Trong màn mưa, Sở Yến nhìn Tống Viễn Hàng một cách thâm tình đầy đau khổ, thốt lên từng lời quặn lòng:" Em có chỗ nào không bằng cô ta cơ chứ? Sắc đẹp cũng có, gia thế lại hơn cô ta nhiều, Lan Tuyết Nhiên cái gì cũng không có ! Tất cả đều không bằng em ! Vì cớ gì cô ta lại có được anh?! "
Thần sắc cô gái đang nói lên những lời bày tỏ tấm chân tình của mình dần dần trắng bệch vì thái độ lạnh lùng của người đàn ông đối diện. Sở Yến từng là cô gái xinh đẹp, dung mạo mỹ miều khiến đàn ông chỉ muốn ôm vào lòng mà an ủi, cô con gái thiên kim của Sở gia, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cưng chiều vô cùng, người xếp hàng cầu hôn xếp đầy quanh ba vòng S thị đếm cũng chẳng hết. Chỉ là từ sau khi gặp được người đàn ông bạc tình nhưng tuấn lãng vô trù khiến người ta điên cuồng kia thì đã không còn nữa. Cô ta chỉ là một người con gái chìm đắm vào mối tương tư của mình mà thôi.
"Sở Yến, đối với tôi, cô không là gì hết, nhưng Lan Tuyết Nhiên mới là tất cả của tôi, của Tống Viễn Hàng này."
Sở Yến nắm chặt chiếc váy thật đẹp hôm nay cô đã tự tay gọi điện nhờ đến nhà thiết kế nổi tiếng nhất S thị này thiết kế cho, hiện tại đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Cô ta không cam lòng, cắn răng:" Còn Mộ Dung Yên Hạ thì sao? Cô ta là người anh từng yêu cơ mà?"
Cô ta mới không tin Tống Viễn Hàng không còn yêu Mộ Dung Yên Hạ nữa, dù sao tình cũ đã hơn ba năm, không thể nào quên nhanh như vậy được.
"Cô nghe cho rõ, Mộ Dung Yên Hạ chỉ là người phụ nữ tôi cảm thấy hứng thú nên xem như trò chơi tiêu khiển, nhưng người tôi thực sự lấy về Tống gia sau này, cũng là nữ chủ nhân của Tống gia, chỉ có mỗi Lan Tuyết Nhiên mà thôi! "
Nói xong, không để ý đến cô gái sắc mặt không còn giọt máu mà đi ra khỏi nơi đó, đi về phía người con gái chiếm trọn tâm hắn.
Sau đó, dung túng cô, sủng nịch cô, nâng đỡ cô, yêu thương cô...
Thiên Ngạo Thần hoàn thành xong phần diễn vai của mình, nhưng khuôn mặt trắng noãn, kiều mỹ, thấp thoáng dòng nước mắt đọng trong hốc mắt, lướt qua gò má hơi gầy của cô cứ chập chờn vờn qua vờn lại trong trí nhớ của anh. Hơn cả vị nữ chính tuyệt mỹ cùng với nữ phụ 1 khả ái động lòng người, thì Khuynh Tố Nguyệt, người nhập vai nữ phụ số 2 này mang lại sự rung động kín đáo cho anh. Thiên Ngạo Thần có thể cảm nhận được một sự mềm mại từ nơi nào đó trong trái tim anh khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, mặc dù chỉ biết đó là diễn mà thôi...
...
"Thần ca, em trai của em thật sự rất quá đáng, hát hay còn không nói đi, lại còn giở trò bôi đen lên danh tiếng của em." Cô gái mặc váy hồng nhạt bó sát cơ thể, ôm lấy cánh tay chàng trai tuấn mỹ nũng nịu lên án.
Đôi tay hữu lực của Thiên Ngạo Thần một bên ôm lấy vòng eo con kiến của cô gái, cũng chính là chị gái cùng cha khác mẹ củangười được nhắc tới trong lời nói, Khuynh Tố Nguyệt thản nhiên đón nhận lấy bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên đầu mình.
" Được, để đó anh xử lý."
.....
.......
..............
Không ! Không thể được !!!
"Rầm!"
Toàn trường tĩnh mịch.
Vô số ánh mắt bốn phương tám hướng phóng vùn vụt về phía bên này.
Khuynh Lam Vũ còn chưa thu hồi lại đôi bàn tay vừa đập xuống bàn cũng đơ rồi.
Hứng chịu ánh mắt kinh ngạc cùng với mất hứng như lên tiếng "Gì đây? Lại thêm kẻ tới phá rối nữa hả? Đại Ảnh đế đang diễn đó nha!!" của mọi người, cộng thêm ánh mắt đen như hố sâu vũ trụ đầy áp lực của vị đại Boss bên cạnh, Khuynh Lam Vũ rất nghiêm túc vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay, "Diễn hay lắm, thực sự rất tuyệt!"
Vừa nói vừa gật đầu, như thể thực sự là một nhà phê bình thực thụ.
Ánh mắt mọi người mới bừng tỉnh. A! Thì ra là bị diễn xuất của Ảnh đế dọa cho tới mức này rồi. Đại Ảnh đế lại thu phục thêm một tiểu phấn ti đỏ đỏ hồng hồng nha ! Hơn nữa còn là một tiểu thịt tươi đẹp ngời ngời đâu !ԅ(¯﹃¯ԅ)
Quần chúng nhân dân tỏ vẻ, chúng ta đều hiểu mà, thực sự hiểu mà...
Gì chứ tổ hợp Đại Ảnh đế dương dương soái khí ngất trời cùng với tiểu thịt tươi tiểu phấn ti mới gia nhập thật CMN quá chói mắt aaaa ! (⁄ ⁄•⁄ù⁄•⁄ ⁄)⁄
Khuynh Lam Vũ tỏ vẻ, cậu đây cũng thực sự sợ hãi rồi, có được chưa ?!!
Cậu vừa nhớ lại một phân đoạn của > ...
Vừa đàng hoàng nghiêm chỉnh vừa kéo ghế ngồi xuống lại, trong lòng niệm thầm: Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ a.
"Cậu vừa rồi là sao vậy?" Mới đặt mông ngồi xuống, âm thanh trầm thấp vang lên.
(๑・ิ..・ิ๑) ...
"À... thực sự là tôi rất thích cách diễn của anh ấy... ha ha囧" Khuynh Lam Vũ không dám nhìn vào Tư Đồ Lăng, chỉ hơi ngước đầu nhìn về phía trước. Đúng lúc đó chạm phải đường nhìn của Thiên Ngạo Thần trông lại bên này.
Thiên Ngạo Thần cùng với Khuynh Tố Nguyệt đang diễn lại một đoạn trích theo kịch bản thử. Nhưng mọi cảm xúc đều như gió cuốn trôi, lời thoại đối phương ra sao cũng bị cắt đứt luôn rồi. Hắn nhìn Khuynh Lam Vũ bằng ánh mắt thâm trầm, có chút khó hiểu. Còn Khuynh Tố Nguyệt rất rất khó chịu, vì cô ta đang cố gắng diễn tốt hết sức để bù lại sai lầm lúc nãy, hơn nữa đang tranh thủ thu hút sự chú ý của người đàn ông mang trên mình đầy hào quanh này, Tư Đồ Lăng cùng với Thiên Ngạo Thần này cô ta đều thích. Nhưng so ra, về địa vị lẫn thân phận, Tư Đồ Lăng vẫn hơn Thiên Ngạo Thần một bậc. Khuynh Tố Nguyệt liếc một cái bất mãn cùng bực bội về em trai của mình, nhưng tình cờ phát hiện ra mọi người xung quanh không có gì là có vẻ bực bội hay phiền muộn vì vở thử vai lần này bị cắt đứt bởi một người không có thân phận, thậm chí cứ như đã nhận ra điều gì đó rồi đồng loạt tiếp tục nhìn hai người.
Tư Đồ Lăng không rõ vì cái gì mà cậu chàng bên cạnh này lại xúc động đến vậy, cứ xem như là lần đầu tiên xem thần tượng của mình diễn đi, cũng không nên như vậy chứ, hắn không biết bản thân đang cảm thấy chướng mắt với hành động vô phép tắc của một thư ký tạm thời như vậy, hay là vì đang chướng mắt người trên sàn diễn kia. Nói chung là muốn làm rõ.
"Thiên Ngạo Thần là thần tượng của cậu?"
"... Ban đầu thì không, à không, có chút chút, nhưng giờ nhìn anh ấy diễn, tôi lại càng yêu mến anh ta hơn rồi." Khuynh Lam Vũ cọ cộ đầu bút vào cái cằm hơi gầy của cậu, giương một ánh mắt to rõ phản chiếu gương mặt tuấn mỹ thập phần hoàn hảo khiến nam nhân đối diện mới hỏi có chút cảm thấy bản thân đúng là quá mức tò mò rồi.
"Vì sao?" Vị Đại Boss nào đó thực khẳng định mình chỉ vì muốn hiểu rõ nhân viên hơn thôi, nhưng bản mặt nghiêm túc đó đúng là không nhìn ra gì cả.
"Ách... hành động vừa rồi của tôi có bị phạt hay trừ tiền lương hay không ?" Cậu vẫn còn lo về việc vừa rồi lắm a. Cầu lão thiên nhìn xuống mà chứng thực cho tấm lòng thành của một công dân ba tốt là cậu đi !
Một tháng tiền lương... tiền chuyên cần gì đó... vỗ cánh bay mất.
Mới nghĩ thôi, cậu cảm giác, sắp tới thực là một chuỗi ngày dài đằng đẵng mất.
(╥ω╥')
"... Xét về mặt công việc thì có, nhưng đây là lần đầu phạm lỗi, nên sẽ cảnh cáo, trực tiếp." Nghiêm giọng.
"A?" Trực tiếp?
"Do tôi cảnh cáo." Tư Đồ tổng rất đúng mực.
"Được, tôi xin lỗi vì hành động quá khích ban nãy." Thực sự nếu không phải đang trong phòng thử vai, cậu nhất định sẽ hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên cúi đầu 90 độ cảm ơn rồi !!!
" Như vậy sẽ không trừ tiền lương của tôi chứ ?" Khuynh Lam Vũ trưng khuôn mặt chờ mong ra.
Đúng như mong đợi, cậu nghe được câu thoại hay nhất từ trước tới nay khi xuyên vô:" Sẽ không."
Có sự chắc chắn của Boss lớn rồi, cậu còn gì phải sợ nữa chứ ! Khuynh Lam Vũ không nhận ra, tại sao lại là Boss lớn tự thân cảnh cáo cậu mà không phải là phòng Nhân sự.
"Vậy trả lời đi." Tư Đồ tổng rất không buông tha vấn đề, mặc kệ khoảng cách, cứ bám sát mà hỏi.
"..." Khuynh Lam Vũ rất muốn hỏi lại là: vừa rồi ngài nói cái gì, tôi nghe không rõ. Nhưng thực may, não cậu chưa hoàn toàn bị niềm vui bất ngờ vùi lấp," À, vì giờ nhìn gần Thiên đại Ảnh đế hơn, trực tiếp xem được như vậy, càng sẽ làm cảm xúc của một người hâm mộ bình thường lên đỉnh cao."
Câu nói nghe rất triết lý sâu sắc này, thật ra cậu chỉ đang tìm cớ mà thôi a, xin đừng lý giải quá nhiều !
"Ừm." Nam nhân bên cạnh có được câu trả lời, thỏa mãn quay trở lại công việc.
Phòng thử vai chìm đắm trong các cảm xúc mà các đoạn trích của tiểu thuyết chuyển thể thành bộ phim mang đến, hết cảm thán, lại phiền muộn, rồi vui vẻ, lại liên miên... Tuyệt nhiên có vài người thì hoàn toàn bỏ rơi mấy cảm xúc này.
Qua khoảng thời gian hồi hộp lại như bình thường này, buổi thử vai cuối cùng cũng kết thúc.
Câu đầu tiên mà Khuynh Lam Vũ muốn nói đó chính là:" Xong rồi, cuối cùng cũng xong rồi !"
Ngồi lâu một chỗ thật là đau mông mà, đó là chưa kể lâu lâu có nhiều ánh mắt kỳ dị hướng về phía cậu cùng đại Boss nữa. Cậu nhẹ vươn vai một cái, quả nhiên, ở cùng một chỗ với người nổi tiếng thật áp lực a.
Một bàn tay đặt lên bờ vai hơi mỏi của cậu, nhẹ bóp một cái, "Đi ăn một bữa không?"
Cậu quay đầu lại, là đại Boss nhà cậu đây mà, cậu chưa kịp trả lời, Trương đạo diễn từ phía sau đi đến," Đi cũng đi, dù sao hôm nay cũng có sự hỗ trợ của Tư Đồ tổng cùng thư ký mới là cậu đây mới có thể thành công tốt đẹp được."
Trong giới showbiz này, không biết nhìn mặt cũng phải biết nhìn người. Ông ta nhìn thấy dung mạo của Khuynh Lam Vũ là thuộc hàng dễ gây thiện cảm với đối phương, trong giới diễn viên có thể nói là số hồng (*), nhất định sẽ nổi tiếng nhanh nếu như cậu tham gia, đặc biệt, trong thời gian thử vai vừa rồi, nếu ông nhìn không lầm, chính là vị này nói chuyện với vị Tư Đồ tổng có tiếng lạnh lùng kia nhiều nhất.
(*) số hồng: nổi lên, nổi tiếng, có tiếng tăm.
"A, vậy được, cảm ơn Tư Đồ tổng cùng Trương đạo diễn đã mời." Thực ra cậu càng muốn nói: Đại Boss ơi, tay anh đặt trên vai tôi, mat-xa thực đã quá ~ (*'罒'*)
...
Mọi người đi đông nên đặt hẳn một sương phòng rộng lớn, phong cách trang nhã cổ điển, gam màu ấm áp chủ đạo. Cậu không biết bữa tiệc lần này là do ai chi trả, nhưng nhất định cậu sẽ không để lãng phí thức ăn trong này đâu. Nhìn kìa, trên đơn chọn thức ăn có cả món đậu hủ trộn Cẩu Kỷ (*) mà cậu thích ăn nữa, đương nhiên, tiền không phải do mình chi trả, món ăn lúc nào cũng ngon nhất rồi.
(*) Đậu hủ trộn Cẩu Kỷ
Dưới ánh mắt sục sôi như muốn ăn cả bàn tiệc của Khuynh Lam Vũ, bữa tiệc chính thức bắt đầu, các món ăn dần dần được mang lên. Trương đạo diễn, Tư Đồ tổng cùng Thiên đại Ảnh đế đứng lên phát biểu chúc mừng rồi nói vài lời khách sáo, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Không khí có chút rộn ràng, lại có chút cẩn thận vì có vài đại nhân vật ở đây, ai cũng không muốn mình bị mất hình tượng trước mặt như thế này.
Đối diện Khuynh Lam Vũ là Khuynh Tố Nguyệt, cậu thực ra cũng cảm thấy khó hiểu. Ban đầu, chỗ ngồi của cậu chỉ là được xếp chung với các nhân viên trong đoàn, nhưng vài phút sau có người nói cậu qua bàn bên này ngồi. Nhưng ai biết được, bàn này toàn là những nhân vật chủ chốt vậy a. Nữ chính mỹ diệu ngồi đối diện nhìn chằm chằm bên cậu thì thôi đi, còn có hai đại tôn thần này là từ đâu ra ?
Bên phải cậu là Tư Đồ Lăng đang nhấp rượu vang một cách ung dung, bên phía trái cậu là Thiên Ngạo Thần cũng đang cầm ly rượu lắc nhẹ bình thản, nhưng nụ cười tự đắc sáng chói lòa lúc nào cũng thường trực trên môi lại không thế nào làm người ta chán ghét được. Kế bên phía chéo đối diện cậu là Trương đạo diễn đang nói chuyện với phó đạo diễn kế, chủ biên tập cùng vị phụ trách đến là hăng say.
Cậu cứ nhìn qua Khuynh Tố Nguyệt thì Khuynh Tố Nguyệt đều nhìn đáp lại đây, nhưng mà ánh mắt nhìn thế nào cũng thực đáng sợ. Được rồi, cậu cũng đang sợ hãi đây... ( ; _ ; )
Đang cắm cúi cắn miếng đậu hũ nộn thịt mọng nước mềm mại, Khuynh Lam Vũ bỗng nghe được có người gọi tên mình, cậu nhét luôn nguyên miếng đậu hũ trắng noãn đã qua chế biến ngon lành vào trong miệng, nhai nhai vài cái, nuốt cái ực rồi mới ngước đầu lên.
Tư Đồ Lăng nhìn bờ môi bóng lưỡng hồng lên trông thấy của thanh niên tinh xảo, từ tốn nhấp một tiếng rượu đỏ, nói:" Tôi tính mở một cuộc thi hát để lựa chọn nhạc phim."
Khuynh Lam Vũ ngậm đũa gật gật đầu.
Thiên Ngạo Thần nói tiếp:" Tôi thấy cậu có vẻ biết hát, chắc hát cũng không tồi, không bằng đăng ký thử đi?"
Như ý nguyện của hắn, thanh niên nhu hòa ngậm đầu đũa quay mặt về phía hắn, ánh mắt sáng rực đầy vẻ nghi hoặc, đợi đến lát sau như thể thanh niên mới tiêu hóa được câu nói, mới nhả đôi đầu đũa ra:" Tôi có thể tham gia?"
"Đương nhiên. Thể lệ của cuộc thi không loại trừ ai cả, kể cả nhân viên đều tham gia được. Cái tôi muốn là có được một sản phẩm nhạc phim mang lại cảm giác thực sự như bộ phim mà khán giả xem." Tư Đồ Lăng ngồi một bên nhìn cậu đáp
"..." Cậu thực sự không ngờ, tin này lại mang đến niềm vui cho cậu như vậy. "Việc này ngài đã thông báo cho công ty chưa?"
"Sắp tới sẽ thông báo." Tư Đồ Lăng gác chân sang một bên, bỏ ly rượu xuống, cầm đũa gắp một miếng đậu hũ trên dĩa đậu hủ trộn Cẩu Kỷ, bỗng nhiên nhìn miếng đậu hủ ban nãy hắn cảm thấy thực ngon miệng.
Hóa ra cậu là người đầu tiên biết tin này à ? Như vậy có lợi cho cậu rồi ! Con đường thăng quang tiến chức, đi đến đỉnh cao nhân sinh cuối cùng cũng xuất hiện rồi đây ~!
Cậu phải hảo hảo nắm chặt mới được !
~~ end chương 8 ~