Con cái bận rộn với công việc nhưng những người lớn tuổi trong nhà thường xuyên tụ tập cùng nhau, đặc biệt là bà ngoại Lục Thiều và bà ngoại Nhiễm Ninh. Họ đặc biệt rất hợp nhau, khi không có việc gì thì hẹn nhau đi tập Thái Cực Quyền hoặc đến chùa thắp hương, có khi cùng nhau nghe kinh rất lâu. Sau đó bà ngoại Lục Thiều dần dần biết đến Nhiễm Văn.
Mỗi lần lão phu nhân từ chùa về, mắt đều đỏ hoe, không cần nói cũng biết, nhất định bà đã nghe đến chuyện mẹ của Nhiễm Ninh.
Bà ngoại của Lục Thiều có lúc kéo La Ngọc Thư, có lúc lại kéo Lục Thiều, lắc đầu thở dài.
"Chúng ta đều đã già, trong lòng còn có tâm tư gì khác chứ? Chúng ta chỉ mong con cháu của mình bình an vô sự. Đối với Nhiễm Ninh, bà ngoại của con bé, thật không dễ dàng."
Bà ngoại Lục Thiều là người có khí chất hào sảng, yêu thích sự tự do và thoải mái. Dù giông bão có lớn đến đâu, bao nhiêu khó khăn ập đến, điều đó cũng không quan trọng bằng con cháu của bà. Sau khi biết được chuyện của mẹ Nhiễm Ninh, bà càng ngày càng lo lắng. Bà nghĩ đến Trương Tố Ninh phải trải qua cuộc sống vất vả và khó khăn như thế nào.
Vừa nói, bà vừa dùng tay đánh Lục Thiều, chỉ vào cô, nghiêm nghị nói: "Nếu con dám đối xử tệ với Ninh Ninh, coi chừng bà lột da đó!"
Lục Thiều cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn sẽ đối tốt với nàng cả đời."
Chuông cửa vang lên, Nhiễm Ninh đi làm về.
Bà ngoại của Lục Thiều vội xua tay nói: "Không nói nữa, không nói nữa."
Nhìn thấy mọi người tụ tập quanh phòng khách, Nhiễm Ninh không khỏi tò mò. Khi không có ai chú ý, nàng chạm vào cánh tay của Lục Thiều, hỏi: "Sao vậy?"
Lục Thiều nắm lấy tay Nhiễm Ninh nhẹ nhàng xoa: "Bà ngoại dạy tôi phải đối xử tốt với cậu, nếu không bà sẽ lột da tôi."
Nhiễm Ninh giật mình, sau đó lại cười, nắm chặt tay Lục Thiều.
"Cậu luôn rất tốt với tôi."
...
Sau một ngày như vậy, buổi tối Lục Thiều sẽ đặc biệt khó chịu, vuốt ve xương mày của Nhiễm Ninh hết lần này đến lần khác, nói vào tai nàng: "Chưa đủ, tôi muốn nhiều hơn nữa."
- -
- -
Phải hai năm sau, Tô Chí Vi mới biết chuyện của hai người họ.
Trước Tết Nguyên Đán, Tô Chí Vĩ đã gọi điện cho Nhiễm Ninh để hỏi liệu nàng có thời gian về nhà năm nay không.
Nhiễm Ninh tính toán xong mới biết mình đã ba bốn năm chưa về, liền nói có thời gian, nhưng chỉ có thể đợi sau ngày giao thừa.
Tô Chí Vĩ vội vàng nói được.
Trên thực tế, chỉ cần Nhiễm Ninh chịu quay về, ông sẵn sàng chờ cả năm mới chứ đừng nói đến đêm giao thừa.
...
Vào ngày mùng hai Tết Nguyên Đán, Lục Thiều cùng Nhiễm Ninh trở về.
Lục Thiều cảm thấy không tiện nên không lộ mặt, đặt phòng khách sạn gần đó.
Cô đưa Nhiễm Ninh đến khu chung cư, trước khi đi còn nói với Nhiễm Ninh: "Buổi tối không về cũng không sao cả."
Nhiễm Ninh không nói gì nữa, chỉ bảo cô đợi nàng.
Lục Thiều xua tay, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Nhiễm Ninh trong lòng dâng lên một sự miễn cưỡng mãnh liệt, một cảm giác thân thuộc khó tả. Cảm giác này không phải do Tô Chí Vĩ, cũng không phải Trương Tố Ninh, mà là Lục Thiều... Chỉ cô mới có thể mang lại.
Nhìn về phía cửa sắt có dán chữ "Phúc", Nhiễm Ninh hiểu ý mỉm cười, cuối cùng cũng thừa nhận mình là người may mắn.
...
Vừa lên lầu, Nhiễm Ninh còn chưa kịp gõ cửa, đã có một tiểu nghịch ngợm từ phía sau chạy tới, giống như chẳng sợ gì cả, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Ninh hỏi:
"Chị là ai? Tại sao lại đến nhà em?"
Nhiễm Ninh nhìn cậu bé, ngạc nhiên một chút, sau đó lại mỉm cười.
"Tô Lý?"
"Sao chị biết tên em?!"
Nhiễm Ninh sờ lên đầu của cậu bé, nhìn thật giống một chú hổ con, lông mày thì giống hệt Tô Chí Vĩ.
"Chị là chị của em."
Lời vừa dứt, cánh cửa liền mở ra.
Một người chị từ trên trời rơi xuống, Tô Lý tựa hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, trốn vào trong lòng mẹ, thỉnh thoảng lén nhìn nàng.
Hồ Phần đẩy Tô Lý ra, cười với Nhiễm Ninh: "Tiểu tử này không nhận ra người thân của mình sao?"
Sau đó bà bế con trai rời khỏi nhà.
Tô Chí Vĩ đã già, đầu cũng hói một nửa. Bao năm làm việc vất vả đã biến người đàn ông phong độ này trở thành một người từng trải, với bao thăng trầm của cuộc sống.
Nhiễm Ninh đứng dậy gọi "Ba".
Tô Chí Vĩ xoa tay, liên tục gật đầu: "Ngồi xuống... đừng đứng nữa. Lát nữa chúng ta đến nhà bà nội ăn cơm nhé."
"Dạ."
Rõ ràng họ là một gia đình, nhưng lại khách sáo như vậy. Nhiễm Ninh và Tô Chí Vĩ đều có những cảm xúc riêng trong lòng, nhưng cả hai đều không nói ra. Quá khứ đã là quá khứ, dù có khó khăn đến đâu... Mọi việc không còn giống như trước nữa.
Trước kia Nhiễm Ninh suy nghĩ có nên hối tiếc hay không, nhưng hiện tại nàng không nghĩ như vậy.
Mọi thứ không còn như thuở ban đầu và đã khoác lên một diện mạo mới.
Nàng không khỏi nghĩ đến Lục Thiều, bản thân nàng cũng đã thay đổi rất nhiều.
Từ bi quan trở nên lạc quan, từ hướng nội trở nên vui vẻ.
Nhiễm Ninh không biết sau này mình có tiếp tục thay đổi hay không, nhưng chắc chắn sẽ theo chiều hướng tốt.
...
Tô Chí Vĩ ban ngày quá hưng phấn nên cũng không để ý nhiều. Sau bữa tối ở nhà bà nội, ông để ý đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Nhiễm Ninh, liền hỏi thăm về người yêu của nàng.
Nhiễm Ninh không muốn giấu diếm, cũng không cần phải giấu diếm, hiện tại cuộc sống của nàng khá tốt, thậm chí có thể tự tin nói rằng tốt hơn rất nhiều người.
Thế nên tôi nàng mới nói thẳng.
Trong dịp Tết Nguyên Đán, pháo nổ từ sáng đến tối, đã hơn mười một giờ, trong xóm vẫn còn nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con, màn đêm tĩnh lặng, pháo hoa thắp sáng một nửa bầu trời.
Tô Chí Vĩ cầm điếu thuốc trong tay, cho đến khi tàn thuốc đốt đến ngón tay, mới vội vàng buông ra. Tàn thuốc rơi xuống đất, tia lửa yếu ớt trong phút chốc đã bị dập tắt.
"Có phải vì ba..."
"Không, không liên quan tới ai cả, là tự con lựa chọn."
"Làm thế nào con có thể..."
"Có gì mà không thể."
Nhiễm Ninh quay đầu nhìn Tô Chí Vĩ, ánh mắt bình tĩnh không chút sợ hãi.
Huyết thống thực sự là một mối quan hệ tuyệt vời, dù đã xa cách bao nhiêu năm, nhìn mái tóc nửa bạc và thái dương ba mình. Tất cả những điều đó dường như đang kể lại những khó khăn trong những năm qua, Nhiễm Ninh cảm thấy chua xót trong lòng, trong phút chốc cứ như đang ở một thế giới khác....Đã lâu lắm rồi nàng mới ngồi nói chuyện với ba như hôm nay. Chiếc ghế của một người cha đã trống suốt ngần ấy năm.
"Ba, con sống rất tốt, ba không cần phải tự trách bản thân. Không liên quan đến ai cả, con cũng chưa từng bị ai ảnh hưởng. Mấy năm nay chúng ta đều mệt mỏi rồi, chuyện của mẹ không phải chỉ là gánh nặng trong lòng ba. Ba có biết nó cũng đè nén lên trái tim của con không? Mỗi lần ba nói rằng ba thường mơ về mẹ, con thực sự khá ghen tị, bởi vì con không thể mơ về mẹ, nhưng con cũng rất nhớ mẹ. Mỗi lần nhìn vào di ảnh của mẹ con thường nghĩ... Mẹ là người như thế nào? Mẹ có nụ cười xinh xắn, khi tức giận cũng rất đáng yêu. Mỗi khi con khiến mẹ không vui con có thể làm nũng để dỗ dành hay không? Nếu mỗi chúng ta đều có một ly trà sữa, con sẽ lén uống của mẹ, rồi mẹ sẽ gãi cái mũi nhỏ và vuốt ve con, hay mẹ sẽ giả vờ tức giận đến uống một ngụm của con? Có những lúc con cảm nhận được mẹ đang ở rất gần nhưng thật ra là ở rất xa. Đã lâu rồi con không thể hình dung ra. Cho đến khi..."
Nhiễm Ninh dừng lại, khẽ mỉm cười--
"Phải đến khi ở bên mẹ bệnh nhân, con mới dần hiểu ra và buông tay. Người ta phải nhìn về phía trước chứ không phải lúc nào cũng ngoảnh lại. Con không biết mẹ con là người như thế nào, nhưng con biết rằng mẹ yêu con rất nhiều."
"Ba, hãy cởi mở hơn và đừng tiếp tục trách bản thân vì sự việc này. Dù... cho dù sau đó giữa ba mẹ có chuyện gì xảy ra. Những cảm xúc ban đầu của ba là đúng. Kể cả bây giờ... Con cũng tin rằng sâu thẳm trong trái tim mình, ba chưa từng quên mẹ. Trên đời rất khó kiếm được một tình cảm chân thành. Giờ con đã tìm được rồi, con cảm thấy... Ba ơi, ba chúc phúc cho con được không?"
Tô Chí Vi cúi đầu không nói gì, nhưng dù có nói thế nào thì đối với Nhiễm Ninh cũng không còn quan trọng nữa.
Nhiễm Ninh nhìn Tô Lý, nhìn Hồ Phần, nhìn căn nhà mới toanh này, nhìn bức chân dung gia đình ba người đặt cạnh TV.
"Ngày xưa, sau khi ba tái hôn và sinh ra Tô Lý. Con cảm thấy rất ưu phiền, cảm giác như bị bỏ rơi, trở nên thừa thãi. Con cảm thấy thế giới này thật bất công. Tại sao những thứ trong tầm tay người khác, với con lại rất xa vời. Ba ơi, con hay phàn nàn khi nghĩ về mẹ. Đã có lúc con thậm chí còn ghét ba... Con trách ba không chăm sóc tốt cho mẹ. Tại sao ba lại ra tay nghĩa hiệp vì công lý. Ba có từng nghĩ đến con khi hành động như vậy không? Con còn quá nhỏ... Sau khi chuyện đó xảy ra, con không còn dám ăn kem ốc quế nữa."
Nhiễm Ninh dừng lại, cụp mắt xuống và lắc đầu.
"Thật ra, con biết không nên trách ba, nhưng con không còn ai khác để trách. Cho đến khi gặp được người yêu hiện tại, có một số điều dường như dần dần hiện lên trong đầu con. Ba... Ba không nên trách bà. Con gái của bà không bao giờ trở lại nữa. Khi ba ở tù con đã chọn ở với bà chỉ vì... Con đã bị bắt nạt. Trước khi bà đưa con về Hoa Thanh, con đã bị đóng băng suốt những năm qua. Ít nhất con có thể bắt đầu lại, nhưng thực sự chỉ là buộc phải chấp nhận sự thật. Ba... Con đã trưởng thành và hiểu được rất nhiều điều. Con người cũng vậy thôi... quá nhỏ bé và bất lực để làm được mọi thứ. May mắn thay... con có thể bắt đầu lại từ đầu. Con bây giờ tôi đã có người yêu, và ba cũng có cuộc sống của riêng mình... Có thể đây không phải là một kết thúc công bằng, nhưng đó là một sự sắp đặt tương đối tốt nhất. Ông trời chưa cho ba một kết thúc có hậu, nhưng ít nhất ba không hề cô đơn."
"Ba, đừng để Tô Lý trải qua những chuyện giống con. Hãy để em ấy có một tuổi thơ vui vẻ và không lo lắng. Ba có thể làm tất cả những gì mình muốn để có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Con sẽ rời đi."
...
Không biết từ khi nào bắt đầu có tuyết, những hạt tuyết rơi đầy trời, chạm xuống những ngọn đèn đường mờ ảo. Trên bậc thang xám xịt, những bông hoa trắng toát lạnh lẽo, Nhiễm Ninh ngẩng đầu để những bông tuyết chạm vào má mình. Đêm thật sảng khoái dù ẩn trong lớp sương mù mờ mịt.
Gió đang nổi lên và tuyết ngày càng dày đặc.
Gió bắc gào thét thổi vào tai như một con thú bị mắc bẫy đang vùng vẫy.
Trong đêm tuyết rơi, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà sáng rực, có đủ loại lối sống và diện mạo của hàng trăm sinh vật.
Nửa là niềm vui, nửa là pháo hoa;
Nửa sáng nửa tối;
Người đến người đi, xe cộ qua lại, thời gian cứ thế quay đi quay lại.
Cây sim trong góc nở vào mùa hè và tàn vào mùa thu, ai lỡ mùa hoa nở sẽ phải đợi đến mùa sau, ai may mắn thưởng thức sẽ kể cho người khác nghe về vẻ đẹp của nó.
Sắc tím và đỏ rực rỡ, thế gian tràn ngập vẻ đẹp.
Mùa sau, hoa sẽ nở nhưng người ở nơi đâu?
Người ơi, đi không có ngày trở lại.
...
Cho dù Nhiễm Ninh luôn nghĩ sẽ thuyết phục Trương Tố Ninh và Tô Chí Vĩ như thế nào...
Nhưng nàng biết đó chỉ là một ảo tưởng đẹp đẽ, bởi vì trên đời này sẽ không bao giờ có thêm một Nhiễm Văn nữa.
Cuối cùng, nàng đã có được những ngày hạnh phúc bên gia đình, nó khiến nàng không thể kìm lòng được.
Nhiễm Ninh giống như một đứa trẻ, đứng trong tuyết bên đường, nước mắt nóng hổi.
Cách đó không xa, Lục Thiều như điên lao tới.
"Chuyện gì vậy?!"
Nhiễm Ninh ôm cô, tựa vào vai cô khóc lớn.
"Lục Thiều... Tôi nhớ mẹ."
Lục Thiều cởi khóa áo khoác, ôm chặt lấy nàng, truyền hơi ấm vào cơ thể nàng trong đêm đông lạnh giá.
Lục Thiều giống như một mặt trời thiêu đốt vĩnh viễn, luôn mang đến cho Nhiễm Ninh ánh sáng, hơi ấm và sức mạnh khi nàng cảm thấy lạnh giá.
...
Sau khi trở về, họ đi viếng Nhiễm Văn.
Một bó hoa cẩm chướng màu hồng được đặt trước bia mộ.
Nhiễm Ninh cúi đầu ngửi mùi thơm của hoa, nàng nói với mẹ hãy ngửi thử, và bà hãy đi vào giấc mơ của nàng. Trong giấc mơ nàng sẽ trồng một vườn hoa cẩm chướng. Sau đó, nàng sẽ hái những bông hoa nở đẹp nhất và đưa chúng cho bà.
Nói với bà rằng:
Con yêu một cô gái.
Câụ ấy tên là Lục Thiều.
Con đang sống một cuộc sống tốt đẹp, rất hạnh phúc, rất mãn nguyện.
Cuối cùng, hãy ôm con, chạm vào đầu con và nói với con rằng mẹ vẫn ổn.
Được không?
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đã khóc khi viết đoạn này, tôi muốn nói với Nhiễm Ninh--
Mẹ nàng sẽ đến, chạm vào đầu và ôm lấy vai nàng
Nói với nàng
Nàng đã cao hơn bà rồi.
(Nhiễm Ninh Lục Thiều còn phần ngoại truyện song song, vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành)
_________________________
Editor: Mình yêu thích sự liền mạch nên sẽ thay đổi thứ tự so với bản gốc, mình sẽ edit 3 chương tiếp theo về Thiều Ninh và con họ. Chương thế giới song sẽ để cuối nha.