nữ rồi."
Nhiễm Sơ cũng đã trưởng thành như Lục Thanh Hảo, sao có thể không hiểu ý của cô? Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm, "Chị, chị, chị..."
Lục Thanh Hảo cuối cùng cũng buông tay, xoa đầu em gái: "Yêu rồi sẽ biết."
Nói xong cô đi tắm rửa, để lại Nhiễm Sơ đỏ mặt một mình.
Vào ban đêm, hai cô gái rúc vào nhau trên cùng một chiếc giường.
"Vậy chị Mộc Nam cũng là phụ nữ à?"
"Đúng vậy." Lục Thanh Hảo dù sao cũng đã gặp song thân, nên không có gì phải giấu giếm. "Tụi chị đã thuê một căn nhà cạnh trường, hiện tại đang sống cùng nhau."
"Lục Thanh Hảo, chị dũng cảm quá?!"
"Tại chị nhớ quá mà... Em không biết đâu, trong ký túc xá tất cả đều là phòng đôi, và bạn cùng phòng của Mộc Nam cũng thích con gái."
"Chị Mộc Nam không phải là người như vậy."
"Tất nhiên chị biết Mộc Nam không như vậy, nhưng... Chị ghen."
"Chị..."
Nhiễm Sơ cảm thấy mình đã gặp một con người hoàn toàn mới của Lục Thanh Hảo. Cô chị gái thần kinh của nàng đã đi đâu rồi?
"Đừng nhắc tới chị nữa. Còn em thì sao? Có chuyện gì à? Lần trước người đưa em về..."
"Không có."
"Thật không đó? Để chị kiếm người giới thiệu cho em nhé."
"Không cần."
Nhiễm Sơ hai tay ôm chăn, ngẩng đầu lên: "Chị, em nghĩ mình là người vô tính."
Không khí im lặng trong hai giây.
Lục Thanh Hảo: "Vô cảm?"
"Ừm"
"Nhiễm Sơ... Có phải em học nhiều quá nên bị ngốc luôn rồi không?"
Cơ mí mắt Nhiễm Sơ giật giật: "Đáng ghét!"
_______
Một ngày, Lục Thanh Hảo tốt nghiệp thạc sĩ và kết hôn với Bạch Mộc Nam. Một ngày khác, Lục Thanh Hảo tốt nghiệp tiến sĩ và cháu gái nhỏ của nàng chào đời.
Nhiễm Sơ được thăng chức dì.
Hôm qua là sinh nhật thứ ba mươi hai của nàng. Nàng say khướt sau khi uống hai ly rượu ở nhà chị gái, quay lại ôm cô cháu gái mũm mĩm, nhất quyết không chịu buông ra. Nàng hỏi Lục Thanh Hảo có muốn đổi em bé với chiếc xe nàng mới mua không.
Lục Thanh Hảo đương nhiên không chịu. Cô nắm lấy bàn tay trắng nõn thơm tho của con gái mình, sờ lên mặt Nhiễm Sơ: "
"Chị không thể đưa con mình cho em. Nếu muốn thì tự sinh một đứa đi."
Vừa dứt lời, cháu gái nàng đã tè.
Nhiễm Sơ trong nháy mắt nửa tỉnh nửa mê, nói: "Ờ... Mới nói xong em bé liền đi tè sao?"
Lục Thanh Hảo: "Em nghĩ thế nào?"
Nhiễm Sơ: "Thôi bỏ đi, em không muốn nữa."
Ngày hôm sau, sau khi Nhiễm Sơ rời đi.
Lục Thanh Hảo ngồi trên sô pha trầm ngâm. Lúc đầu, cô còn tưởng vì nàng còn trẻ nên nghĩ mình vô tính. Nhưng đã nhiều năm như vậy mà em gái mình vẫn độc thân. Lục Thanh Hảo bắt đầu tin em gái mình là người vô tính thật.
Độc thân cũng không sao, trên đời này không bắt buộc phải có hai người mới có cuộc sống hạnh phúc và thú vị.
Hiện tại, cũng có rất nhiều người chọn cuộc sống độc thân... Có một số việc thật sự không cần phải đặt nặng quá.
Là chị ruột, Lục Thanh Hảo cảm thấy cần phải suy nghĩ kỹ càng về em gái mình.
________
Nhiễm Sơ kế thừa Nhiễm Ninh, trở thành bác sĩ phẫu thuật.
Nàng bận rộn vô cùng, ngày nào cũng làm thêm giờ. Nhiễm Sơ có sức chịu đựng áp lực công việc của thế hệ trẻ, nhưng dù sao nàng là người không phải sắt đá. Mỗi lần không thể chịu được nữa, nàng lại đến phòng tập đấm bốc để đấm vào bao cát cả một tiếng đồng hồ, có khi thi đấu đối kháng. Sau khi đổ mồ hôi, nàng đi tắm liền cảm thấy sảng khoái.
Hôm nay, sau bài khởi động thường lệ, Nhiễm Sơ mặc đồ bảo hộ rồi nói với người bên cạnh sàn đấu: "Lên thôi."
Người đó cũng đang mặc đồ bảo hộ và quay đầu nhìn nàng.
"Mau lên, sao cậu còn đứng đờ người ra đó? Tôi còn phải về sớm."
Người đó gật đầu, được rồi.
Mới hai ba chiêu, Nhiễm Sơ liền cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao hôm nay bạn luyện tập lại mạnh mẽ như vậy?
Trước khi nàng kịp hét lên để dừng lại, thì đã bị ném xuống đất.
"A!" Nhiễm Sơ ngã ngửa xuống đất, kêu lên đau đớn.
Người này vẫn không khoan nhượng, huých khuỷu tay vào cổ Nhiễm Sơ không có ý định buông ra. Sau vài giây bế tắc, cô nghe một giọng nói quen thuộc dưới võ đài.
"Sao cô lại lên sàn đấu?"
Lúc này Nhiễm Sơ mới nhìn rõ người này không phải là bạn đấu của mình.
Người này lập tức giơ tay lên, tháo găng tay, rồi cởi bỏ mũ bảo hộ trên đầu.
Tóc ngắn, hốc mắt sâu.
Trước mặt Nhiễm Sơ, cô cởi bỏ chiếc áo bảo hộ, để lộ chiếc áo thể thao màu xám, nhướng mắt:
"Tôi không phải là bạn tập luyện của chị. Hơn nữa... tôi là phụ nữ."
Nói xong, cô vác áo lên vai, xoay người rời đi.
Nhiễm Sơ có chút bối rối.
Nếu không phải là bạn đấu thì lên võ đài, để làm gì?!
Nhiễm Sơ nghẹn ngào, không hiểu vì sao mình dễ dàng bị đánh bại. Thật tình cờ, họ lại gặp nhau trong phòng tắm.
Nhiễm Sơ vội vàng kéo rèm lại, chuẩn bị tắm gội!
Vừa định cởi đồ, nàng nghe thấy tiếng động từ phía sau chiếc rèm. Nhiễm Sơ giật mình, vội quay đầu nhìn xem. Nàng kéo tấm rèm ra một nửa, thấy người phụ nữ vừa rồi đang đứng ở ngoài. Nàng ngơ ngác.
"Cái đó..."
"Có chuyện gì sao?"
Nhiễm Sơ trừng mắt nhìn cô rồi kéo rèm lại.
Người phụ nữ bên ngoài chải tóc và không nói lời nào.
Tắm rửa xong, Nhiễm Sơ cầm túi đồ chuyển phát nhanh đang để trên quầy và chuẩn bị về nhà.
Vừa bước tới bãi đỗ xe thì có người đuổi theo.
Lại là cô ấy?!
"Cô còn muốn gì nữa?!" Nhiễm Sơ lo lắng.
Người đó chỉ vào túi đồ trong tay Nhiễm Sơ: "Chị cầm nhầm, cái đó của tôi, cái này mới là của chị."
Nhiễm Sơ không tin, liền mở túi ra, ánh mắt liền dừng lại.
Người phụ nữ nghiêng đầu, buồn cười nhìn nàng: "Dư Khả, số điện thoại di động của tôi là 0716, cô có cần tôi đọc địa chỉ nhà luôn không?"
"Không cần!"
Nhiễm Sơ đưa túi đồ chuyển phát nhanh cho cô. Vừa định lấy lại đồ của mình, thì nghe người kia nói.
"Vừa rồi tôi không biết, đã vô tình mở ra. Chị... Không để ý chứ."
"Không sao."
Nói xong nàng cầm lấy bưu phẩm, rồi lên xe.
Dư Khả đứng đó nhìn xe phóng đi, trong mắt mang theo ý cười. "Nhiễm Sơ."
Trên đoạn đường lái xe về nhà, Nhiễm Sơ cố nhớ xem mình đã đặt mua cái gì, nhưng nàng không có ấn tượng. Khi nàng lấy đồ từ túi chuyển phát nhanh ra xem, mặt liền tái mét.
Cái quỷ gì vậy nè?!
Gọi ngay cho Lục Thanh Hảo.
"Chị mua cái gì cho em vậy?!"
"Nhận được rồi hả?"
"Lục Thanh Hảo, chị có bình thường không vậy?!"
"Tất nhiên rồi, chị làm vậy với tư cách là một người từng trải. Em độc thân cũng không sao, vui vẻ là quan trọng nhất. Nhưng có một số điều không thể kìm nén quá..."
"Cảm ơn nha!"
"Chị là chị gái của em, vậy nên..."
Điện thoại đã cúp, Nhiễm Sơ nghĩ đến cái đầu to của Lục Thanh Hảo, sao cứ nhất định phải... Với thái độ hờ hững của nàng, có lẽ cô nghĩ nàng có chút cô đơn và cần giải tỏa nhu cầu sao?
Đáng ghét!
Một thời gian, Nhiễm Sơ không đến phòng tập đấm bốc đó nữa.
Thứ nhất là vì nàng bận, thứ hai là nàng không thể phủ nhận việc mình sợ gặp Dư Khả.
Mãi đến nửa tháng sau, Nhiễm Sơ mới chợt nhận ra đồ có phải do mình mua đâu. Vả lại nàng cũng không quen biết gì Dư Khả. Nàng đã trả chi phí thường niên cho phòng tập đấm bốc. Bây giờ chỉ vì một người xa lạ, nàng lại không dám đến. Tại sao phải lãng phí tiền bạc như vậy?
Sau khi thông suốt, Nhiễm Sơ không còn lo lắng nữa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hôm nay để lái xe đến phòng tập đấm bốc.
Khi đến nơi, nàng thò đầu vào. Tốt lắm! Cô ấy không có ở đây.
Bây giờ có thể yên tâm thay đồ bảo hộ rồi.
"Mới tới à?"
Nhiễm Sơ sửng sốt...
Dư Khả không biết xuất hiện từ khi nào, giống như từ dưới đất chui lên, rõ ràng vừa rồi ở đây không có người.
Nhiễm Sơ ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, cố gắng giả vờ như không quen biết.
"?"
Dư Khả ngồi xuống, cầm lấy đồ bảo hộ mặc vào.
"Không nhớ tôi sao? Hãy để tôi giúp chị nhớ lại, chuyển phát nhanh..."
"Ôi! Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi!" Nhiễm Sơ cắn khóe miệng, trong lòng thở dài. Bệnh thật!
Tóc Dư Khả đã dài hơn so với lần gặp trước, khi cô dùng ngón tay vuốt nó có vẻ hơi bồng bềnh. "Sao mấy nay chị không đến?"
"Tôi bận việc nên thỉnh thoảng mới đến đây."
"Vậy thì tốt, tôi tưởng chị đang tránh mặt tôi."
Nhiễm Sơ cười lạnh nói: "Nghĩ nhiều rồi."
Nàng không hề tức giận, Dư Khả cũng đeo găng tay vào, dùng ánh mắt chỉ về phía sàn đấu: "Luyện tập không?"
Nhiễm Sơ không nói gì.
Dư Khả: "Không dám à?"
Nhiễm Sơ nhìn cô một cái rồi đứng dậy: "Ai không dám?!"
Kỳ thực Nhiễm Sơ rất yếu, nghĩ tới lần trước bị người này ném, lưng của nàng đau nhức hai ngày.
Như thể đoán được nàng đang nghĩ gì, Dư Khả nói: "Tôi sẽ chấp chị một tay."
Tuy có hơi hèn nhưng đánh thắng cô ấy vẫn tốt hơn.
Nhiễm Sơ: "Là cô nói đó nha."
Dư Khả: "Tất nhiên."
Rõ ràng Nhiễm Sơ đã đánh giá thấp đối thủ và đánh giá quá cao bản thân.
Sau vài quyền, nàng lại bị đánh gục.
Dư Khả đặt khuỷu tay lên xương quai xanh của Nhiễm Sơ: "Một tay cũng không đánh thắng được tôi."
"Cô bị bệnh à?!" Nhiễm Sơ đẩy cô ra, giận dữ bước ra khỏi sàn đấu.
Dư Khả vội vàng đuổi theo.
"Giận rồi hả?"
"Không. Tôi là người nhỏ mọn vậy sao?"
"Tôi chỉ muốn chị vui thôi, thật ra tôi không biết đùa."
Nhiễm Sơ bỏ găng tay xuống đất, bắn liên thanh: "Chúng ta quen nhau sao? Cô đang trêu chọc tôi đúng không?! Đúng vậy, lần đầu tiên tôi vô tình nhận cô mà bạn tập luyện, nhưng tôi không cố ý. Hơn nữa, cô không có miệng sao, tôi yêu cầu thì liền lên sàn đấu? Lúc đó cô cũng đã ném tôi xuống sàn. Chúng ta coi như hòa, đừng làm phiền nhau nữa!"
Đầu nàng vẫn đang suy nghĩ, người này hẳn đã hiểu được ý nàng. Nhưng khi nhìn đến cô ấy, nàng cảm thấy khó hiểu. Biểu cảm này là gì?
"Cô"
"Chị có người yêu chưa?"
Nhiễm Sơ nhìn người này và nhận ra điều gì đó. Cô ấy định lấy vấn đề này ra để trêu chọc mình hay sao?
"Cô có biết tôi bao nhiêu tuổi không?"
"Không thành vấn, tôi không nghĩ chị già."
Đồ cà trớn!
Dư Khả đứng thẳng người, "Tôi đã điều tra rồi, chị còn độc thân, năm nay ba mươi hai, là bác sĩ phẫu thuật. Tôi nhỏ hơn chị hai tuổi, đến từ đội chống ma túy của sở cảnh sát thành phố, vẫn độc thân. Chúng ta hẹn hò đi."
Nhiễm Sơ rất ít khi tức giận đến mức không nói nên lời.
"Cô nghĩ mình là ai?"
Nghe xong, Dư Khả nhanh chóng ôm lấy nàng.
"Nếu chị đồng ý thì tôi sẽ là người yêu của chị."
"Thôi đi!"
Dư Khả buông ra, nhìn bóng lưng tức giận của nàng, cười lớn nói: "Tôi không thấy chị già đâu, tôi cũng đâu còn trẻ, chị suy nghĩ đi!"
Bệnh tâm thần!
Sau ngày hôm đó, Nhiễm Sơ không bao giờ đến phòng tập đấm bốc nữa.
Ngược lại, Dư Khả ngày nào cũng đến bệnh viện để chờ đợi.
Để ý từng chút một, thậm chí cô còn biết xe của Nhiễm Sơ đậu ở đâu. Có khi cô sẽ đợi trước cửa bệnh viện, có khi cô sẽ đợi bên cạnh xe của nàng. Khi nhìn thấy Nhiễm Sơ đi tới, cô sẽ mỉm cười với nàng.
Thời gian trôi qua, tất cả đồng nghiệp trong bệnh viện đều để ý đến cô và hỏi Nhiễm Sơ: "Người theo đuổi lại đến rồi kìa."
Nhiễm Sơ hoàn toàn không để ý đến cô, chỉ lái xe bỏ đi.
Không gì có thể ảnh hưởng đến sự quyết tâm của Dư Khả, dù mưa hay nắng.
Họ gặp nhau mỗi ngày trong hai tháng.
Hôm nay thời tiết không tốt, Nhiễm Sơ nhìn bầu trời đầy mây bên ngoài. Sau đó nhìn thời gian trực ban đêm, suy nghĩ một lát, xoay người đi về phía thang máy.
Một đồng nghiệp gặp nàng: "Bác sĩ Nhiễm muốn đi ra ngoài à?"
Nhiễm Sơ gật đầu: "Ừ, tôi muốn mua đồ ăn tối."
Đồng nghiệp: "Vậy thì cô phải nhanh lên, tôi nghĩ trời sẽ mưa ngày càng lớn."
Nhiễm Sơ đồng tình. Nhưng mưa sẽ không đến nhanh như vậy chứ?
"Cô nhớ mang theo dù nhé?"
Nhiễm Sơ cầm dù đi ra ngoài, liếc nhìn một cách ngẫu nhiên.
Đầu tiên nàng đi vòng qua trước cửa bệnh viện, sau đó đi về phía bãi đậu xe. Lúc đến nơi, giày ướt hết, không thấy Dư Khả, nàng cảm thấy bản thân có gì đó không đúng. Cô ấy không có ở đây thì có vấn đề gì sao? Dù sao ai mà thích bị ướt chứ.
Hôm qua, trời mưa, người đó không đến.
Hôm nay, trời không mưa.
Nhiễm Sơ cứ nghĩ về cô ấy, đã hai ngày không gặp, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tự bản thân nàng đang suy nghĩ viển vông.
Ngay cả khi không có gì có thể khiến nàng hứng thú, nhưng quá trình được theo đuổi cũng rất thú vị.
Vừa mới thuyết phục chính mình nên dừng lại, Dư Khả đã tới.
Có vết máu trên trán.
"Đầu cô bị sao thế?" Nhiễm Sơ sửng sốt.
"Vết thương nhỏ thôi."
Vết thương nhỏ hay lớn chẳng lẽ Nhiễm Sơ không nhận ra được? Nàng vén mái tóc của người này lên, gỡ miếng gạc ra.
"Ai băng bó cho cô vậy?! Cô có biết vết thương lớn như vậy cần phải được khâu lại không?"
Dư Khả cảm thấy hạnh phúc.
"Tôi biết chứ. Nên mới đến đây tìm chị."
Nhiễm Sơ làm biếng nghe cô nói nhảm, liền đưa người đó vào phòng. Đầu tiên sát trùng, sau đó gây tê cục bộ, rồi bắt đầu khâu vết thương.
"Đau quá!"
Dư Khả ôm Nhiễm Sơ.
Lần đầu tiên sắc mặt Nhiễm Sơ không còn đen, nói: "Ráng chịu một chút."
Khâu xong, tay Dư Khả vẫn không buông ra, đầu gần như vùi vào bụng Nhiễm Sơ.
Một lúc sau, cô lại ngẩng đầu lên và mỉm cười với nàng.
"Đã hai ngày không đến. Chị có nhớ tôi không?"
Nhiễm Sơ không nói gì, dùng tay chạm vào tai người này, vặn mạnh.
Dư Khả đau đớn nhảy dựng lên!
"Chị điên à?"
Nhiễm Sơ vỗ tay
"Quá đáng!"
Sau ngày hôm đó, Dư Khả lại bắt đầu đợi nàng ở cổng bệnh viện. Nàng không còn phản kháng nữa, khi tâm trạng vui vẻ sẽ cho cô đi nhờ.
Tuy nhiên, tình hình chỉ đi được tới đó thôi, chưa thấy khả năng phát triển.
Dư Khả biết mình không thể quá vội vàng, cô cảm thấy mình vẫn còn nhiều thời gian, bản thân có thể chờ được.
Nhưng sự chờ đợi này phải từ hai phía, và không có vệ tinh nào xung quanh hai người trong khoảng thời gian đó.
Hôm nay, Nhiễm Sơ cùng đồng nghiệp đi ăn ở một nhà hàng.
Ban đầu họ hẹn ba người, nhưng khi đến nơi thì người còn lại có việc nên không đến được.
Cùng với bầu không khí của nhà hàng Tây, hai người giống như đang hẹn hò.
Đồ ăn vừa được bưng ra, Nhiễm Sơ nói vài câu với đồng nghiệp nam, một bóng đen xẹt qua đầu, kéo Nhiễm Sơ đứng dậy rồi rời đi mà không nói một lời giải thích.
"Cô đang làm gì thế?"
"Anh ta là ai?!"
Dư Khả có thái độ không tốt và giọng điệu rất gay gắt.
Nhiễm Sơ vốn muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của người này, chẳng khác gì thẩm vấn tù nhân, lập tức tức giận.
"Liên quan gì đến cô? Chuyện gì cũng phải báo cáo với cô hay sao?!"
Dư Khả nhịn không được nữa: "Nhiễm Sơ, chị có ý gì?! Trêu chọc tôi xong lại tán tỉnh người khác?"
"Tôi trêu chọc cô? Không phải cô mới là người bám theo tôi như keo dán sắt à?!"
Lời vừa nói ra, Nhiễm Sơ liền hối hận, nhưng dù có muốn cũng không thể rút lại được nên chỉ có thể căng thẳng như vậy.
Dư Khả nhìn nàng, vết thương trên trán đã lành, để lại một vết sẹo màu hồng nhạt, "Được rồi, tôi đã quấy rầy cô. Yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không như thế nữa."
Một lúc sau, một đồng nghiệp nam đi tới và hỏi: "Cô ổn chứ?"
Nhiễm Sơ lắc đầu: "Không sao đâu."
Dư Khả đã giữ lời và không bao giờ đến gặp nàng nữa.
Nhiễm Sơ không nói gì, nhưng mỗi ngày sau khi tan sở, ánh mắt nàng đều cố ý đảo quanh trên đường.
Khi nàng đến phòng tập, người tập luyện trước đây đã chào đón nàng - "Lâu quá mới thấy cô đến tập."
Nhiễm Sơ mỉm cười, sau đó nhìn quanh phòng tập đấm bốc, "Ừm... Dư, Dư Khả không có ở đây sao?"
"Dư Khả, hình như mấy ngày rồi không có đến. Tôi đoán lực lượng cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Cảnh sát là như thế, đi làm nhiệm vụ mấy tháng là chuyện bình thường."
Nhiễm Sơ cau mày, nghĩ đến vết sẹo trên trán người đó.
Không hiểu sao tâm trạng nàng tụt xuống đáy vực. Bỗng nhiên Nhiễm Sơ không còn sinh lực gì nữa nên rủ chị gái đi uống rượu. Chỉ sau vài ly là nàng đã say khướt.
Lục Thanh Hảo kéo nàng lại: "Còn choáng váng không?"
Nhiễm Sơ: "Tốt hơn nhiều rồi."
Hai người về đến nhà nhưng không để ý có người đang ngồi xổm ở trước cửa toà nhà. Người này dập điếu thuốc xuống đất rồi lập tức đứng lên.
Nhiễm Sơ nhìn rõ khuôn mặt cô và dừng lại.
Lục Thanh Hảo cảm thấy kỳ lạ, thấy ánh mắt hai người này chạm nhau.
Là một người từng trải, cô biết ý nghĩa của ánh mắt đó là gì... Cô quay lại nhìn em gái mình.
Ai vậy?
Em có chuyện gì hả?
Nhiễm Sơ ngạc nhiên ước chừng hai giây, trọng tâm không ổn định, Dư Khả nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.
Lục Thanh Hảo cuối cùng cũng nhận ra đây là chuyện gì. Tại sao cô không biết chút gì hết? Chẳng trách hôm nay em gái không nói một lời nào, ra vì đau khổ vì tình nên mới đi uống rượu.
Cô hắng giọng, đang định nói gì đó thì Dư Khả đã nhanh hơn.
"Chào chị, em tên Dư Khả, bạn của Nhiễm Sơ, em sẽ đưa cô ấy lên nhà. Đừng lo lắng."
Lục Thanh Hảo hít một hơi, lại nhìn Nhiễm Sơ không nói gì.
"Được rồi, vậy nhớ pha một bình trà nhé."
"Đã biết."
Dư Khả đỡ Nhiễm Sơ vào nhà.
Vì muốn pha trà cho nàng nên đành phải xa nàng một chút, để nàng ngồi trên ghế sô pha.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô đến đây, nhưng Dư Khả không coi trọng điều đó. Cô đun nước trước rồi pha trà, trong khi chờ trà, cô đi vào phòng tắm và lấy khăn.
"Chị tự lau hay cần em giúp?" Dư Khả nói.
Nhiễm Sơ không trả lời mà hỏi thẳng: "Cô đến đây làm gì?"
"Không phải cô đã nói sẽ không làm phiền tôi nữa sao? Tại sao cô lại chạy đến cửa nhà tôi?"
Dư Khả không nói gì, nhưng Nhiễm Sơ đã hành động.
Đẩy vai cô, đôi bàn tay gầy gò trắng nõn của nàng mạnh mẽ đẩy Dư Khả thẳng về phía sau.
"Nói đi, cô bị câm à? Ngày đó không phải rất mạnh miệng sao? Cho dù mạnh miệng đến đâu thì..."
"Em rất nhớ chị."
Có một khoảnh khắc im lặng, và không khí như đông cứng lại.
Dư Khả cúi đầu, như thể mình đã nói sai, sau đó lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt liều lĩnh, "Dù sao thì em cũng đã nói, chúng ta hãy nói rõ một lần cho xong, em thích chị. Còn nhớ cái lần em vật ngã chị không? Sau đó trong phòng tắm, em muốn xin lỗi chị nhưng có một cậu bé chạy vào muốn kéo rèm chỗ chị. Em đã dọa nó bỏ chạy, chị lại nhìn em như một kẻ hư hỏng, và sau đó là người chuyển phát nhanh..."
Nhiễm Sơ không nói nên lời "!!!"
"Được rồi được rồi, em sẽ bỏ qua phần này." Dư Khả tiếp tục: "Mọi chuyện sau đó chị đã biết."
"Cô không phải luôn thích vật ngã tôi sao?" Nhiễm Sơ không biết đầu óc của người này như thế nào. "Có ai đối xử với người mình thích giống cô không? Tôi đã đau lưng hai ngày đó."
"Là do chị lâu ngày không vận động, đột nhiên tập luyện, cơ bắp đau nhức là bình thường, không phải do em." Dư Khả lẩm bẩm, "Hơn nữa, chị đi ăn cùng người khác, em tức đến chảy máu mũi."
"Đó là đồng nghiệp của tôi! Tự cô hiểu lầm, đừng trách tôi."
"Ừ, ừ, em hiểu lầm." Dư Khả đặt chiếc khăn sang một bên, đột nhiên ngồi xổm xuống, một chân khuỵu xuống trước mặt Nhiễm Sơ.
"Em chưa từng rung động, em cũng không biết cách theo đuổi con gái. Để thu hút sự chú ý của chị, em đã làm những chuyện khiến chị không vui. Em hứa từ nay về sau sẽ thay đổi... Có thể cho em một cơ hội được không?
Nhiễm Sơ trước đây chưa bao giờ được tỏ tình như thế này. Trước đây từng hẹn hò vài lần, sau đó nàng thấy không thể tiến triển nên chấm dứt, cũng không cảm thấy như lúc này.
Nàng không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra... Nàng không hề cảm thấy chán ghét. Ngược lại, những ngày cô không đến, nàng cảm thấy khó chịu đến nỗi phải đi đến phòng tập để tìm cô.
Dư Khả đã ăn mật báo.
Nắm lấy tay vịn của ghế sofa, cúi người về phía trước hôn lên mắt nàng, sau đó là mũi, cuối cùng là miệng.
Nhiễm Sơ chưa từng yêu nhưng nàng đang học y và biết một số điều mà không cần được dạy.
Nụ hôn chỉ đến khi hai người yêu nhau.
Nếu không phải Lục Thanh Hảo tốt bụng gọi điện hỏi thăm. Không biết Dư Khả và nàng còn đi xa đến đâu.
Dư Khả cầm khăn lau mặt Nhiễm Sơ.
Nói chuyện được vài câu, Nhiễm Sơ cúp điện thoại, rượu đã bay hết.
"Sao em biết chị gái của chị?"
"Em đã thấy chị ấy đến bệnh viện tìm chị."
Nhiễm Sơ xoa lông mày, nói: "Vậy chuẩn bị tinh thần đi, chị ấy muốn gặp em."
Dư Khả: "Luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng."
Đã chín giờ tối, Nhiễm Sơ nhắc nhở Dư Khả.
"Đến lúc phải về nhà rồi."
Dư Khả vẫn ngồi trên sô pha không đứng dậy: "Không về được không?"
Đánh giá từ tình huống họ hôn nhau suốt hai tiếng, câu nói 'Không về được không?' của Dư Khả có động cơ rất đáng ngờ.
"Em muốn làm gì?"
"Em không muốn làm gì cả. Em ở nhà có một mình, về nhà rồi lại phải đến sở cảnh sát. Chỗ của chị gần sở cảnh sát hơn. Chị không thấy em ở lại tiện hơn sao?" Dư Khả đi tới nắm tay Nhiễm Sơ. "Như vậy có được không?"
Một phút sau, Nhiễm Sơ cầm chăn bông trong phòng ngủ ra, nói: "Em ngủ trên sô pha đi."
Nói xong nàng quay vào phòng ngủ và khóa cửa lại.
Dư Khả nhìn về phía ghế sô pha, trải chăn ra, "Được rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng ngủ cùng nhau thôi."
Ngày hôm sau, Nhiễm Sơ hẹn Dư Khả đến gặp Lục Thanh Hảo.
"Wow! Ba mẹ em đều là cảnh sát?"
"Dạ."
"Bây giờ em vẫn sống cùng họ à?"
"Không, họ đã qua đời nên em sống một mình thôi."
Lục Thanh Hảo sửng sốt: "Thực xin lỗi."
Dư Khả: "Không sao đâu, họ đã chết trong lúc làm nhiệm vụ nhiều năm trước."
Lục Thanh Hảo lại hỏi: "Vậy bây giờ em đang làm ở lực lượng cảnh sát à?"
Dư Khả "Đội chống ma túy."
Lời vừa dứt, đôi mắt của Lục Thanh Hảo vô thức nhìn Nhiễm Sơ, không có biểu tình gì.
Hai người đi vào phòng vệ sinh, Lục Thanh Hảo nhìn em gái mình đang cúi đầu trong gương, "Tiểu Khả là người tốt, trong bữa ăn em ấy luôn chu đáo gắp đồ ăn cho em. Chị khá thích."
Nhiễm Sơ lấy hai miếng giấy lau tay, nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, chị em chúng ta không cần vòng vo."
Lục Thanh Hảo quay đầu lại nói: "Có phải là... Em thích người ta..."
Nhiễm Sơ gay gắt nói: "Em không..."
Lục Thanh Hảo vạch trần: "Nếu không thì em mang cô ấy đến gặp chị làm gì?"
Nhiễm Sơ ngừng nói.
Lục Thanh Hảo bổ sung: "Thích thì phải giữ chặt lấy, kiềm chế tính nóng nảy của mình. Đừng dọa người ta bỏ chạy."
"Chị hai..."
"Ừm?"
"Cảm ơn."
"Đừng khách sáo!"
______
Đây có phải là chuyện cổ tích không? Nó giống như một giấc mơ.
Dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ việc có thêm một người nữa.
Qua lại gần ba tháng, Dư Khả cùng Nhiễm Sơ chuyển đến ở chung. Đêm đầu tiên, cô bị Nhiễm Sơ đuổi ra ngoài vì cái miệng như hổ đói của mình.
Dư Khả đã hứa rằng sẽ thay đổi tính khí thất thường của mình. Cô thức dậy và làm bữa sáng trước khi đồng hồ reo.
Hai tô mì trứng nóng hổi.
Buổi sáng, Nhiễm Sơ thường không nấu ăn, hoặc ăn bánh mì để sẵn trên bàn, hoặc uống nước trái cây trong tủ lạnh. Nếu đói quá có thể ăn điểm tâm ở tầng dưới. Cho nên khi nàng nhìn thấy trên bàn có tô mì trứng, và cô nàng đang đeo tạp dề đứng trong bếp mỉm cười với mình. Nhiễm Sơ đã thay đổi suy nghĩ trước đó, thực tế đã có nhiều thay đổi khi hai người sống chung.
Dư Khả đưa Nhiễm Sơ đi làm.
Trước khi xuống xe, cô nắm lấy cánh tay Nhiễm Sơ.
"Không giận nữa à?"
Nhiễm Sơ nhìn tay trái của Dư Khả, đột nhiên kéo cổ áo cô, hôn lên.
Lưỡi của hai người quấn vào nhau, không thể phân biệt được.
Hôn nhau khoảng mười phút, Nhiễm Sơ đẩy người đó ra.
"Buổi tối hãy về sớm nhé."
"Ừm."
Sau khi người rời đi, Dư Khả liếm môi và đột nhiên mỉm cười. Thật khó chiều.
Cô hứa sẽ về sớm, nhưng ai có thể đoán trước được lực lượng cảnh sát sẽ ra sao? Dù có vội vã đến đâu... Về đến nhà đã sáng sớm.
Dư Khả không dám bật đèn, âm thầm muốn rửa mặt. Cô vừa bước vào phòng tắm, đèn bật sáng, cô sững người tại chỗ, Nhiễm Sơ dựa vào cửa.
Dư Khả: "Chị còn chưa ngủ à?"
Nhiễm Sơ nhìn người này từ trên xuống dưới: "Lại bị thương à?"
Dư Khả: "Không có!"
Nhiễm Sơ không tin "Cởi đồ ra."
Dư Khả "?"
"Chị sẽ không tin cho đến khi kiểm tra một lượt."
Nhiễm Sơ xoay người đóng cửa lại, mở van nước, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, quay lại nhìn cô ngốc kế bên, hất tóc lên nói: "Tháo vòng cổ ra cho tôi."
Dư Khả hơi run rẩy tháo chiếc vòng cổ ra, sau đó vươn tay ôm Nhiễm Sơ vào lòng. Nước từ đỉnh đầu rơi xuống, cổ họng nàng cảm thấy đau rát và khô khốc.
"Tôi giúp em kiểm tra."
Nhiễm Sơ mất nửa giờ để kiểm tra Dư Khả.
Thực tế đã chứng minh hai người đều tràn đầy năng lượng và khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần.
Dư Khả bế Nhiễm Sơ về phòng ngủ, dùng máy sấy, sấy khô tóc cho nàng. Cô nói với vẻ tràn đầy nhiệt huyết với ngành y.
"Bác sĩ Nhiễm, chị có biết kỹ năng kiểm tra nào khác không?"
Nhiễm Sơ nhắm mắt lại, giọt nước đọng trên lông mi: "Chị không biết."
Dư Khả ngửi ngửi mùi hương, khẳng định: "Chị biết đó, biết..."
Hai người cứ lăn lộn từ sáng đến tối mới đi ngủ.
Nghe thấy tiếng thở của người bên cạnh, Nhiễm Sơ muốn tát cô một cái, nhưng khi giơ tay lên, nàng lại không nhịn được mà nhích người lại gần cô.
Dư Khả mở mắt ra và vòng tay qua eo nàng.
"Nhiễm Sơ..."
"Ừm?"
"Kết hôn đi."
"Em muốn gả cho chị."
"Sai rồi, em muốn chị gả cho em."
Đám cưới được ấn định vào dịp Tết Nguyên Đán.
Dư Khả tự mình lo liệu, Nhiễm Sơ không cần phải lo lắng về toàn bộ quá trình. Thực ra nàng cũng bận rộn nên cố gắng tranh thủ thời gian để làm những việc này từng chút một. Lục Thanh Hảo cũng hỗ trợ Nhiễm Sơ rất nhiều. Khi họ trò chuyện, cô nói mọi chuyện đang suôn sẻ, chỉ cần chờ đến dịp tết.
Vào ngày này, mọi người đều đồng ý về nhà ăn tối. Lục Thiều và Nhiễm Ninh bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm và đợi mọi người tới.
Trước khi ra khỏi nhà, điện thoại di động của Dư Khả vang lên.
Cuộc gọi vừa kết nối, sắc mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc.
"Được, tôi qua ngay đây."
"Có chuyện gì vậy?" Nhiễm Sơ hỏi cô.
Sắc mặt Dư Khả lập tức trở lại bình thường, cô đưa tay sờ đầu nàng: "Không sao đâu. Đội đang có nhiệm vụ, chắc phải mất mấy ngày. Hôm nay em không thể đi ăn tối được."
Cô về đội chống ma túy và thường không về nhà khi có nhiệm vụ.
"Chỉ vài ngày?"
"Nhiều nhất là một tuần."
"Dư Khả, chúng ta sắp kết hôn rồi."
"Em biết."
Nhiễm Sơ đột nhiên ôm lấy cô.
"Ừ, chị sẽ đợi em quay lại."
"Em hứa với chị."
Thỏa thuận nhiều nhất là một tuần, nhưng nửa tháng không có tin tức gì, Nhiễm Sơ cũng không dám gọi điện.
Chuyện này không ai có thể khuyên nhủ, nàng phải tự mình giải quyết.
Cuối cùng, hai tháng sau, khi phá được một vụ án ma túy lớn, cuối cùng cũng nhận được tin tức của Dư Khả.
Cô nằm trong bệnh viện với cơ thể quấn đầy băng. Cô đã bị bắn hai phát, một vào vai và một vào ngực, chỉ cần viên đạn lệch đi một mm cô có thể đã chết.
"Chị đây rồi." Dư Khả mỉm cười với nàng.
Nhiễm Sơ không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không khỏi rơi xuống.
"Đừng khóc... Em ổn."
"Em đã hứa với chị điều gì?"
"Xin lỗi."
Dư Khả rất muốn ôm Nhiễm Sơ, nhưng mỗi khi cử động đều thấy cơ thể đau đớn, tay cũng không nhấc lên được.
"Đây là công việc của em, ba mẹ em cũng vậy... Thực ra em luôn muốn hỏi chị. Chị đã nghĩ đến điều đó chưa? Thật sự muốn cưới em, nếu lỡ một ngày em..."
"Trong trường hợp đó, tại sao ngay từ đầu em lại câu dẫn chị?"
Sắc mặt Dư Khả tái nhợt, trong mắt rưng rưng nước mắt, "Vì quá thích chị."
Nhiễm Sơ: "Em có hối hận không?"
Dư Khả không hề hối hận, nhưng cô lại không đành lòng nhìn Nhiễm Sơ khóc.
"Em sợ chị sẽ hối hận."
Dứt lời, Nhiễm Sơ lao tới tát vào miệng người này một cái.
"Nói lại xem."
"Em e rằng sau này chị..."
Chưa kịp nói xong thì lại có một cái tát nữa.
"Nói lại lần nữa."
"Em sợ chị..."
Ngay trước khi cái tát của Nhiễm Sơ sắp giáng xuống lần nữa, Dư Khả đã thay đổi lời nói.
"Thật xin lỗi! Em vẫn chưa chết! Khi nào em khỏe lại... Em sẽ cưới chị!"
Nhiễm Sơ ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Dư Khả, nước mắt đều rơi xuống.
Sau ba tháng nghỉ ngơi, Dư Khả đã bình phục vết thương.
Đám cưới diễn ra bình thường.
Ngày hôm đó, Dư Khả đứng trong khán phòng nhìn Nhiễm Sơ trong bộ váy cưới đi về phía cô, trong khi cô mặc trang phục cảnh sát chỉnh tề.
Từ hôm nay trở đi, em là niềm tin của chị đến hết cuộc đời.
Từ hôm nay trở đi, em sẽ là người bảo vệ chị suốt đời.