Sáng hôm sau khi mẹ Ngô đem cháo đến phòng bệnh của Ngô Kiệt thì đã thấy anh tỉnh lại và đang nhìn Ninh Thư nằm gục đầu bên cạnh mình, sắc mặt anh trắng bệch, đôi mày cao lại suy nghĩ điều gì đó, anh cũng không phát hiện mẹ mình đã đứng ngoài cửa từ bao giờ. Tới khi mẹ Ngô lên tiếng: "Con tỉnh rồi à."
Anh liền ra dấu cho mẹ Ngô nói nhỏ giọng lại. Mẹ Ngô vừa cười vừa đi vào, một cách nhẹ nhàng nói: "Thư Thư trong con từ khi con vào phòng phẫu thuật tới nay, tội nghiệp con bé, chắc nó mệt lắm."
Khi nghe tiếng nói chuyện Ninh Thư mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô mở mắt ra thì đã thấy Ngô Kiệt tỉnh lại từ bao giờ, có cả mẹ Ngô đang lấy nước cho anh nữa.
Mẹ Ngô thấy cô tỉnh lại mỉm cười dịu dàng nói: "Con tỉnh rồi à, Kiệt Kiệt cũng tỉnh được một lúc rồi, bác thấy con hơi mệt hay con về nhà nghĩ ngơi đi, khi nào khoẻ rồi vào thăm Kiệt Kiệt sau cũng được mà."
Ninh Thư mỉm cười nói: "Vâng ạ, để xíu nữa rồi con về bác."
Ngô Kiệt im lặng nhìn cô một hồi lâu rồi lên tiếng nói: "Hay em về nghĩ ngơi sớm đi, anh thấy em mệt mõi rồi. Anh ở đây có mẹ lo rồi, không cần em phải quá lo lắng đâu."
Cô cười gượng nói: "Được rồi, em về nhà nghĩ ngơi, chiều em lại vào thăm anh."
"Không cần đâu, vài hôm nữa em hẵn vào, ở đây có mẹ anh lo rồi": Anh trả lời cô bằng giọng lạnh nhạt.
Cô vẫn treo nụ cười tươi trên khoé môi trả lời anh: "Được thôi, vậy vài ngày nữa em vào thăm anh, có cần gì thì gọi em." Cô đứng dậy chào hỏi mẹ Ngô rồi ra về với tâm trạng nặng trĩu.
Mẹ Ngô cau mày trách mốc Ngô Kiệt: "Con bị gì vậy hả, con bé chăm sóc con đã mệt mõi rồi con còn nói chuyện như vậy với con bé. Có phải con đụng trúng đầu rồi không, không nhận ra con bé nữa à, nó là người yêu, là vợ sắp cưới của con đó."
Anh im lặng trầm tư nhìn ra cửa sổ bệnh viện. Mẹ Ngô vẫn tiếp tục cằng nhằn trách móc anh: "Con bé còn đang mang thai mà phải chăm sóc con tới mức ngủ gục như vậy mà con lại đối sử với nó như vậy, chắc con bé tuổi thân lắm."
Anh ngạc nhiên hỏi: "Cô ấy nói với mẹ cô ấy có thai sao."
"Đâu có, mẹ thấy lúc con bị tai nạn trong tay con còn đang nắm chặt tấm ảnh siêu âm thai này nè, không của con với con bé thì còn của ai nữa": Mẹ Ngô vừa nói vừa lấy trong giỏ ra tấm ảnh siêu âm có dính chút máu đưa cho anh.
Anh cầm lấy tờ giấy siêu âm trên tay, cau mày thở dài trầm tư không trả lời mẹ Ngô.
Sau khi Ninh Thư rời khỏi bệnh viện cô về tới nhà trong vô thức, thậm chí cô không để ý tới Tiểu Kiều mà đi thẳng vào trong phòng của mình.
Tiểu Kiều thấy Ninh Thư vừa về định hỏi xem tình hình của Ngô Kiệt như thế nào rồi, nhưng chưa kịp hỏi đã thấy Ninh Thư vào thẳng phòng ngủ của mình khóa chặt cửa lại rồi.
Cô liền chạy lại sofa lấy chiếc điện thoại của mình, cô gấp gáp gõ phím gửi tin nhắn cho Tô Doanh: "Chị.. chị.. chị lập group gia đình đi, trừ chị Thư ra nha, em có chuyện liên quan tới chị Thư muốn nói cho mọi người nghe."
Tô Doanh trả lời: "Được."
Sau vài phút điện thoại Tiểu Kiều nhận được thông báo bạn đã được thêm vào group gia đình tám chuyện. Cô vào xem thành viên của group thì thấy có một người có biệt danh là "TT", ảnh đại diện là cảnh hoàn hôn buổi chiều trên biển, cô thắc mắc tính vào nhóm hỏi thì chợt nhận được tin nhắn từ Tô Doanh: "Nhóc con, có chuyện gì mau nói, ở đây không ai rảnh nghe chuyện tào lao của mày đâu nha."
Chưa kịp trả lời thì tin nhắn của Tinh Khôi tới, anh gửi icon chấm hỏi kèm theo câu: "Thư Thư nhà ta có chuyện gì à."
Tiểu Kiều: "Anh chị không ở chung nhau à, sau group lại có 4 người tính luôn cả em vậy."
Tô Doanh: "Anh chị không rảnh như mày ngồi nhà hóng hớt chuyện, bận đi dạy hết rồi nha."
Tinh Khôi rep lại tin nhắn của Tô Doanh: "Bà xã à, em bớt giận đi nè, để xem Tiểu Kiều có chuyện gì cần kể với chúng ta nữa."
Anh tiếp tục trả lời tin nhắn của Tiểu Kiều: "Là anh không cho Doanh Doanh thêm cậu mợ vào group, sợ có chuyện gì khiến cho cậu mợ lo lắng cũng không hay."
Tiểu Kiều rep: "Ờ ha, chuyện này chắc làm cho cậu mợ lo lắm."
Tô Doanh rep: "Mày thấy anh rễ mày chu đáo không" kèm icon mặt con cún siba ngẩng mặt hãnh diện.
Trong khi mọi hai chị em nói chuyện qua lại thì bên đây Tinh Khôi đã nhắn tin cho Tinh Thần bảo: "Anh thấy Tiểu Kiều nói có chuyện liên quan tới Thư Thư nên anh đã thêm em vào group để em nắm bắt được tình hình nhá" kèm icon cố lên.
Trong một nhà hàng mang hơi hướng gió biển có nhóm năm người đang ngồi tán gẫu trên bàn đầy món đặc sản của biển.
Vương Sâm đẩy nhẹ tay Tinh Thần cười nói: "Tinh Thần, mày xem cái gì trong điện thoại mà châm chú tới mức không để ý tới mọi người vậy."
Lý Thiên ngồi đối diện vừa nói vừa dơ tay định giật lấy điện thoại của Tinh Thần: "Đâu đâu, đưa ông đây xem Tinh Thần nhà chúng ta đang nhắn tin với cô em xinh đẹp nào."
Tinh Thần thu hồi điện thoại lại và nói: "Tin nhắn từ anh Tinh Khôi thôi."
Đại béo trêu chọc nói: "Thật chứ."
*Gia Gia (* vợ đại béo) cũng hỏi với giọng nghi ngờ: "Phải không đó, trước giờ chưa thấy anh có bộ dáng như vậy bao giờ nha."
"Có gì cần em tư vấn tình cảm thì nói nha, dù gì em và Đại Đại cũng là người lập gia đình đầu tiên trong nhóm mà, ha ha ha": Cô vừa nói với Tinh Thần vừa ôm tay Đại béo hạnh phúc.
Vương Sâm và Lý Thiên bỉu môi khinh bỉ, Vương Sâm nói: "Thôi Thôi, tôi không muốn ăn cơm chó nữa, bớt bớt lại dùm cái."
Đại béo cười toe toét nói: "Nếu không muốn ăn cơm chó thì mau kiếm người cùng phát cơm đi."
Vương Sâm chấp tay tỏ vẻ vang xin nói: "Thôi, thôi, làm ơn đi, ở nhà gặp phụ huynh ra ngoài chơi cũng bị mày hối nữa."
Lý Thiên chợt lên tiếng hỏi Tinh Thần: "Tụi mình ra đảo này chơi mấy ngày rồi mày tính khi nào về thành phố đây". Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tinh Thần.
Anh ấy lười biếng trả lời: "Chơi vài hôm hẳn về, cho Đại béo và Gia Gia hấp hôn luôn, rồi đợt này về tụi bây bán mình cho tao."
Vương Sâm chán nản, ỉu xìu khóc không thành tiếng với Lý Thiên. "Ai mượn mày hỏi nó vậy, lâu lâu mới được đi chơi. Về thành phố nó lại bóc lột sức lao động của tui mình nữa đó, quán bar, hộp đêm của tao". Mọi người nhìn nhau cười nói vui vẻ.
Còn bên đây thì Tiểu Kiều đang say đấm kể về chuyện tờ giấy siêu âm được mẹ Ngô phát hiện trên tay của Ngô Kiệt, thì thấy Ninh Thư đã thay bộ đồ khác có vẻ như muốn ra ngoài. Cô lập tức gõ phím báo tin cho mọi người: "Hình như chị thư muốn ra ngoài thì phải."
Tô Doanh liền rep lại: "Nhanh xin đi theo đi, đừng để Thư Thư một mình lúc này."
Tiểu Kiều lập tức hỏi Ninh Thư: "Chị Thư đi đâu cho em theo với."
Ninh Thư cố gắng mỉm cười trả lời: "Em có muốn tới bệnh viện thăm anh Kiệt không."
Tiểu Kiều vội vàng trả lời: "Đi, đi, em đi, đợi em vào lấy áo khoác cái nha, đợi em."
Ngồi trên xe Tiểu Kiều liên tục ngõ tin nhắn thông báo tình trạng của Ninh Thư cho mọi người biết. Còn Ninh Thư thì chỉ im lặng nhìn dòng xe qua lại tấp nập trên đường.
Vào bệnh viện vừa tiến tới phòng bệnh của Ngô Kiệt thì hai người đã đụng mặt của Trương Hân, trong cô ấy có chút buồn bã. Ninh Thư thấy vậy liền tiến tới hỏi thăm: "Trương Hân, em tới thăm anh Kiệt à, có chuyện gì mà nhìn em buồn vậy."
Trương Hân nghe tiếng của Ninh Thư bất giác sững người lại trong chốc lát rồi ngẩng mặt lên nhìn Ninh Thư cười nói: "Vâng chị, em tới thăm sếp xem tình hình đã ổn hơn chưa ạ."
"À.. à.. Thế anh ấy chắc cũng khoẻ hơn rồi hả? Tại chị cũng mới từ nhà tới."
"Sếp chắc cũng khoẻ rồi chị, chị vào thăm ảnh đi, em về trước có việc ạ" Trương Hân vội vàng rời đi. Đi được một đoạn cô quay đầu lại nhìn theo bóng dáng của Ninh Thư với tâm trạng buồn bã, cô nói thầm trong miệng: "Em xin lỗi chị" rồi rời khỏi bệnh viện.
Ngô Kiệt ngồi tựa lưng trên giường bệnh và nhìn ra cửa sổ suy tư điều gì đó thì nghe tiếng bước chân tiến vào anh cứ tượng mẹ Ngô quay lại nên nói: "Mẹ về nghĩ ngơi đi, con không sao đâu, có gì con gọi bác sĩ."
Tiểu Kiều tằng hắng nói giọng chọc ghẹo anh: "È hem, em và chị Thư đến thăm anh nè, không phải bác gái đâu".
Ngô Kiệt quay đầu lại nhìn hai người, trả lời Tiểu Kiều với giọng dịu dàng: "Anh có lỗi quá, nhận nhầm hai em rồi".
"Hihi, em với chị Thư tha lỗi cho anh lần này nha, tại anh là bệnh nhân á": Tiểu Kiều cười tinh nghịch nói.
Cô thấy Ninh Thư nãy giờ im lặng đứng một gốc, nên lại kéo tay Ninh Thư ngồi xuống ghế cạnh giường Ngô Kiệt và nói: "Anh chị nói chuyện đi, em ra ngoài mua nước cho mọi người."
Ngô Kiệt mỉm cười nói: "Ừ, em đi mua nước sẵn mua cho anh phần cháo trứng muối nữa nha."
Tiểu Kiều nhìn anh và Ninh Thư cười ngại ngùng nói: "Vâng, hai người cứ nói chuyện đi, em đi mua cháo với nước có gì cần thì gọi em."
"Ừ": Ngô Kiệt trả lời.
Sau khi Tiểu Kiều rời đi trong phòng trở nên im lặng hẳn. Chỉ có tiếng Ninh Thư gọt táo. Ngô Kiệt bỗng dưng lên tiếng cắt đứt sự im lặng: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Cô vừa gọt vừa trả lời một cách lạnh nhạt: "Ừ."
Anh nhìn cô với vẻ mặt đau lòng và nói: "Thư Thư, anh xin lỗi, mình chia tay đi."
Cô đang gọt được nữa trái táo thì bõng khựng lại một chút rồi vẫn tiếp tục gọt và hỏi: "Lý do."
Anh tiếp tục nhìn cô, anh thu lại gương mặt đau lòng mà bày ra bộ mặt không quan tâm nói: "Anh có con với người khác rồi."
Cô không tiếp tục gọt táo nữa ngước mắt nhìn anh, nói: "Với ai, Trương Hân à."
Anh thoáng chút ngạc nhiên rồi bình thản trả lời: "Ừ, sao em biết, anh tính hôm trước sẽ gặp em nói rõ mà không ngờ lại bị tai nạn, tới nay mới có cơ hội nói rõ với em."
"Rồi sao nữa?": Cô thản nhiên hỏi.
Anh cuối mặt trả lời: "Sau khi nói cho em biết tụi anh dự định sẽ đi đăng kí kết hôn, để khi đứa bé ra đời có cả ba lẫn mẹ."
Ninh Thư cười nói với giọng chế giễu: "Ồ! Tính hết rồi à. Chà! Lo cho cả mẹ và bé luôn rồi kìa, gia đình hạnh phúc nhỉ. Vậy anh coi tôi là gì? Ba mẹ tôi là gì? Vậy tết anh về nhà tôi để làm gì vậy? Tất cả chỉ là trò đùa của anh à. Ban đầu chúng ta đã giao ước với nhau rồi mà Ngô Kiệt, để tôi nhắc cho anh nhớ chúng ta đã từng nói những gì."
[Buổi hẹn hò đầu tiên lúc anh và cô chính thức quen nhau, hai người đang tay trong tay đi về phía nhà của cô, bỗng nhiên cô kéo tay anh lại và nói "Anh hứa với em chuyện này nha."
Anh hỏi cô với giọng tò mò: "Hứa chuyện gì em?"
Cô năn nỉ anh: "Anh hứa đi rồi em nói."
"Rồi, rồi, anh hứa, em nói gì anh cũng hứa."
Cô nghiêm túc nói với anh: "Trong khoảng thời gian chúng ta yêu nhau lỡ anh có yêu người khác thì anh cứ nói với em, em sẵn sàng rời đi không níu kéo, chứ đừng quen một lúc nhiều người, em không biết lúc đó mình sẽ trở thành con người như thế nào và làm ra những hành động gì đâu."
Anh cười khẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: "Rồi, rồi, anh sẽ không như vậy đâu, anh sẽ không làm em buồn như vậy đâu mà lo nè."]
Trở về cuộc đối thoại giữa cô và Ngô Kiệt, cô hỏi lại anh lần nữa: "Anh có nhớ chưa."
Tay anh đặt trong chăn siết chặc tới mức tay trắng bệch, miệng thì cứ nói: "Anh xin lỗi."
Cô run run nói với giọng nghẹn ngào: "Xin lỗi thì được gì, xin lỗi có thể khiến cho Trương Hân không có bầu không, có thể khiến cho mọi chuyện trở lại bình thường không. Hay anh xin lỗi để thấy bớt tội lỗi với tôi, để tôi tha thứ cho anh. Anh à, anh không cần xin lỗi tôi đâu, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, sẽ không bao giờ."
Anh ngước mắt lên nhìn cô, chợt anh hoảng hốt khi thấy trong lòng bàn tay cô là lưỡi dao chứ không phải là cán dao, lòng bàn tay cô đẫm máu từ khi nào không ai hay biết, anh hốt hoảng nắm chặc cánh tay cô, nói với giọng nài nỉ, đau lòng: "Thư Thư, buông dao ra đi em, máu nhiều lắm rồi, cứ như vậy sao em chịu nổi."
Ninh Thư nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, giọng chế giễu: "Ồ! Lo lắng sao, anh giờ là phải lo cho Trương Hân mới đúng chứ, đúng không, tôi là gì với anh đâu mà anh lại lo."
"Thư Thư, anh năn nỉ em mà, buông ra đi em, em là người sợ đau lắm mà, vết thương sâu như thế này sao em chịu nổi, máu nhiều lắm rồi em, buông ra đi em": Anh nói với giọng run run.
Tiểu Kiều mua cháo về thì thấy cảnh tượng đầm đìa máu như vậy, cô hoảng hốt vứt đồ xuống đất chạy tới hoảng loạn hỏi: "Chuyện.. chuyện.. chuyện gì vậy nè, máu nhiều quá rồi, chị.. chị.. chị Thư chị sao vậy."
Ngô Kiệt vội vàng nói với cô: "Tiểu Kiều em mau khuyên Thư Thư bỏ dao xuống đi em, cô ấy mất máu nhiều lắm rồi."
"Chị.. chị.. chị Thư.. chị.. chị đưa dao cho em đi, có.. có gì mình có thể từ.. từ.. nói được mà chị, có.. có.. gì còn có em mà chị, chị đưa dao cho em nha": Tiểu Kiều nhẹ giọng an ủi Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn sang Tiểu Kiều với ánh mắt đỏ hoe, gương mặt tuổi thân nói: "Kiều Kiều! Em về rồi, mình về nhà đi em, chị không muốn ở đây nữa."
Tiểu Kiều vội ôm Ninh Thư ra ngoài, cô nhanh chống lấy con dao ra khỏi tay Ninh Thư, và dẫn đến phòng khám để bác sĩ có thể chuẩn đoán và băng bó vết thương lại.
Trong phòng chỉ còn lại mình Ngô Kiệt cùng với những vết máu do Ninh Thư để lại, anh bàng hoàn, lo lắng, bàn tay anh siết chặt tới mức ven truyền dịch trên tay anh bị lệch làm sưng phù cả mu bàn tay mà anh không hay biết, chỉ cho đến khi chị y tá vào phòng xem tình hình anh như thế nào mới phát hiện và thay ven khác, chị vừa thay vừa lẩm bẩm nói: "Tuổi trẻ thật bòng bột mà, cải nhau thì từ từ giải quyết, có đâu đổ máu vậy chứ, chỉ khổ nhân viên y tế mà thôi."
Cô y tá làm xong việc thì cũng rời đi, anh vẫn ngồi tựa vào đầu giường, trên mặt anh là những giọt nước mắt ân hận, anh nói với giọng chỉ có mình anh mới có thể nghe thấy: "Xin lỗi em, xin lỗi em, Thư Thư của anh, mong em tìm thấy người không bao giờ làm em tổn thương, chúc em cuộc sống sau này thật hạnh phúc, em không tha thứ cho anh cũng được, hận anh cũng được, miễn em hạnh phúc là anh vui rồi."