Kết thúc một tuần nghỉ ngắn, Thần phong và Tinh Á trở về, khi đó thì Đan lại lo xử lí tin đồn vớ vẩn cùng với
những tấm ảnh của Phong và Tinh Á mà một vài cậu ấm cô chiêu nào đó chụp được, vì là nhân vật hot nên tin đồn cũng lan rộng, xử lí cũng không thể hết trong một thời gian ngắn được. Chuyện họ bồ bịch thì cũng không có gì quan trọng nhưng Tinh Á rất ghét cái kiểu ra ngoài đường là bị người ta chỉ trỏ, xoi mói, bàn tán, cô không phải là ngôi sao điện ảnh hay minh tinh màn bạc gì nhưng lại là tâm điểm để người ta nói vào nói ra, cảm giác đó thực sự rất khó chịu.
- Tại sao người đẹp lại phải làm mấy cái vụ đó vậy? Chuyện của họ người đẹp xen vào làm gì cho khổ thân chứ?- Giọng lưỡi này không ai
khác ngoài Bảo Tấn Nam, chắc cả thế giới này có mình anh ta là người có thể nói ra những lời ướt át đó mà không bị ăn tát. Anh ta rảnh rỗi
quá nên mới lượn lờ qua chỗ Đan rồi bắt đầu nói chuyện.
- Tôi không phải người đẹp của anh, người đẹp của anh phải là mấy cô nàng ăn mặc thiếu vải, sexy, đường cong hấp dẫn thậm chí còn lộ hàng kìa.- Đan đốp lại ngay không một chút nể nang, miệng nói, mắt dán vào màn hình máy tính, tay thì thực hiện các thao tác trên bàn phím để gỡ ảnh xuống và xóa lời bình.
- Haiz! Sao em giống Hồng Quân thế? Hai người cứ lôi cái chuyện “tình một đêm” của anh ra nói là sao vậy? Ah, mà giờ tên Quân đó cũng đang lo giải quyết vấn đề của Phong và Tinh Á đó, anh phải công nhận là hai người có cách giết thời gian hay thật. Miệng lưỡi thiên hạ mà bịt được hết thì có mà là thánh thần chứ chẳng phải người.- Bảo Tấn Nam nói,hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ nhìn ngứa cả mắt.
- Này, anh hết việc để làm rồi hay sao vậy?- Đan nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu khi có sự xuất hiện của anh ta.
- Chứ em bảo anh phải làm gì bây giờ? Tên Quân đang bận, em cũng vậy luôn, anh biết chơi với ai bây giờ, đi đánh người à hay là đi uống
rượu với ông anh trai của em?
- Tán gái là nghề của anh mà. Sao không tìm đại một cô nào đó rồi vô khách sạn mà tâm sự cho đỡ chán, biết đâu cô ta lại khiến anh vui hơn thì sao?- Đan lại cạnh khóe tiếp.
- Anh không còn hứng thú với mấy cái trò đó nữa. Cô nào cũng giống cô nào, nói ngon nói ngọt một chút là ok ngay, hạng người dễ dãi đó anh ngán đến tận cổ.
- Hưm, nếu không có cái hạng người dễ dãi đó thì lấy ai phục vụ cho nhu cầu của các anh. Mà anh cũng biết ngán sao? Chuyện động trời đây!-
Đan cười nhạt.
- Công nhận em thích cái trò dìm hàng người khác thật.
- Giờ mới biết à?
- Ừ, trước giờ anh không nghĩ em là người như thế. À mà em biết chuyện này chưa?
- Chuyện gì?
- Bảo Ngọc yêu đơn phương Thần Phong.
- Thì cũng có khác gì chuyện anh và Hồng Quân yêu đơn phương Tinh Á đâu, bình thường mà.
- Nhưng mà họ là chị em, em thừa biết chuyện đó mà, yêu cùng một người con trai không trở thành tình địch mới lạ
- Anh và Quân cũng thế thôi.
- Bọn anh có thể nhường nhịn cho nhau nhưng chị em họ có thể nhường nhịn cho nhau không khi mà quyết tâm chinh phục của Bảo Ngọc càng ngày càng cao?
- Ôh, tôi nói Tinh Á yêu Phong lúc nào vậy? Nếu Tinh Á chán rồi thì cô ấy sẽ bỏ thôi, lúc đó Bảo Ngọc có muốn là tình địch cũng không được.
- Nhưng mấy cái tấm hình này trông không có chút gì gọi là vui chơi qua đường cả.
- Người ngoài nhìn vậy thôi chứ kẻ bên trong cuộc mới hiểu được. Sáu năm làm bạn của Tinh Á, chẳng lẽ anh nghĩ tôi không hiểu con người cô ấy sao? Cô ấy không còn lòng tin và sự chân thành nữa đâu mà mong cô ấy yêu Phong thật lòng. Bây giờ chẳng qua là cô ấy đang có hứng thú với trò chơi tình yêu vậy thôi chứ sau này cũng chán à. Nếu giả sử như bây giờ Phong xảy ra chuyện gì chưa chắc cô ấy đã quan tâm đâu.
- Vô tình.
- Phải gọi là tuyệt tình mới đúng.
- Nhưng cho dù có là thế thì bọn anh vẫn quyết tâm chinh phục cô ấy đến cùng đó.
- Tôi không cản nhưng có một lời khuyên. Trèo cao quá khi bị ngã, sẽ RẤT ĐAU.- Đan nói xong liền tắt máy tính rồi bỏ xuống căng-tin mặc cho Nam ngồi đó suy nghĩ.
Lúc đi xuống, Đan vô tình gặp Quân ở đó. Mà cái căng-tin hôm nay đông khủng khiếp, chen chân mãi mới vô được cái quầy bán đồ uống. Mua được một chai nước ngọt có gas thì lại hết cả đường ra, điên thiệt. Cùng lúc đó, Quân lách người đến bên Đan và tìm cách kéo Đan ra khỏi đám người đó.
- Cảm ơn anh. Mà cái lũ điên đó làm cái quái gì mà đông thế không biết, làm tắc nghẽn cả giao thông?
- Em đúng là nóng tính thật, vậy mà vẫn sống yên ổn với Tinh Á công nhận là tài.
- Tinh Á vậy thôi chứ không lạnh như anh nghĩ đâu, đứng trước cô ấy em chỉ là con muỗi thôi.- Đan cười hồn nhiên như cô tiên, khác với những lúc cười nhạt, hung hăng, khó gần.
- Ha, vậy Tinh Á là con gì?
- Dĩ nhiên là con người rồi.
Cả hai cùng cười rồi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Dường như Quân đang thay đổi, có lẽ Tinh Á không thuộc về anh thì hà cớ gì anh phải yêu đơn phương chi cho đau lòng mà biết đâu còn bị thương hại nữa. Anh nên dành tình cảm đó cho một người khác, không phải là Tinh Á.
Trên đường đi, Phong và Tinh Á không khác gì một đôi vợ chồng vừa đi hưởng tuần trăng mật về, cả cô và anh đều cảm thấy
hạnh phúc cứ chọc cười nhau miết. Cô và anh đâu biết rằng có chuyện không hay sắp xảy đến.
Thế giới hạnh phúc ngọt ngào đó có thể bị phá vỡ hay không?………………….
Phong dừng xe trước khu chung cư cao cấp, nghĩ đến việc phải xa cô là anh không chịu đựng được. Những ngày qua dù chỉ là
một tuần ngắn ngủi thôi nhưng ở bên cô, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sáng dậy là được ăn sáng cùng cô, đi chơi cùng cô, tối về được
ôm cô trong vòng tay ngủ đến sáng, đối với anh, hạnh phúc là như thế đó.
- Thôi, em vào nhà đây. Anh về cẩn thận.- Cô cười rồi xách đồ, bước xuống xe nhưng anh đã giữ tay cô lại.
- Chỉ có vậy thôi sao? Em nên trả tiền đi taxi chứ?- Anh cười, dáng vẻ đùa cợt.
- Hửm? Em tưởng anh miễn phí.- Cô giả nai đáp lại.
- Miễn phí à? Em đừng có mơ ngủ như thế chứ?- Anh chồm tới.
- Thôi được rồi, em trả là được chứ gì?- Nói xong, cô hôn phớt lên môi anh một cái nhưng anh đời nào chịu chấp nhận “số tiền lẻ” đó, cánh tay anh ôm lấy cô và đùa giỡn đôi môi của cô cho tạm thỏa mãn rồi mới buông tha cho cô. Sau nụ hôn của anh, cô cảm thấy choáng váng cả đầu óc, phải ngồi lại trong xe khoảng năm phút rồi mới lấy lại trạng thái bình thường được. Anh ngồi bên quan sát có đôi chút lo lắng nhưng mấy lần trước cũng vậy, chỉ cần anh hôn cô thì cô đều bị như vậy cả.
- Em không sao chứ?- Anh hỏi.
- Ừm, trước giờ vẫn hay bị vậy mà. Thôi, anh về cẩn thận, em lên nhà nghỉ ngơi đây.
- Mai anh qua đón em đi học nhé?
- Không cần đâu, em đi với Đan.- Nói xong, cô thực hiện động tác mi gió với anh rồi mới quay đi.(cái động tác mi gió mà mấy đứa bé hay làm á, nhìn dễ thương, iu iu).
Lên tới nhà, đập vào mắt cô là cảnh Đan đang chăm chú làm bài tập. Cái chuyện này là hơi bị kỳ à nha, trước giờ làm gì có chuyện Đan ngồi học chăm chú thế này, chắc hôm nay sẽ có mưa to.
- Về rồi à? Mình tưởng hai người đi chơi cả tháng luôn.- Đan nói nhưng mắt không rời khỏi quyển vở, tay không chịu rời xa cây bút.
- Trí tưởng tượng của cậu mà không viết tiểu thuyết thì hơi bị uổng phí một tài năng đó.- Cô khéo léo đáp lại. Ai cũng hiểu câu này là
“đầu óc của Đan không nắm bắt được tình hình thực tế”. Tinh Á đã diễn đạt ý của câu nói rất xuất sắc.
- Đi chơi vui chứ?- Đan không màng đến câu nói của Tinh Á, có lẽ cách nói này đã trở nên quen thuộc mà Đan thì không cần phải suy nghĩ nhiều về cách nói đó của Tinh Á, bạn bè chơi lâu năm nên rất là hiểu nhau a.
- Cậu thấy mình có điểm nào không vui sao? Mấy ngày nay ở đây có chuyện gì vui không vậy?- Cô cười rồi đi lại phía tủ lạnh lấy một ít
nước hoa quả ép ra uống.
- Cậu vui là tốt rồi. Ở đây vẫn bình thường.
- Nhưng theo mình thấy thì cậu không được bình thường, cậu giận mình sao?- Cô lại gần Đan hỏi han.
- Giận gì đâu, chỉ là mình và Bảo Ngọc có xảy ra một chút chuyện không vui thôi.
- Nó làm gì?- Giọng cô bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Đan kể lại đầu đuôi câu chuyện, Tinh Á nghe xong thì không có phản ứng gì.
- Nó là người có lỗi trước nên mình không có gì để trách câu cả, vui lên đi, mình có mua quà cho cậu nè.- Tinh Á lại vui vẻ bình thường, cô
lấy một bộ váy dự tiệc trong giỏ đồ ra đưa cho Đan.
- Ack, cậu mua cái này làm gì thế?- Lần này thì Đan bắt buộc phải rời xa quyển vở và cây bút, hai mắt chăm chú nhìn lên bộ váy trên tay cô.
- Sắp tới là sinh nhật của Hồng Quân nên cậu phải mặc cái này đi dự
chứ? Không lẽ cậu định mặc áo sát nách và quần short à? Ah, quên còn đôi giày cao gót này nữa. Tông xuyệt tông a.
- Ack, ack, phải-mặc-cái-này á?- Khó khăn lắm Đan mới nói được một câu trọn vẹn.
- Sao? Rất đẹp mà!
- Ý mình không phải là xấu hay đẹp mà là…mà là…mình… không quen… mặc.
- Không quen rồi sẽ quen, cậu cứ như vậy nên bị Lôi Vỹ chê hoài, thằng nhóc nói cậu không được nữ tính đó.
- Nó dám nói thế sao? Được, hãy xem Khương Nhã Đan ta đây nữ tính cỡ nào nhé?- Đan hùng hồn tuyên bố.
Nói xong, hai người lăn ra cười. Tối hôm đó, đợi lúc Tinh Á đi ngủ rồi Đan mới lôi laptop ra, gửi email cho bộ ba 16T hỏi thăm tình hình và
“sạc” cho Lôi Vỹ “một trận đại hồng thủy” vì cái tội cả gan bảo Đan không nữ tính, người ta xinh đẹp, quyến rũ thế này mà bảo là không nữ
tính à. Mắt chắc là sole rồi.(ack, chị Đan quyến rũ đến nỗi đánh sái quai hàm người khác vậy mà nữ tính chết liền).
Sáng hôm sau, trong lúc ăn sáng, Đan đã phát hiện ra chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay áp út của Tinh Á và một màn tra
khảo đã diễn ra.
- Hehehe, cái nhẫn đó từ đâu mà có vậy?
- Nhẫn cặp đó mà.
- Ai mua?
- Phong đặt làm.
- Anh ta tặng cậu ở đâu? Bãi biển lãng mạn hay ở nhà hàng nào đó?
- Tặng trên giường.
- HẢ? CẬU NÓI LẠI MÌNH NGHE XEM NÀO.- Đan hét lên.
- Tặng trên giường.- Tinh Á nhắc lại.
Nghe xong câu đó Đan im luôn và màn tra khảo vụ chiếc nhẫn kết thúc.
Trên đường đến trường, Đan không hé răng hỏi một câu nào nữa, có lẽ Đan bị shock sau khi nghe ba chữ “tặng-trên-giường” mà Tinh Á nói.
Tinh Á đi bên cạnh thì cứ tủm tỉm cười. Đúng là chịu hết nổi luôn a……………………………….
Bước đến trường, đập vào mắt Tinh Á và Đan là một đám đông nhốn nháo. Đan cười khẩy rồi kéo Tinh Á đến xem, xem ra hai
nhân vật hot mới về là đã có chuyện hay để xem rồi.
- Mày nói nhăng nói cuội gì vậy hả? Cô ấy yêu ai cũng cần mày cho phép à? Mày là cái thá gì của cô ấy vậy? Ngon thì nói xem nào?- Tiếng quát này có vẻ quen quen, hình như là của Bảo Tấn Nam thì phải?!
- Các người chỉ được cái to mồm. Tất cả chỉ nhờ tiền của và quyền thế của cha mẹ để đi ức hiếp người khác thôi. Không dám đấu tay đôi mà lúc nào cũng chơi cái trò hội đồng, đồ hèn như các người đủ tư cách yêu cô ấy sao? Không biết nhục mặt à?- Tiếng người nào đó đáp lại.
Bảo Tấn Nam nghe thế giơ tay định cho tên đó một cú đấm nhưng Đan đã cản lại. Đám đông hướng mắt về phía cô.
- Bảo thiếu gia đừng nóng, nếu anh ta đã nói vậy thì đợi anh ta phục hồi rồi hai người đấu tay đôi, như vậy sẽ hay hơn.
- Này, chị biết gì hả? Tên này đã xúc phạm anh Phong, anh Quân và anh Nam, không đánh sao được?- Bảo Ngọc chen vô nói thêm.
- Xem ra lời nói của tao không có hiệu lực với mày thì phải.- Đan gằn giọng.
- Ngon thì đánh tôi đi, hôm nay chị tôi về, chị dám đánh à?- Bảo Ngọc vênh mặt khiêu khích.
- Hạ thấp cái mặt xuống đi, mày nghĩ Tinh Á điên hay sao mà đi làm tấm lá chắn cho mày hả? Cô ấy còn bận trăm công nghìn việc, không rảnh để mà chơi với mày đâu. Còn tao thì hôm nay không có hứng thú đánh mày cho nên mày vênh mặt cũng không chọc tức được tao đâu, ranh con ạ.-
Đan cười nhạt sau đó vỗ vai Nam vài cái rồi đi lên lớp.
Khỏi cần nói cũng biết chuyện này có liên quan đến Tinh Á và Thần Phong rồi. Giờ giải lao, cô hẹn anh ra chỗ vườn hoa sau trường nói
chuyện.
- Có chuyện gì mà anh ta xúc phạm cả ba người vậy?- Tinh Á hỏi.
- Anh ta nói anh không xứng đáng với em, còn nói là Quân với Nam chỉ là mấy tên đạo đức giả. Nam nghe vậy nên mới đánh anh ta, mấy tên đàn em cũng nhào vô đánh thay anh và Quân thôi.- Phong trả lời.
- Lãng xẹt. Đúng là chuyện nhảm nhí.- Cô cười nhạt.
Phong tiến lại gần cô, ôm lấy cô định hôn nhưng cô đã đẩy anh ra.- Ở trường, cấm tiếp xúc thân mật.- Nói xong, cô quay lưng đi lên lớp bỏ
lại anh ở đó nhìn theo.
Chiều, tan học, bà nội gọi cô về nhà ăn cơm, từ lúc dọn ra ở riêng, bà không hề biết cô làm gì, sống ra sao. Và hôm nay cũng
có chuyện bà cần cô giúp nên gọi về bàn bạc.
- Cháu chào bà.- Cô bước vào nhà, rồi kính cẩn cúi chào.
- Ah, hôm nay chị về, bà nhớ chị lắm đó, mà sao chị dọn ra ngoài ở vậy? Chị có biết chị đi vắng một chút thôi là đã có người gây chuyện
với em rồi á.- Bảo Ngọc dẻo miệng nói. Từng lời tuôn ra từ miệng nó đều khiến cô buồn ói. Giả tạo đã trở thành phong cách sống của nó
nhưng giả tạo quá lại khiến người ta cảm thấy buồn ói. Đáp lại lời nó chỉ là nụ cười gượng gạo của cô. Trong bữa ăn có nhiều món cô thích
nhưng không hiểu sao cô lại không muốn ăn, chỉ động đũa qua loa rồi thôi.
- Hôm nay gia đình ta mới có dịp ngồi ăn cơm đầy đủ thành viên thế này, cháu phải ăn nhiều vào chứ Tinh Á?- Bà nội nói.
Hai chữ “gia-đình” đối với cô thật lòng mà nói thì nó chỉ còn là một khái niện mờ nhạt. Gia đình mà thế này sao? Gia đình mà người đàn ông trụ cột đã ra đi đến một thế giới khác vĩnh viễn không trở về, người phụ nữ cũng bỏ con để đi tìm hạnh phúc mới, người bà đáng kính lại không quan tâm gì đến hai đứa cháu thiếu hơi ấm tình thương của cha mẹ, người em gái cùng cha khác mẹ lại sống giả tạo và căm ghét cô.
Haha, như vậy gọi là gia đình sao?
- Bà nội, cháu đang rất bận, bà muốn cháu làm gì thì hãy nói đi ạ, cháu sẽ thu xếp công việc để giải quyết.- Cô vào thẳng vấn đề luôn.
- Chị bận lắm sao? Vậy mà em cứ tưởng chị rảnh rỗi để đi chơi a.- Bảo Ngọc nói, giọng điệu nghe ngây thơ thấy sợ nhưng cô nhận ra trong câu nói đó có cái gì đó như là cạnh khóe vậy.
- Ừm, Âu Đình đang đứng trước nguy cơ bị mất nhiều cổ đông, điều đó sẽ gây ảnh hưởng lớn tình hình tài chính của tập đoàn, nếu cứ tiếp tục thế này thì nguy cơ phá sản là điều có thể xảy ra….- Bà nói, gương mặt đầy lo âu.
- Được rồi, cháu sẽ có cách giải quyết.- Cô nói xong liền đứng dậy cúi hào bà rồi quay sang nói với Bảo Ngọc.- Em nghe rõ rồi đấy, bớt tiêu
xài phung phí lại đi.- Nói xong cô bỏ đi. Lại là việc của tập đoàn, tuy đang là sinh viên đại học nhưng cả tập đoàn đều biết đến tài năng
kinh doanh và điều hành tập đoàn của cô.
Trở về nhà, Đan đang ngồi xem phim, thấy sắc mặt cô khác đi, Đan lo lắng.
- Có chuyện gì vậy?
- Âu Đình có thể sẽ bị phá sản.
- HẢ? TẠI SAO?
- Các cổ đông lớn đang rời bỏ Âu Đình vì muốn dồn vốn đầu tư cho tập đoàn khác.
- CÁI QUÁI GÌ VẬY CHỨ?
- Lần này mình phải trực tiếp ra mặt rồi, tạm thời sẽ nghỉ học một thời gian và phải ra nước ngoài.
- Hừ.
- Không sao đâu, mấy vụ này cũng thường thôi.- Cô trấn an Đan.
- Thường cái con khỉ. Tập đoàn Âu Đình là tất cả tâm huyết của ông nội và ba cậu, nếu bị phá sản chẳng phải sẽ có lỗi với hai người đó lắm
sao?
- Ngày nào mình còn sống thì ngày đó Âu Đình còn tồn tại.- Cô nói. tay siết chặt lại.
Cuộc đời cô không biết bao giờ mới được bình yên đây, tình bạn cũng không trọn vẹn, tình thương của cha mẹ thì không có, tình yêu chẳng biết sẽ ra sao, đời sống không thoải mái, lúc nào cũng sống trong tình trạng lo lắng, mệt mỏi………….Cô chỉ là một đứa con gái, bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại vô cùng trẻ con và yếu đuối. Mới 18 tuổi đầu mà cuộc sống của cô đã căng thẳng và bận rộn đến vậy, liệu sau này cô ấy có được bình yên mà sống không
nữa?!……………………………