Hình ảnh cứ như mới hôm qua...lặp đi lặp lại trong tiềm thức Thất Nguyệt Y.
Cô bỗng nhiên hét lớn...
- Thiên Sát Hoàn....làm ơn....tại sao chứ!
Cả không gian như đưng đọng ai nấy đều ngỡ ngàng... Mà người bất ngờ nhất không ai khác chính là người đàn ông trước mặt.
Tiếng gọi...lời nói của cô mang theo sự thống khổ mà không có thể hiểu được...thêm một kiếp nữa cũng không thể thấu.
Bước lại gần cô...Người đàn ông đi đến từng bước một..nhìn cô từ phía trên xuống...giống cái ánh mắt lạnh băng trong kí ức rất lâu...rất lâu từ trước của cô.
Một lần nữa giọng nói không cảm xúc ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cô:
- Cô quen tôi sao?
Giờ này cô...lời nói của anh mới làm cô tỉnh lại...Cái cảm giác đau khổ rất nhanh thu lại.
Trước tông màu vàng đầy sự lộng lẫy của Las Vegas...Hai người đối diện với nhau...Mọi thứ như không hề có vật cản.
Cô nhìn người trước mắt... Giờ đây kí ước cô đã thật sự hoàn chỉnh. Mảng kí ức mà cô quên chính là anh...Kí ức không bao giờ có thể phai đi chính là Anh.
...
..
- Đâu có...Chúng ta lần đầu gặp mà!
- ....
Không nói lấy một lời...bàn tay lúc nãy đỡ cô không hiểu sao lại dần dần muốn chạm vào cô... xong vẫn là không chạm vào...
Thất Nguyệt Y thấy hành động ấy chứ... Cô vẫn muốn được chạm vào..
" Đây gọi là mong chờ sao..."
Rồi vẫn là không được như ý...Bàn tay kia vẫn dừng giữa không trung rất nhanh đã thu hồi lại nguyên trạng.
Trước không gian sang trọng này...Mọi hành động của hai người đều được người khác chú ý từng tiếng bàn tán xôn xao náo loạn...
Khung cảnh giữa hai người thật khó hiểu... Anh là người cô cần tìm sao... Anh cũng giống cô sao.
Để giải thoát khỏi tình huống này. Thất Nguyệt Y lại giấu mình sau lớp mặt nạ dùng nụ cười như không hiểu chuyện gì nói:
- Sao vậy! _ Tay đưa qua đưa lại trước mắt anh
- ...Không...
Vẫn là một vẻ khiệm lời quen thuộc trong kí ức..Nhưng đã diễn phải diễn cho trong vai...
- Vậy anh đưa tôi vào nha!
Lại một lần nữa anh nhìn cô không chớp mắt nhưng vẫn ra hiệu cho hai tên vệ sĩ cho cô vào.
Vật cản trở biến mất..tay vịn trên hai người to lớn cứ thế đi ra làm cô một lần nữa mất thăng bằng lao vào lòng Anh.
Theo đà là thế nhưng giờ không phải lúc hội ngộ...nếu phải thì cũng là vạn kiếp bất phụ. Xoay mũi chân sau nhẹ nhàng tránh được anh.
Thiên Sát Hoàn dường đã biết trước chuyện này mà cũng xoay đi lại hướng cũ. Cả quá trình người bất ngờ nhất không khác là người phụ nữ quá tuổi bên cạnh anh.
Đứng đơ như không tin vào mắt mình. Phải nhớ khi cô ta gặp anh..xung quanh anh như có vầng hào quanh không ai có thể xâm phạm.
Quả thật mở mang tầm mắt
- Thư kí Lục...
Thiên Sát Hoàn gọi người phụ nữ một tiếng nhỏ vừa đủ nghe, làm cô ta khó xử trước hành động lúc nãy của mình...Thật không chuyên nghiệp rồi...
- ... Vâng!
Vậy là hai người đi để mặc cô Thất Nguyệt Y đứng đó....
Cô nhìn bóng dánh của người phía trước... một đoạn hồi ức đày hoài niệm hiện ra bên trong...
- Nếu là anh..thì tôi nên làm sao đây!
" Dũng cảm đến bên anh...hay..."
...----------------...
Mà dù là chuyện gì thì bây giờ cũng không phải lúc quá để ý nhiều...
Vào thời điểm ấy...sau khi gặp lại anh thực chất cô hiểu rõ bi kịch sẽ đến sớm thôi. Giữa cô và Thiên Sát Hoàn là " Duyên " nhưng là " "nghiệp duyên ".
Và điều đó cô không nên mù quáng đâm đầu vào anh ta như con thiêu thân.
....
...
..
...Yêu nhau gần 1 năm.......
Gỡ mọi thứ không thể có từ kiếp trước...Kiếp nay có thể một lần viên mãn....
...
..
Dưới nền trời xanh nhất của ngày hôm đó cô cũng anh nằm dưới thảm xanh của cỏ. Cả hai nhắm mắt hưởng thụ không gian riêng nay.
Kiếp này...lúc đó cô nghĩ thật đáng quý biết bao... Muốn chân trọng khoảng khắc này biết nhường nào.
Cô thì vẫn thế chỉ khác một điều... Trong một năm nhờ sự trợ giúp của các anh trai và bản lĩnh của mình, một lần nữa đứng trên đỉnh cao.
Công ty liên doanh HJ do cô đứng đầu ra đời...Anh _ Thiên Sát Hoàn cũng là SEO nổi tiếng mọi thứ đều viên mãn.
Nằm trên cánh tay anh cô ngây thơ hỏi
- Hoàn....ta cưới nhau đi!
- .....
Câu hỏi mang theo sự mong chờ như anh vẫn là một mặt im lặng. Quả thật thật sự rất hi vọng...Kiếp trước cô chờ đợi cả một kiếp người.
Kiếp này..tuy không dám vọng tưởng quá nhiều nhưng, lần đầu cô thấy anh chủ động đi đến cạch cô.
Vậy thì được...đời này cô muốn bên anh anh đã đi một bước đến bên cô...thì chặng đường còn lại cô sẽ chạy thật nhanh đến bên cạnh anh.
Sự mong chờ hướng thẳng đến cạnh Thiên Sát Hoán chăm chú nhìn vào môi anh mấy máy từng chữ đi ra.
...
..
- Đợi đã...để em chuẩn bị tinh thần a!
Không thể đợi thế này được hồi hộp chết cô mất, lấy tay che đi miệng anh ngăn cho anh nói chuyện. Cả người bật dậy như cái lò xo mặt đỏ ửng đến tận mang tai cứ vậy cúi vằn mặt xuống.
" Trời đất rốt cuộc mình lấy đâu ra dũng khí nói chuyện này vậy "
Một câu cũng không cho anh nói...Sao lúc này cô lại cảm thấy ngượng ngùng chứ. Biểu cảm này của cô thật hết sức đáng yêu làm con người lạ lùng ngàn năm trước mắt cũng phải cười.
Hơi thở từ trong đi ra ve vãn lòng bàn tay người con gái. Làm cô mặt càng ngày càng đỏ..ngẩng đầu lên nhìn anh...
" A... trời ơi...có phải mình đang sợ ko...liệu nó có xảy nữa không..."
Bất thình lình cô lại đứng bật dậy...dùng cặp mắt hoảng loạn nhìn anh, lắp bắp nói:
- Chờ chút...giờ...giờ chưa được!...Đợi em quay lại anh hãy nói...
Xong cô lại chạy mất tiêu....
Bóng dáng cô lúc ấy giống như đứa trẻ vô tư không thể lớn nổi trước mặt anh cứ thế đi mất
" Đáng yêu..."
Hình ảnh ấy hiện lên trong đầu Thiên Sát Hoàn.... Lại làm anh ta hiện lên trong mắt một tia suy nghĩ khó hiểu...trong lúc suy nghĩ liền sờ tay lên chỗ cô vừa chạm qua..
...----------------...
Thất Nguyệt Y chạy một mạch đến một nơi có căn nhà cách đó không xa. Mặt mày không ngừng thở dốc tựa vào tường gỗ của ngôi nhà.
Xông vẫn là đi vào bên trong...
Không thể tin nổi khung cảnh này là cô muốn cầu hôn Thiên Sát Hoàn sao...
Bên ngoài là căn nhà gỗ không mấy nổi bất bên trong lại là lễ đường theo phong cách truyền thống Nhật Bản... Quá hoàng tráng luôn...
Đi vào trên môi miệng không ngừng cười giống con ngốc vậy...
Thật không chịu nổi biểu hiện trên khuôn mặt cô. Một bàn tay lại bỗng đập mạnh vào tay cô khiến cô tỉnh giấc.
- Này! Ngu đủ chưa tỉnh cái!
Là Akai Shuichi và mọi người đã phụ giúp cô bày biện...
Nói đi cũng phải nói lại nha...Ai cũng biết cô lúc trước bị cấm túc ở nhà rồi. Trong thời gian đó tất nhiên cô cũng không ăn không ngồi rồi. Đi chơi khắp nơi vào buổi tối may thay quen được họ đám anh em trai bá đạo không ai bằng này.
...
..
Quay lưng lại phía sau mình cô cười tít mắt nói:
- Người ta đang... rất mong chờ mà..hihi!
- Thật mong chờ... hay chắc chắn sẽ thành cô dâu nên mới cười..hả!
Dương Nguyên tiếp lời cô theo thói cưng chiều không kìm được mà búng mũi cô một cái. Đáp lại là một nụ cười trong sáng như đứa trẻ nhỏ.
- Thôi tiếp theo ra phụ tôi một tay đi mấy cha!
Jack một bên vách mấy tấm bình phong đặt lại vị trí đẹp nhất xong vẫn không quên phàn nàn...
- Một mình anh làm cũng đã sao!
Tiếng này là của Mặc Thanh Hi đi từ ngoài vào truyền đến. Trên khuôn mặt đầy sự đùa bỡn đến bên cô...
Một tay xoa đầu cưng chiều một bên đưa cho cô hộp nhỏ đựng chiếc nhẫn
- Đây Sapphire Sao Xanh... nhớ hạnh phúc!
Cầm lấy cô tươi cười, mở chiếc hộp ra...rất đẹp đúng là hàng thủ công rất đẹp.
- Vâng! Còn mấy người nữa đâu anh?
- À họ nói đến sau! Đừng lo đảm bảo lúc cử hành có mặt đầy đủ cho em mà! Thôi đi di đi!
Xong cô chạy ngay đi đã thế còn hết lớn
- Các anh...Cảm Ơn...đợi em nha haha!_ miệng không ngừng cười..
Đúng là rất con nít làm mấy người cả anh không an tâm mà...Tất cả đều nhìn cô với ánh mắt cười khổ.... Mấy người cũng rất YÊU cô mà...
...----------------...
Quay về nơi cũ cô không thấy anh đâu cả. Cả khu rộng lớn giống như chỉ có một mình cô đứng đó chờ đợi...
Lúc ấy quả thật rất ngu ngốc...
Người con gái cứ không yên phận đứng đó đong đưa qua lại khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc trên tay cầm hộp nhẫn không buông.
Cô Thất Nguyệt Y hôm nay muốn cầu hôn anh.
Phía sau bước chân không biết từ đâu đi đến ngày càng gần từng bước một làm cô muốn rớt tim ra ngoài.
Không để người phía sau tiến thêm bước nữa, cô bất chợt quay lại miệng vui vẻ nói:
- Sát Hoàn..em muốn....
" Pằng..."
Một đường thẳng xuyên suốt qua tâm thất của cô...ánh sáng vút qua nhanh rất nhanh của rất lạnh đi thẳng xuyên qua cô.
...
..
Một tiếng rứt khoát nhanh gọn. Lời mong ước chưa nói hết hình ảnh trước mắt đã khiến cô... Thật sự tỉnh ngộ.
Là anh...Hoàn...
Người cô muốn thổ lộ đứng trước mặt cô lạnh lùng chĩa thẳng cây súng lục Beretta-92....trên mặt dính đầy máu cô.
Làm cô tỉnh táo hơn bao giờ hết....
" À phải rồi..không phải cũng đã có một lần như thế này rồi không phải sao..."
" Rõ ràng biết sẽ như thế này mà... lại dối mình rồi..."
Bao nhiêu suy nghĩ hiện hữu qua đầu cô..đây không phải là kết cục mà cô luôn lãnh phải sao.
" Rất tốt...rất tốt... hahahah..."
Nhìn người đàn ông không chút thương tình nào trước mắt mình Thất Nguyệt Y cô lúc đó chỉ muốn hỏi một câu thôi, nước mắt không biết từ lúc nào lạnh lạnh lăn trên khóe mắt cô...
Không là "tại sao"...mà là...
- Hoàn... Anh thật sự có từng yêu em không?...