Lần đầu tiên tôi và Lưu Gia Dịch gặp lại nhau sau khi trưởng thành đã kết thúc trong một bầu không khí vừa xấu hổ vừa kỳ lạ như thế.
Thực ra chỉ có mình tôi là người đang bối rối thôi.
Anh vẫn luôn bình tĩnh phối hợp trả lời tất cả các câu hỏi không đầu không đuôi mà tôi nghĩ ra.
Tôi cũng bày tỏ sự biết ơn đối với việc anh đã từng đi bệnh viện chăm sóc ba tôi.
Anh chẳng để ý lắm, nghe xong chỉ cười nhẹ: "Hẳn là."
Sau khi về nhà ba tôi cứ đi sau lưng tôi dò hỏi mãi: "Sao rồi bé ơi? Lưu Gia Dịch không tệ đúng không con, thằng bé đó chưa có người yêu đâu. Lần trước ba gặp dì Triệu của con thì bà ấy còn nói nếu con chưa có bạn trai thì tốt rồi, vừa vặn làm một đôi với Lưu Gia Dịch là đẹp luôn. Hồi mẹ con còn sống vẫn hay gọi bà ấy là thông gia, gọi Lưu Gia Dịch là con rể tương lai đấy!"
"Lúc đó con chưa bị đá nên ba không nhắc chuyện này, bây giờ vừa đẹp rồi, con bị đá, nó độc thân."
Tôi giận dữ nói: "Ba có thể đừng cứ nói con bị đá nữa không, quá khó nghe! Rõ ràng là con đá nhà bọn họ cơ mà!"
"Được! Cứ coi như con đá nhà bọn họ đi, bây giờ con và Lưu Gia Dịch đều không có người yêu, hai đứa tụi bây có thể kết hôn không?"
"Ba nói cái gì vậy trời, ba đừng gán ghép lung tung nữa được không ba? Con với anh ấy không quen biết nhau, với lại Lưu Gia Dịch người ta cũng có thích con đâu."
"Thế nếu nó thích thì sao? Ngày mai ba đi tìm dì Triệu của con hỏi xem ý của bà ấy thế nào."
"Ba, ba có thể đừng như vậy nữa không? Bây giờ con thật sự không có suy nghĩ đó nữa, ba không thể thấy con trâu không muốn uống nước mà cứ dí đầu bắt nó phải uống được ba ơi!"
"Con hai tám."
"Con hai sáu, tuổi mụ hai bảy."
"Được, con hai bảy, vậy con nói ba nghe khi nào con mới có suy nghĩ đó?"
"Dù sao bây giờ sẽ không có. Ba, thời đại bây giờ không giống thời của ba, mọi người đều tôn trọng tự do, mỗi ngày sống vui vẻ thoải mái mới là điều quan trọng nhất. Cho nên có kết hôn hay không thực ra cũng không quá quan trọng..."
"Thôi bỏ đi bé! Con đừng nói mấy thứ vô dụng đó với ba, tư tưởng giác ngộ của ba không cao, ba chỉ là một ông già ở nông thôn thôi! Mặc kệ người khác thế nào nhưng con là con gái của ba thì năm nay con nhất định phải tìm đối tượng kết hôn gả đi ra ngoài!"
"Tại sao phải thế hả ba? Nếu gả không tốt thì chi bằng không gả còn hơn, ba nghĩ sao?"
"Ba nghĩ sao? Ba còn có thể nghĩ sao nữa, lúc ấy ba vào mổ, nằm trên giường ba chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu. Nếu ba thật sự không sống được thì bé của ba không có ba cũng không có mẹ, bé phải làm sao bây giờ!"
"Mẹ con mất sớm, nếu ba cũng mất rồi thì ngay cả một mái nhà con cũng không có, ba chết cũng không nhắm mắt được! Không phải ba ép con kết hôn, ba chỉ muốn con có thể có một tương lai yên ổn, có gia đình của riêng mình mà thôi. Chút mong muốn này quá đáng lắm sao con?"
"....Không quá đáng."
"Bác sĩ người ta nói rồi, dù sao nhọt của ba cũng là ác tính. Trong vòng năm năm nếu không lan rộng thì xác xuất có thể sống sót rất lớn, nhưng nếu nó lan ra thì cũng chẳng được mấy hồi. Ba muốn nhìn thấy bé lấy chồng, ba còn muốn sống đến khi con có bé con, muốn ôm cháu ngoại của ba nữa. Khả Khả, con hãy hiểu cho ba."
"Con hiểu, ba, con hiểu."
Nói xong nước mắt tôi đã rơi đầy mặt, tôi nức nở nói với ba: "Ba sẽ không sao đâu, sau này chúng ta tới bệnh viện kiểm tra định kỳ. Với lại ba ơi, không phải là con không muốn tìm đối tượng kết hôn, nhưng mà cũng phải tìm một người phù hợp mới được. Ba nói có rất nhiều người đến làm mai cho con mà, phải sắp xếp gặp mặt trước đã..."
"Ba thấy Lưu Gia Dịch rất không tệ..."
"Không nhất định cứ phải là anh ấy, con với anh ấy chẳng có tí tia lửa nào cả, hôm nay nói chuyện xấu hổ chết đi được."
"Bé à, nếu con nghe lời ba thì cứ thử mở lòng với Lưu Gia Dịch đi. Ba đã quan sát nó hai năm rồi, nó đúng thật là một người đàn ông không tệ, cực kỳ đáng tin cậy. Bữa trước thím hai con muốn giới thiệu cháu gái nhà ngoại cho nó mà Lưu Gia Dịch người ta còn không thích kìa, trực tiếp từ chối rồi..."
"Vậy không nhất định anh ấy sẽ để ý con, ánh mắt anh ấy cao như thế ba cho là con gái ba tốt lắm hay sao..."
"Ba không có khoác lác đâu, ở thôn Thành Đông này con gái lão Đồ cũng phải đứng thứ nhất thứ hai đấy. Trước tiên con là sinh viên nhá, mặt mũi cũng ưa nhìn, với lại ba có tiền mà."
"...Ba, rốt cuộc ba có bao nhiêu tiền vậy? Ba nói năng càn rỡ quá trời kìa."
"Nếu Lưu Gia Dịch nguyện ý kết hôn với con thì không cần xe hơn hai trăm nghìn tệ nữa, ba trực tiếp cho của hồi môn một chiếc Mercedes luôn."
"Ba bán được bao nhiêu luống rau rồi mà đã mạnh miếng thế? Xe hơn hai triệu tệ mà ba cũng dám nghĩ nữa hả?"
"Cái gì?! Không phải xe đó hơn ba trăm nghìn tệ thôi sao?"
"Ha ha ha tài sản của ba cũng không nhiều vậy mà, ba cảm thấy Lưu Gia Dịch sẽ vì một chiếc xe Mercedes hơn ba trăm nghìn tệ mà chịu làm con rể của ba hay sao? Lúc tới nhà kính người ta lái hẳn một chiếc Mercedes G-Class luôn đấy."
"Nó có thì đó là của nó, chứ nếu nó vì cái xe hơn ba trăm nghìn tệ mới cưới con thì ba không vui đâu nhé! Cái ba coi trọng là nhân phẩm của thằng bé đó cơ. Lưu Gia Dịch đã hiền lành, có lễ phép mà lại còn khiêm tốn nữa. Làm việc thận trọng, biết nghĩ trước nghĩ sau. Nghe ba đi bé, gả có nó chuẩn không sai vào đâu được."
Ba tôi quả thực đã trúng độc của Lưu Gia Dịch rồi, vừa nhắc tới anh là bắt đầu phấn khởi cực kỳ.
Tôi thật sự bất đắc dĩ.
Nói một cách chính xác thì tôi cảm thấy Lưu Gia Dịch không vừa ý tôi lắm nên cũng chẳng để trong lòng.
Nhưng vì để không rơi vào trường hợp xấu hổ nhất nên hôm sau lúc anh dẫn người tới nhà kính mua rau, tôi vẫn đi qua nói với anh mấy câu.
Tầm đó trời còn rất lạnh, tôi mặc một chiếc áo khoác len ngắn màu đen. Trùng hợp là anh cũng mặc một chiếc áo jacket có lông màu đen. Anh đứng ở nơi đó, trên miệng vẫn ngậm một điếu thuốc, dáng người cao ráo, vòng eo săn chắc và đôi mắt sắc bén kia khiến anh trông có vẻ hoang dã và phóng khoáng vô cùng.
"Ui cha, đồ đôi luôn ha."
Tên mặt trắng có mái tóc vàng trông lưu manh mà tôi gặp hôm qua cũng đang đứng ở một bên quan sát người ta vận chuyển hàng hóa, trong miệng cậu ta ngậm một điếu thuốc. Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Đột nhiên tôi thấy nghẹn cả lời, đứng khựng lại chẳng biết có nên đi tiếp hay không.
Lưu Gia Dịch liếc mắt nhìn cậu ta một cái, giọng nói của anh rất nhạt nhẽo: "Mày rảnh quá nhỉ, đi bê rau đi."
Mặt mũi của tên mặt trắng kia bỗng nhăn hết cả lại, cậu ta rít một hơi thuốc thật sâu rồi đứng dậy vội vàng đi phụ chuyển hàng.
Lúc đi ngang qua người tôi bỗng nhiên cậu ta lại cười hì hì hỏi: "Đồ Khả, đừng bảo cậu không nhận ra mình nhé. Mình là Xa Thần này, hai tụi mình còn là bạn học cấp ba đấy."
Tôi sửng sốt, nhoáng một cái mới phản ứng được, không thể tin tưởng thốt lên: "Cậu là Xa Thần?"
"Đúng vậy."
Hồi cấp ba cậu ta là người có thành tích học tập kém nhất lớp, ngồi ở bàn cuối cùng, khi nào nhìn cũng thấy cậu ta đang úp mặt lên bàn ngủ.
Cậu ta là một tên học sinh cá biệt, thường xuyên trốn học đánh nhau. Cậu ta thuộc về lứa đội sổ trong lớp nên thầy cô cũng chẳng để ý nhiều.
Khi ấy tôi ngồi hàng đầu, cũng không tiếp xúc nhiều với cậu ta, hai đứa tôi là kiểu đứng cùng nhau cũng không biết nói gì.
Sở dĩ tôi có ấn tượng khắc sâu với cậu ta như vậy là vì hồi lớp mười một cậu ta từng viết một bức thư tình cho tôi, ngay giờ ra chơi giữa tiết cậu ta chạy đến đập bức thư đó bên bàn tôi trước bao con mắt của bạn bè.
Lúc đó tôi và Sở Ngang đang yêu đương lén lút, vừa nhìn thấy Sở Ngang nhíu mày, sắc mặt không vui thì tôi đã lập tức đứng dậy trả bức thư tình kia lại.
"Xa, Xa Thần, sắp lên lớp mười hai rồi, bây giờ chúng mình nên coi việc học là chuyện hàng đầu, cái này trả lại cho cậu."
Tôi lắp bắp nói bằng cái giọng rất nhỏ.
Xa Thần nhìn thoáng qua Sở Ngang đang ngồi trước mặt, tức giận giật lại bức thứ tình kia rồi vò thành một cục ném vào thùng rác.
"Mắt mũi kiểu gì không biết." Cậu ta liếc tôi rồi hầm hừ một tiếng.
Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng lên.
Bởi vì lúc ấy tôi cứ nghĩ rằng chuyện tôi và Sở Ngang yêu đương là một bí mật, thế mà thằng cha này lại biết hết tất cả.
Tốt nghiệp xong mọi người đường ai nấy đi, đã lâu lắm rồi không gặp lại.
Đã không còn thấy nét ngây ngô liều lĩnh của tuổi dậy thì, bây giờ Xa Thần thay đổi rất nhiều. Cậu ta nhuộm một đầu tóc vàng, dáng vẻ trông quá trời lưu manh.
Gặp lại bạn học cũ, dù sao cũng có vài phần ngạc nhiên.
Xa Thần cười hì hì nói tào lao mấy câu với tôi, lúc cậu ta đang bắt chuyện thì ánh mắt vô tình nhìn thấy Lưu Gia Dịch đang đứng đằng sau, bỗng nhiên cậu ta nghiêm mặt nói: "Mình đi bê rau đã, hôm nào nói chuyện tiếp nhé."
Sau đó cậu ta mau chóng gia nhập đội ngũ vận chuyển rau củ.
Tôi đứng trước mặt Lưu Gia Dịch, nhìn thấy anh im lặng bóp tắt điếu thuốc.
Kỳ lạ thật đấy, vừa nãy vẫn còn cười nói vui vẻ với Xa Thần mà khi chỉ còn hai chúng tôi ở đây thì bầu không khí lại bắt đầu lúng túng liền.
À, cũng không hoàn toàn là lúng túng, chí ít trông Lưu Gia Dịch rất tùy ý, anh còn nhìn tôi rồi cong khóe môi lên, trong mắt anh đựng đầy ý cười.
Tôi ngượng ngùng nói: "Không ngờ Xa Thần thay đổi nhiều thế."
"Ừ, so với trước đây thì giờ đáng tin cậy hơn nhiều."
"Hai người quen biết nhau thế nào vậy?"
"Quen biết lâu lắm rồi, bây giờ cậu ấy làm cùng anh, giúp anh lo liệu nhiều chuyện trong tiệm."
"Ui, tiệm cơm của anh chắc đông lắm nhỉ, hôm qua em tìm thử mà không thấy có bán online."
"Anh không làm cái đó, em muốn xem thử à? Nếu muốn thì trực tiếp đi qua là được, hầu như lúc nào anh cũng ở tiệm hết."
"Không cần đâu, em ít đi ăn ở tiệm cơm lắm."
"Đồ ăn trong tiệm cũng được, hôm nào em đưa ba em đến ăn thử đi."
Đôi mắt đen láy của anh im lặng nhìn tôi, giọng nói chứa ý cười nhưng vẻ mặt có hơi nghiêm túc.
Anh lịch sự như vậy lại càng khiến tôi trông dè dặt không phóng khoáng chút nào.
Thế là tôi cũng vội vàng trả lời nghiêm túc: "Được, đợi hôm nào rảnh em sẽ dẫn ba em tới ủng hộ tiệm nhà anh."
Anh nghe tôi nói vậy xong thì đôi mắt khẽ cong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, trông tâm trạng anh có vẻ không tồi.
Tôi gãi đầu một cái, sau đó hơi ngại ngùng lên tiếng: "Ừm thì...Lưu Gia Dịch, ba em bình thường hơi ồn ào, hay nghĩ gì nói nấy nên nếu ông ấy có nói gì đó trước mặt anh thì anh cứ bỏ qua là được, cũng đừng để trong lòng nhé. Nếu nó gây bối rối với anh thì em thật sự rất xin lỗi."
"Ý em là sao?"
"...Nếu ba em hỏi anh là anh nghĩ thế nào về chiếc Mercedes hơn ba trăm nghìn tệ thì anh cứ nói với ông ấy là chiếc Volkswagen POLO tầm một trăm nghìn tệ là được."
"Em muốn mua xe à?"
"....Ế, có, có ý định này."
"Em thích Mercedes-G-Class không? Con gái đi xe đấy cũng được, tầm nhìn tốt lại còn an toàn nữa."
"À, ừm thì, em nghĩ....ha ha ha, ha ha ha để em bảo ba em lại trồng rau nhà kính thêm mấy năm nữa đi, tranh thủ tích góp đủ tiền cọc trả lần đầu."
"Ha ha ha, ha ha ha."
Vốn là tôi không muốn cười đâu nhưng tôi thật sự không nhịn được, cười tới nỗi chảy cả nước mắt, ôm eo ngồi xổm trên mặt đất.
"Lưu Gia Dịch, sao anh hài hước thế, còn để cử Mercedes-G cho em nữa, ha ha ha sao anh lại nghĩ thế? Em cười chết mất thôi."
Tôi ngồi xổm trên mặt đất cười nắc nẻ nhìn anh. Trái lại thì nét mặt anh vẫn rất tự nhiên, còn nhướng mày nhìn tôi nữa.
Sau đó anh hơi khụy người xuống trước mặt tôi, cánh tay đặt trên đầu gối, điệu bộ rất tùy ý, anh nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm: "Cười xong chưa? Nếu cười xong rồi thì chìa khóa đưa em này, sau này xe của anh em cứ lái đi."
Nụ cười của tôi lập tức khựng lại trên mặt, nghe xong vẫn không hiểu ý anh nói.
Khóe môi anh cong lên, không quá để ý mà lấy chiếc chìa khóa xe Mercesdes G kia từ trong túi áo jacket lông ra, cầm lấy tay tôi rồi nhét vào trong.
Miệng tôi hơi há ra, có lẽ nó cũng chưa kịp phản ứng lại.
Ngay sau đó anh đã đứng thẳng người dậy, hai tay đút túi. Người đàn ông có dáng người cao vút ấy đứng trước mặt tôi nói rất chân thành: "Volkswagen POLO không hợp với em, Mercesdes hơn ba trăm nghìn tệ cũng không hợp với em. Xe của tôi em lái mới vừa đẹp."
Nói xong anh liền cười một cái rồi quay người leo lên ghế phụ lái của xe vận chuyển rau củ.
Tôi trợn mắt há hốc miệng đứng lên, cách một khoảng cách vừa đủ để nhìn thấy Xa Thần đang ngồi ở vị trí điều khiển ló cái đầu váng chói của cậu ta ra rồi cười toe toét vẫy tay với tôi:
"Chị dâu! Hẹn gặp lại!"