Nói là mơ mộng hão huyền, nhưng nghĩ lại, cũng có mấy phần đạo lý.
Tối hôm đó, Quan Hề liền mơ một giấc mơ như này. Nàng mơ tới người con gái ruột kia trở về, nàng bị đuổi ra khỏi cửa, một xu dính túi cũng không có.
Để tiếp tục sống sót, nàng phi tới nhà của Giang Tuỳ Châu, đem những bộ quần áo cao cấp và các loại nhãn hiệu nổi tiếng mà nàng tặng cho hắn khi làm bạn gái đi bán, đổi lại được một số tiền lớn.
Trong mộng nàng vô cùng cao hứng cầm số tiền kia đi ăn sung mặc sướng, nhưng sau khi tỉnh lại nhìn lên trần nhà, nàng lại đột nhiên nhớ tới một chuyện rất đáng sợ.
Đó chính là, nàng gần như chưa có mua cho Giang Tuỳ Châu cái gì!!!
Đù?! Nàng hẹp hòi như vậy sao?! Như nào không có tiêu tiền trên người cẩu nam nhân này!
Quan Hề nghiêm túc nhớ lại một chút.
Không đúng không đúng, hình như trước đó có một lần nàng đưa cho hắn khuy cài áo, kết quả lần đó hắn mở ra sau đó nói bình thường, làm nàng giận gần chết.
Đúng rồi! Chính là từ lần đó nàng bắt đầu không tặng đồ cho hắn nữa, nàng cảm thấy dù sao hắn chướng mắt phẩm vị của nàng.
Cho nên á, cái này không thể trách nàng!
Giữa trưa 10 giờ, Giang Tuỳ Châu đã không còn ở phòng.
Quan Hề từ trên giường đứng lên, vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi ra ngoài, điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, là bạn tốt Lãng Ninh Y gọi tới.
Quan Hề vừa nghe vừa ra ngoài phòng: "Sớm."
"Sớm cái rắm... Đến trưa rồi."
"Ờ."
Lãng Ninh Y: "Hôm qua ngủ ở nhà Giang Tuỳ Châu?"
"Bằng không đâu."
"Được thôi." Lãng Ninh Y thấp xuống âm lượng, "Vậy bây giờ hắn ở bên cạnh cậu sao?"
"Không, sáng sớm liền ra ngoài, hình như hôm qua nghe hắn nói hôm nay đi công tác, giờ này hẳn là ở trên máy bay rồi."
Lãng Ninh Y thả lỏng trong lòng: "Vậy bây giờ mình đi chỗ cậu, chúng ta nói chuyện."
Quan Hề ngồi xuống ghế sa lon: "Không cần, cậu tìm một chỗ đi, vừa vặn ra ngoài ăn cơm trưa."
Giang Tuỳ Châu người này lông gà muốn chết, nàng mang người khác đến nhà hắn rất không vui.
Lãng Ninh Y: "Được, vậy chút nữa mình gửi cho cậu địa chỉ."
Quan Hề cúp điện thoại, đi phòng quần áo chọn đồ, lại tỉ mỉ trang điểm. Sau đó, nàng xuống nhà để xe, lái một chiếc của Giang Tuỳ Châu để ở đây.
Lãng Ninh Y chọn một nhà hàng các nàng thường đi, lúc Quan Hề tới cô ấy đã đến rồi. Nhìn thấy Quan Hề đến, cô ấy vội vàng kéo nàng ngồi xuống ghế: "Những chuyện kia cậu không cùng Giang Tuỳ Châu nói sao?"
Quan Hề kinh ngạc nhìn cô ấy một cái: "Làm sao có thể."
Lãng Ninh Y: "Vậy là tốt rồi, ý của mình chính là việc này tuyệt đối không thể nói cho hắn biết."
"Yên tâm, mình còn không có điên."
Lúc trước nàng cùng Giang Tuỳ Châu buộc chặt ở bên nhau cũng là bởi vì hai nhà môn đăng hộ đối, lợi ích liên kết. Nếu như Giang gia bên kia biết nàng không phải Quan gia đại tiểu thư chân chính, vậy... không ai có thể thể đoán trước được mọi việc sẽ diễn ra như thế nào.
"Mặc kệ cô bé kia có trở về hay không,cậu trong mắt người ngoài vẫn là Quan Hề không sai, chỉ là từ con gái một liền thành người có tỷ tỷ mà thôi."
"Mình biết, mình chỉ là..."
"Chỉ là sợ dần dần không có chỗ đứng." Lãng Ninh Y đáp.
Quan Hề liếc Lãng Ninh Y, Lãng Ninh Y nói: "Mình quen biết cậu nhiều năm như vậy còn không biết cái tính xấu xa của cậu sao, trước kia ai dám cùng cậu giật đồ còn không phải bị cậu cấu xé. Ngược lại giờ thì hay rồi, đoạt cha mẹ đoạt gia sản, hết lần này tới lần khác cậu còn không có nửa điểm phần thắng."
Quan Hề đen mặt: "Có thể nói một chút người nhân gian có thể nghe không?."
"Bây giờ là lúc để nghe sao!" Lãng Ninh Y nói, " Mình nói cho cậu biết, muốn giữ vững địa vị một ngày nào đó không bị cha mẹ cậu coi nhẹ, kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ cần cậu không buông tay Giang Tuỳ Châu là được. Ồ đúng, không chỉ có không buông, còn phải lôi kéo hắn thật tốt mới được."
"Sau đó?"
"Sau đó làm bạn trai vẫn không đủ, cậu dứt khoát cùng hắn đi lĩnh chứng là được."
Quan Hề lập tức nói: "Không có khả năng, chúng mình nói trước lúc mình 28 tuổi sẽ không kết hôn."
Lãng Ninh Y: "Không phải, Dù sao kết hôn cũng là việc nằm trong kế hoạch các cậu, sớm chút lại không được à. Hơn nữa cậu cũng biết cha mẹ cậu rất thích Giang Tuỳ Châu, cậu không muốn bị bọn họ hoàn toàn coi nhẹ, không muốn ngày nào đó sự việc bại lộ, bị các nữ nhân hay nịnh nọt kia nghị luận, cậu phải có vốn liếng. Cậu xem, cậu gả cho Giang Tuỳ Châu, coi như ngày nào đó không may mất đi thân phận Quan gia đại tiểu thư, vậy vẫn là con dâu Giang gia, ai có thể coi thường cậu."
Ở lâu trong gia đình cùng tầng lớp hỗn độn này, xem ra toàn là hỗn hợp lợi ích, có quyền có thế chính là thế giới của vương giả.
Quan Hề sờ cằm trầm mặc một hồi lâu: "Đúng không."
"Đem không bỏ đi." Lãng Ninh Y nói, " cha mẹ cậu đều là thương nhân, bọn họ nghĩ nhiều hơn cậu, sau khi cậu và Giang Tuỳ Châu ở bên nhau hai nhà các cậu hợp tác không ít việc, bọn họ thu lợi nhất nhiều từ đó. Chỉ cần cậu cùng Giang Tuỳ Châu ở bên nhau cậu chính là cây hái ra tiền của bọn họ, cậu gặp qua ai chê cây hái ra tiền sao."
Quan Hề trừng mắt Lãng Ninh Y, liền muốn nói ba mẹ nàng đối nàng rất tốt, một đường sủng ái nàng, làm sao có thể chỉ coi nàng là cây hái tiền.
Nhưng nàng há hốc mồm, trong đầu lại xuất hiện ánh mắt lúc mẹ nàng nói đến cô con gái ruột kia.
Quan Hề đột nhiên an tĩnh lại.
Cây rụng tiền chí ít còn có thể làm ra tiền đó thôi.
Nếu như không có quan hệ máu mủ nàng ngay cả cái này ưu thế cũng không có, nàng thật sự còn có thể ở Quan gia sinh hoạt mà không lo lắng sao? Tương lai nàng ở công ty còn có thể có một chỗ cắm dùi sao? Nếu như cô con gái ruột kia không thích nàng, liệu nàng có bị bố mẹ cho ra rìa?
Quan Hề nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai nàng thảm hề hề cúi đầu khom lưng với cô gái kia, một trận nổi da gà.
"Cậu nói đúng lắm..." Quan Hề uống một hớp hạ ly đế cao bên trong rượu đỏ, "Bây giờ mình cùng Giang Tuỳ Châu giữ gìn mối quan hệ, đúng, giữ gìn mối quan hệ. Mình phải để cho cha mẹ cảm thấy mình rất quan trọng, thật là một mất mát lớn nếu rời xa mình!"
"Đúng đấy, yên tâm. Mặc dù bây giờ cậu đang nắm giữ một kịch bản nữ phụ, nhưng chị đây sẽ đứng về phía cậu!"
Quan Hề nghẹn thở: "Cái gì?"
Lãng Ninh Y: "Nữ phụ kịch bản ấy, cái hình huống này của cậu mình gặp trong tiểu thuyết nhiều rồi, sau khi nữ chính nghèo khổ trở về, nữ phụ đã bày ra mọi âm mưu để bảo vệ địa vị của mình. Nhưng cậu yên tâm, cậu nhất định sẽ không theo kết cục bi thảm của nữ thứ!"
"......"
Lúc Quan Hề xanh mặt ăn xong bữa cơm, từ phòng bao đi ra. Bởi vì uống chút rượu, nàng chuẩn bị gọi tài xế. Vừa mở ra phần mềm, liền có người kêu tên của nàng từ phía sau.
Quay đầu nhìn lại, thấy mấy cái trẻ tuổi nam nữ từ hành lang đầu kia đi tới. Trong đó đi ở phía trước chính là hai người nàng rất quen thuộc. Con trai con gái cậu của nàng, Ngụy Tu Dương và Ngụy Tử Hàm.
Quan Hề nhìn thấy Ngụy Tử Hàm liền phản cảm, Ngụy Tử Hàm cũng thế, xem nàng một ánh mắt đều không xem, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã không cùng chiến tuyến, ân oán tích tụ đã lâu, ghét bỏ nhìn nhau.
Nhưng Ngụy Tu Dương cùng với nàng quan hệ không tệ, nàng thường cảm thấy kỳ quái, làm sao cùng một cái thai, hai chị em này cùng với nàng khẩu vị chênh lệch nhiều như vậy.
Vừa rồi gọi nàng cũng là Ngụy Tu Dương, hắn đi lên phía trước, hỏi: "Hôm nay chị cũng ở đây ăn cơm sao."
Quan Hề cúi mắt ấn điện thoại di động, "Ừ" âm thanh.
Ngụy Tu Dương mắt nhìn màn hình của nàng: "Gọi tài xế? Uống rượu rồi."
"Đúng vậy."
"Không cần gọi, em đưa chị về."
Quan Hề nhìn Ngụy Tử Hàm đã đi xa, "Cô chị kia của ngài còn cần ngài đưa đi."
"Không, chị ấy lái xe tới."
Ngụy Tu Dương liếc nàng một chút, "Lại nói, chị còn không phải cũng là chị của em sao."
Tay Quan Hề ấn điện thoại di động dừng lại, trước kia không cảm thấy cái gì, bây giờ nghĩ lại cái em trai này cùng mình không có nửa xu quan hệ huyết thống, lại có chút thất vọng.
Mấy phút sau, Quan Hề lên xe Ngụy Tu Dương.
"Đi Gia Lâm Cảnh Uyển."
Ngụy Tu Dương đưa tay thắt giây an toàn: "Chị muốn đi tìm Giang Tuỳ Châu?"
Quan Hề: "Hôm nay anh ấy không ở nhà."
"Vậy chị còn đến đó làm gì, không trở về nhà à."
Quan Hề chống đầu nhìn về phía trước: "Em quản nhiều như vậy."
Ngụy Tu Dương khẽ cau mày, nhìn sang bên nàng.
Nàng có lẽ đã uống hơi nhiều, người hơi say, ánh mắt nhuộm men say. Lúc này nàng lười biếng nghiêng đầu, ống tay áo bên tay trượt xuống, dưới ánh đèn xe cổ tay mảnh mai trắng đến phát sáng.
Ngụy Tu Dương dời ánh mắt đi chỗ khác, khởi động xe: "Sao chị còn không cùng anh ta chia tay."
Quan Hề: "Chị làm gì phải cùng anh ấy chia tay."
"Bọn chị như thế mấy năm cũng đủ rồi đó, anh ta có thật là thích chị không."
Quan Hề trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngụy Tu Dương bây giờ em có tin chị đánh em không?"
Ngụy Tu Dương: "Em chỉ là ăn ngay nói thật, chị là con gái duy nhất của cô và chú, nếu chị không nguyện ý cô chú sẽ không ép buộc chị gả cho ai, chị không cần vì cái lợi ích thương nghiệp lung ta lung tung, không gả Giang Tuỳ Châu không thì thể."
Quan Hề tay khẽ run, con gái duy nhất...
Đã không phải.
"Chị có nghe em nói không vậy?"
Quan Hề quay đầu qua, có chút sầu muộn: "Em thì hiểu cái gì."
Bây giờ nàng không thể không có Giang Tuỳ Châu.
Nuôi binh nghìn ngày, dụng binh nhất thời. Giang Tuỳ Châu tên chó chết này phát huy tác dụng thời điểm thật.
Chia tay? Chia cái gì tay! Sao hỏa đụng phải trái đất nàng vẫn muốn cùng Giang Tuỳ Châu tay trong tay đi vào kỷ nguyên mới!
Quan Hề cùng Ngụy Tu Dương tan rã trong không vui, có điều nàng cũng quen Ngụy Tu Dương tức giận rồi.
Thật ra cái đứa em họ này cùng tuổi với nàng, chỉ là nhỏ hơn nàng mấy tháng bị nàng chèn ép. Cấp hai, cấp ba đều là bạn học cùng lớp. Cho tới nay, Ngụy Tu Dương đều không thích Giang Tuỳ Châu, nhưng điều này, cũng là một phần nguyên nhân do nàng.
Bởi vì khi còn bé nàng đều nói xấu Giang Tuỳ Châu trước mặt Ngụy Tu Dương, mưa dầm thấm đất, hắn liền bị nàng mang lệch lạc. Nhưng khi hắn vô cùng chán ghét Giang Tuỳ Châu, nàng vẫn cùng Giang Tuỳ Châu ở bên nhau.
Cho nên việc này, đổi là ai thì cũng khó chịu.
Ngày kế tiếp, từ sớm Quan Hề đã rời giường.
Tối hôm qua nàng suy nghĩ cả đêm, cảm thấy mình nhất định phải làm Giang Tùy Châu quên đi đoạn hồi ức mà nàng đã từng tặng quà lại bị ghét bỏ. Làm một người bạn gái năm sao, hỏi han ân cần, đồng thời phải dành cho anh ấy bất ngờ và tặng quà khi công tác trở về, để anh cảm động một phen, gia tăng thêm tình cảm không có gì tiến triển trong gần ba năm qua.
Nếu như có thể, hi vọng anh ấy có thể vui vui sướng sướng về nhà lấy sổ hộ khẩu ra, nhanh chóng cùng nàng cùng đến Cục dân chính.
Đương nhiên, việc này có độ khó năm sao, nàng không có ôm hi vọng quá lớn.
Sáu giờ chiều máy bay Giang Tuỳ Châu hạ cánh, vậy anh về đến nhà khoảng tầm bảy giờ.
Trước lúc đó, Quan Hề gọi mấy người tới giúp nàng trang trí cho phòng khách và đoạn từ huyền quan đến phòng khách "Mỹ hóa" giải đầy cánh hoa, bóng bay, nến, những cái như thế không thể thiếu.
Ngoài ra, nàng còn chọn lấy hai mươi tám món quà, được đóng gói và xếp đầy trên bàn trà, hình thành một tòa núi nhỏ.
Sáu giờ rưỡi, mọi người hỗ trợ rời đi. Quan Hề ngồi trên ghế sa lon, rót cho mình vài ly rượu.
Sau khi uống, nàng nhìn căn phòng một lượt, tự mình bị cảm động đến rối tinh rối mù.
Ô ô ô ô má nó cái này là cái gì thần tiên bạn gái hả, nếu như nàng là nam, không cưới mình không thể!!!!
Trước khi Giang Tuỳ Châu lên máy bay Quan Hề có nói ở trong nhà chờ hắn, cho nên Giang Tuỳ Châu trở về cũng đúng giờ. 7:10, nàng nghe được tiếng mở khoá cửa chính.
Nàng vội vàng đặt chén rượu xuống đứng lên.
Giang Tuỳ Châu đang nghe điện thoại khi anh ấn mật mã mở cửa, anh cũng không ngờ tới khi mình mở cửa lại gặp cảnh tượng như vậy.
Những cánh hoa trên sàn nhà, cánh hoa bày thành một cái lối nhỏ, từ huyền quan kéo dài đến phòng khách. Hai hàng nến nhỏ được thắp sáng đặt ngay ngắn bên đường hoa, mà cuối đường, bóng bay bồng bềnh, hộp quà chất thành đống, Quan Hề nhẹ nhàng cười với anh.
Giang Tuỳ Châu ánh mắt hơi dừng lại, cùng với người đầu điện thoại bên kia nói "Ngày mai đến công ty nói", cúp điện thoại.
Anh đứng yên hai giây, có chút không tin: "Em —— "
"Ngạc nhiên không bất ngờ không?!" Quan Hề đứng tại chỗ, mặt mày hớn hở, "Hôm nay là này kỷ niệm của chúng ta, em cảm thấy, trước kia đều là anh tặng quà cho em, lần này em muốn biểu thị một chút để thể hiện tình yêu em dành cho anh ~ "
Giang Tuỳ Châu hiếm khi tự hỏi: "Kỷ niệm ngày gì?"
Quan Hề duỗi ngón tay ra tính toán hai lần: "Hôm nay là ngày kỷ niệm tám trăm tám mươi ngày chúng ta hôn lưỡi á, anh không nhớ rõ nha?"
"..."
Thật là một cái ngày tuyệt vời.
"Không nhớ rõ không quan trọng, quan trọng là tâm ý của em." Quan Hề ợ rượu một cái, che giấu tâm tư, cười ngọt ngào, "Giang Tuỳ Châu, em yêu anh~ yêu đến không có anh em không thể sống được ~ "
Vài món thức ăn, uống tới như vậy.
Giang Tuỳ Châu hơi nhướng mày, đáy mắt mang theo ý cười: "Quan Hề, em lại vừa ý cái túi giới hạn nào à?"