Đã vài ngày trôi qua, cuối cùng thì Nhật Ly đã nhận được tin tức của Lam Linh.
Cô ấy đã xin cho Bích Liên một vai diễn phụ rất chi là phù hợp trong đoàn phim khá nổi trên nền tảng mạng.
“Chị à, em dám đảm bảo, nếu như cô ta thay tính đổi nết, sẽ được đoàn phim chấp nhận, tương lai sau này cũng sẽ khá hơn.” Lam Linh dừng một chút lại nói tiếp: “Dù sao họ đều là những người trẻ tuổi, cách suy nghĩ sẽ thoáng hơn đám người già.”
Tiếng cười vui vẻ của Lam Linh vọng qua cả điện thoại làm Nhật Ly cũng phải bất đắc dĩ mỉm cười theo.
“Cảm ơn em, hôm nào em rảnh tới nhà chị nhé. Chị sẽ đích thân vào bếp nấu ăn cho em, coi như là cảm ơn!” Nhật Ly cảm kích đáp. “Em không ngại chứ?”
“Vâng ạ! Vậy mai nhé, cho dù bận đến mấy em cũng sẽ thu xếp được.” Ăn cơm thần tượng mời sao có thể từ chối. “Em vui quá ấy chứ, khoe lên fandom khối người còn ghen tị kia kìa!”
“Cũng được, vậy tối mai nhé. Buổi trưa… chị sợ chị không dậy nổi.” Nhật Ly mỉm cười nói.
“Chị, chị cũng thức khuya vừa vừa thôi, em nhìn thời gian chị đăng truyện và hồi đáp bình luận của mọi người ấy, hầu như suốt đêm luôn á!” Lam Linh rầu rĩ, rõ ràng là rất phiền lòng.
“Để ý cả những cái đó, em lo mà đóng phim cho tốt ấy, đừng để đứa con tinh thần của chị bị “out” là được.” Nhật Ly bật cười. Đáy lòng có chút ấm áp. Cô nhóc này giống như ánh sáng mới le lói soi rọi vào cuộc sống đang ảm đạm của cô.
Không nổi bật, nhưng đủ để trân trọng nâng niu.
“Vâng, thôi chị tranh thủ nghỉ đi nhé!” Lam Linh vội vàng cúp máy như vừa gặp chuyện gấp nào đó.
Nhật Ly nhìn cuộc gọi đã ngắt lắc đầu cười, sau vài giây thì tin nhắn của Lam Linh gửi tới, gồm có kịch bản, và địa điểm quay phim. Không cần thử vai, cứ thế tiến đoàn.
Cô nhóc này làm việc cũng năng suất đấy chứ, mơi tham gia showbiz chưa được bao lâu mà đã rành rọt thế này rồi.
Một bà già như cô thật đúng là vô dụng.
Nhật Ly tự cảm thán rồi tò mò mở thư mục Lam Linh gửi.
Cô muốn xem qua kịch bản một chút. Đây là một bộ truyện lấy bối cảnh cổ đại.
Trong một gia đình hào môn. Vương gia lạnh nhạt với vương phi, sau đó bất chấp sự can ngăn của gia tộc, lấy một ả kỹ nữ lầu xanh về làm trắc phi. Ngày ngày vương phủ ầm ĩ, gà bay chó sủa không lúc nào yên, làm trò cười cho người khắp thiên hạ.
Ả trắc phi kia sau cùng hãm hại vương phi cướp đi vị trí của nàng ấy.
Chính phim bắt đầu là khi vương phi trùng sinh, trừng trị tiểu tam, kết cục vô cùng thê thảm.
Tất nhiên vai diễn của Bích Liên là ả kỹ nữ lầu xanh kia.
Mục đích của đám người trong đoàn phim cũng là lợi dụng danh tiếng của cô ả, muốn thuận nước đẩy thuyền để quảng cáo cho bộ phim chiếu mạng này.
Dù sao thì lượng người theo dõi Bích Liên cũng rất nhiều, dù là fan hay antifan cũng đều sẽ góp phần tăng lượt xem. Mà cái bọn họ cần là lượt xem, những thứ khác chẳng mấy quan trọng.
Diễn viên càng hot, càng nhiều scandal càng được ưu tiên.
Nói chung là Nhật Ly cũng khá hài lòng với kịch bản này, xét về tổng thể, vai diễn nữ phụ nhìn thì có vẻ hơi đả kích, nhưng thực ra không hề dễ diễn, nếu tinh tế nó có thể biến hoá trở thành viên gạch xây lại nền móng cho cô ta.
Chỉ là, Nhật Ly cũng thừa hiểu, với cái tính cách chảnh chọe kia của Bích Liên, để gặt hái được thành công trong nghiệp diễn này, còn khó hơn lên trời.
Đóng lại tin nhắn, cô tìm số của của Ái Lan gọi đi.
Người đàn bà này ngày càng bộc lộ sự xảo quyệt của mình, bà ta có thể tra ra được số điện thoại mới của cô, có thể nắm rõ được tin tức của Tuấn Phong… tất nhiên đã không còn đơn giản nữa rồi.
Đúng là trước kia Nhật Ly đã từng bị dáng vẻ bốc đồng chanh chua của bà ta đánh lừa.
Không riêng gì cô, có khi tất cả mọi người đều thế.
Bị lừa rồi.
Giờ Nhật Ly ngẫm lại, một kẻ mất não sao có thể lập mưu hại mẹ của cô phải chịu thất bại thảm hại đến thế được?
Thật thú vị.
Điện thoại mãi mới được kết nối, cứ như người phía bên kia đang cố tình khiến Nhật Ly phải cảm thấy nôn nóng trước.
“Có kết quả rồi? Mày làm việc cũng chậm chạp quá đấy?” Không nhanh lên, hai kẻ kia có lẽ còn sinh con luôn mất rồi.
“Bà thấy dễ thì đi liên hệ thử, xem xem có ai dám nhận con gái quý hóa của bà?” Nhật Ly trào phúng nói.
“Mày nói ngay đi.” Ái Lan ngắt lời không muốn dài dòng.
“Tôi tìm cho cô ta một vai diễn, có kịch bản và địa điểm quay sẵn đây rồi. Bây giờ bà cho tôi tin tức của Tuấn Phong trước?”
“Vội gì chứ? Mày nói qua vai diễn kia đi?” Ái Lan thong thả nói. Bà ta đang ngồi trong phòng riêng, tay cầm ly rượu vang đỏ khẽ xoay, hương men dịu nhẹ bay lên chạm vào chóp mũi khiến lòng người có chút mê say.
“Một vai phù hợp thuộc dự án của đoàn làm phim chiếu mạng.” Nhật Ly bĩu môi đáp. “Bà sẽ hài lòng, gửi tin tức trước đi.”
“Cẩn thận vậy cơ? Để tao gửi cho mày một bức ảnh khác rồi mày gửi thông tin cho tao.” Ái Lan chợt cười, khoé môi bà ta vểnh lên, ánh mắt hồ ly khẽ đảo về phía cánh cửa phòng.
“Được. Gửi ngay đi.” Nhật Ly gật đầu đồng ý.
Cuộc gọi bị ngắt.
Một bức ảnh chụp về Tuấn Phong được gửi tới.
Lần này là đang nằm ở trên một chiếc giường đệm trắng muốt, giống như giường đơn của bệnh viện, phía cuối vách giường là tập hồ sơ, Nhật Ly đọc rất rõ dòng chữ: Vật nghiên cứu số 9001.
“Bà còn biết thông tin gì nữa?” Nhật Ly điên cuồng nhắn tin.
“Tao còn biết nhiều lắm. Nếu như mày muốn gặp lại cậu ta thì ngoan ngoãn nghe theo tao.” Ái Lan tự hào khoe.
“…” Nhật Ly không đáp lại, im lặng nhìn hồi lâu. Sau khi gửi xong thông tin cho bà ta, cô cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Cô muốn mua vài món đồ dùng.