Lưu Ly nằm một mình trong phòng bệnh, nó hướng ánh mắt lên trần nhà trắng toát, bỗng dưng nó muốn được như cái trần nhà đó, trắng tinh khôi không pha lẫn màu nào, như thế phải chăng rất thanh thản?
Gần như đến lúc mơ màng, nó nghe tiếng mở cửa, theo đó là mùi thức ăn ngào ngạt. Cứ nghĩ là Duy, nó cũng chẳng buồn nhìn mà tiếng:
- Em không ăn đâu, anh mang cho chị Lan đi!
Tiếng bước chân càng gần, nhưng không có người lên tiếng. Nó mở to mắt khi cảm giác được thân quen ở đây. Nó bật người dậy.
- Ăn đi. - Triết Huân đã đứng sát bên giường bệnh, nhẹ giọng nói.
- Anh... - Lưu Ly tròn mắt nhìn con người trước mặt, cái gọi là đau lòng tự dưng dấy lên khi thấy cậu mặt mũi bầm tím, áo quần xộc xệch, môi vì lạnh mà thâm tím. - Sao anh lại ở đây?
- Sao anh lại không thể ở đây khi em ở đây? Lưu Ly, anh chưa tính sổ với em đâu, tự ý đi mà không nói với anh một tiếng. - Triết Huân để bịch thức ăn lên bàn, kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống. Thuận tiện lên tiếng hỏi tội Lưu Ly.
Cười nhạt, Lưu Ly nhìn cậu thật lâu, rồi lên tiếng:
- Anh, nghĩ mình còn tư cách gì để nói với tôi những lời đó?
Nhíu mày, Triết Huân cảm thấy mọi chuyện bắt đầu rắc rối, cậu hiểu giấu Lưu Ly chuyện gia đình nhà nó, nhất định nó sẽ giận, nhưng chẳng phải cái này là cậu làm theo yêu cầu của Duy sao? Lưu Ly là người hiểu mọi chuyện rất tốt, nó sẽ không vì chuyện này mà bày thái độ kì lạ như thế đối với cậu.
- Lưu Ly, anh..
- Tại sao? - Không để cậu nói, Lưu Ly đưa mắt đã đỏ hoe nhìn cậu hỏi.
- Lưu Ly... - Thấy hốc mắt đã ngập nước, Triết Huân trở nên bối rối, cậu đã từng nói sẽ không bao giờ để ai làn nó khóc nữa, nhưng bây giờ chính cậu là người khiến nó khóc.
- Anh nói đi, tại sao chứ? Tại sao anh lừa gạt tôi? Tại sao cái gì tôi cũng nói cho anh, chia sẻ với anh còn anh thì ngược lại? Anh từng nói cái gì? Anh từng nói anh quên chị ta rồi, anh thậm chí còn nói tình cảm của anh ngày đó là nhất thời, nhưng giờ thì sao? Anh cho chị ta làm thư kí của anh, anh cùng chị ta lén lút ở công ti. Anh lừa gạt tôi mọi thứ!
Triết Huân chợt thấy có luồng gió lạnh thổi ngang qua lòng, tại sao Lưu Ly lại biết Luyến làm thư kí? Là ai đã nói?
- Lưu Ly, em... sao em lại biết?
- Tôi không đáng để biết à? À phải rồi, chuyện tình cảm của anh, tôi có quyền gì để biết phải không?
Triết Huân lặng người đi, cậu hiểu nguyên nhân tại sao Duy lại đánh cậu ra thế này rồi.
- Lưu Ly, em nghe anh giải thích, được không?
- Giải thích? Anh sẽ nói rằng anh với Luyến không có quan hệ gì? Anh chỉ yêu tôi? Anh chỉ xem chị ta cấp dưới? Hay là anh nhận ra tôi đúng chỉ là nhân vật thế thân của anh, gặp lại chị ta anh mới nhận ra rằng anh yêu chị ta? - Lưu Ly mỉm cười nhưng ánh mắt chứa đầy nét đau khổ nhìn cậu nói từng câu từng chữ.
- Là anh không có quan hệ gì với Luyến, vì vậy anh mới để cô ta làm thư kí của anh, là anh chỉ yêu một mình em, em đừng nhắc tới hai chữ thế thân trước mặt anh nữa! Lưu Ly, em nghe cho rõ đây, không ai có thể xóa hình ảnh của em trong anh, nên em cũng thôi suy diễn theo suy nghĩ trẻ con đó nữa! - Cậu tức giận, thật sự tức giận. Nó không tin cậu? 2 năm rồi nó vẫn không tin cậu?
Lưu Ly im lặng, mím chặt đôi môi nhợt nhạt, nó mong như thế, nhưng chẳng lẽ cảnh nó nhìn thấy là giả? Tại sao cậu không giải thích cho nó cậu và Luyến đã làm gì? Cậu còn giấu nó cái gì nữa?
Triết Huân đứng dậy ngồi xuống giuờng, tay cậu nắm chặt bờ vai nhỏ bé của nó, mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đã đỏ hoe kia, cậu gằng từng chữ:
- Em nghe cho rõ đây, anh thừa nhận anh không tốt, nhưng anh yêu em, và em, cũng chỉ có thể yêu một mình anh mà thôi, sau này, mãi mãi!
- Triết Huân, em mệt mỏi lắm rồi, anh có biết không? - Lưu Ly nói rất nhỏ, nó đưa tay kéo tay cậu ra khỏi vai nó.
- Mệt mỏi? Em mệt mỏi cái gì? 2 năm qua là anh làm em mệt mỏi sao? Tình cảm của anh dành cho em suốt 2 năm khiến em mệt mỏi sao? - Cậu hạ giọng, nói trong cơn đau âm ỉ ở tim.
- Vì suốt 2 năm qua em sống trong tình yêu của anh, nên giờ khi em biết được anh gặp lại Luyến, ngày ngày anh đi cùng chị ta, anh gần gũi chị ta nên bây giờ em mới mệt mỏi thế này! Anh có hiểu em không? 2 năm qua anh có thật sự hiểu em không? - Nó cũng cùng cơn đau đó, nước mắt không kiềm được mà rơi khỏi bờ mì vốn đã rất mệt mỏi.
- Lưu Ly? Em ghen?
Nheo mắt, bỏ qua cái không khí nặng như cả ngàn tấn ở hiện tại, cậu hỏi nó. Trong lòng đã sớm vui như đi hội. Ghen? Nhìn ánh mắt hứng thú của cậu, nó cũng muốn bật cười, vậy... cậu nghĩ nó không thể ghen? Tình cảm của nó dành cho cậu không xứng đáng ghen sao?
- Anh... xem nhẹ tình cảm của tôi? Không lẽ tôi không được ghen? - Lưu Ly nhếch môi cười hỏi, lòng nó chợt quặn đau.
- Em ghen thật sao? - Trái ngược với thái độ mệt mỏi của Lưu Ly, cậu lại rất vui vẻ.
Lưu Ly:....
- Anh hạnh phúc đấy! - Triết Huân nói nhỏ. - Em có biết vẻ bề ngoài dửng dưng của em làm anh nhiều lần nghĩ rằng em không quan tâm anh không? Anh ghen tỵ với các cặp đôi khác, với những thằng con trai khác, tại sao bạn gái của họ lại quan tâm họ như thế, từng li từng tí. - Bây giờ, đến lượt Triết Huân kể lể, thật không hiểu, hai con người này đang giải quyết vấn đề gì. - Anh hiểu rõ em là người trong nóng ngoài lạnh, cũng hiểu rõ trong thâm tâm em quan tâm anh như thế nào, yêu anh như thế nào. Nhưng điều làm anh cảm thấy mình thành công trong tình cảm của bản thân là thấy em dù trong lòng hay vẻ ngoài cũng đều quan tâm anh.
Cả hai im lặng, Lưu Ly lặng người, nó không nghĩ cậu quan tâm đến vấn đề này, 2 năm nay, cả hai chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề này, nó cũng không nnghĩ đến việc cần cậu tỏ ra quan tâm nó nhiều để người khác nhìn thấy, vì nó biết cậu yêu nó. Nhưng, cậu khác...
- Còn việc Luyến, anh lấy danh dự của anh, à không, lấy tình yêu của chúng ra để đảm bảo, anh không có quan hệ gì ngoài cấp trên với cấp dưới, đồng nghiệp trong công ti. Lưu Ly, em hiểu anh trân trọng tình cảm của anh và em như thế nào mà.
----------------------------------------------
Duy ngồi trên sân thuợng của bệnh viện, gió đông lạnh buốt nhưng anh chẳng có cảm giác gì, trên tay cầm lon bia, anh uống từng ngụm, mắt hướng về phái tòa nhà cao ở phía xa, nơi đó có hàng ngàn con người đang chờ anh giải quyết công việc, miếng cơm của họ đang nằm trong tay anh, mà anh giờ này lại ngồi đây.
Mỉm cười chua chát, anh uống hết lon bia rồi ném nó ra xa. Nghĩ đến Triết Huân và Lưu Ly, anh lại cười, nhưng nụ cười này ôn hòa hơn nhiều. Anh vốn dĩ biết rất rõ chuyện của Triết Huân và Lưu Ly chẳng to tát gì, vấn đề đó chẳng qua là sóng gió cần trải. Vả lại, mặt Triết Huân không biết đổ mấy lớp bê tông lên rồi, chuyện cỏn con này anh không tin làm khó được cậu, chỉ là anh mượn cớ vì Lưu Ly đánh cậu cho thỏa nỗi lòng, căng thẳng bấy lâu, nhưng một phần cũng vì Lưu Ly, ai bảo cậu không chăm nom nó, khiến bệnh trở nặng.
- Anh không lạnh à? - Phía sau bất chợt vang lên giọng nói nhỏ, hơi khàn. Duy quay lại, dáng người mảnh khảnh đứng đó trong thật muốn che chở.
- Tôi nên hỏi ngược lại thì phải. - Anh nói. - Lan bây giờ cũng có khác gì anh, đêm xuống trời rất lạnh, cả cô và anh đều không áo khoác gì cả, chỉ duy nhất chiếc áo phông mỏng manh trước gió. Vả lại cô còn là con gái, da thịt làm sao bằng anh.
- Vậy nên anh với tôi vào trong đi. Tôi thật ra là rất lạnh. - Lan bước lại gần, nhặt vỏ lon bia lúc nãy anh ném, nói.
- Được! Tôi đưa em về. - Ngay lập tức anh đứng dậy, nắm lấy tay cô kéo đi. Giây phút đó, tim cả hai đều đập rộn ràng.
------------------------
Phòng bệnh im lặng đến nỗi nghe thấy tiếng hơi thở của hai con người. Lưu Ly tựa lưng vào đầu giường, mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ. Ánh đèn đường yếu ớt chiếu lên tán lá gần đó, gió khẽ thổi, chiếc lá nhẹ nhàng rơi như kết thúc một cuộc đời, một màu sắc buồn.
- Em vẫn yêu gió? - Triết Huân cũng nhìn theo hướng của Lưu Ly, khẽ hỏi.
-...
- Ngày đó em nói em yêu gió, anh đã nói sẽ làm cơn gió.
- Nhưng gió không ở bên em, gió chỉ thích phiêu lưu thôi... - Lưu Ly ngắt lời cậu, ánh mắt thật buồn lên tiếng. - Còn rất vô tình và nhẫn tâm nữa.
- Tại sao lại có gió? Lưu Ly? - Triết Huân hỏi.
Rời khỏi khung trời ngoài cửa sổ, Lưu Ly liếc mắt về phía cậu, có chút mơ hồ, cậu đang hỏi cái gì vậy?
- Cô thủ khoa, điều cơ bản không lẽ em không biết? - Không thấy Lưu Ly trả lời, Triết Huân cười cười nói.
- Do chuyển động của dòng không khí, gió được tạo thành. - Lưu Ly trả lời ngắn gọn.
- Không khí luôn chuyển động. - Triết Huân tiếp lời. - Lưu Ly, anh nói anh sẽ là gió, chứ không là cơn gió.
Tim nó chợt đập mạnh, lúc này cậu vẫn hướng ánh mắt ra ngoài, khoé mắt nó lại lần nữa cay xè.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Lưu Ly, cậu không thấy đau lòng như trước, vì cậu hiểu lúc này nó đang cảm động, nó thật sự tin tưởng cậu rồi. Cậu không cần giải thích gì nhiều nữa. Thay đổi khoảng cách, cậu đưa tay sau gáy nó kéo sát lại khuôn mặt cậu, bây giờ cả hai chỉ cách nhau không quá 5cm.
Đối diện với khuôn mặt mĩ nam này, mặt Lưu Ly bỗng đỏ lên, tim lại xốn xang khó hiểu.
- Anh xin lỗi! - Lời nói nhẹ như chiếc lá rơi, Triết Huân đặt đôi môi lạnh của mình lên trán nó, sau đó là ôm nó thật chặt.
Cậu hiểu, nếu cậu không nói lời xin lỗi trước, cho dù Lưu Ly đã tin tưởng toàn ý, mọi chuyện cũng sẽ không suông sẽ.
Hai tay nắm chặt áo sơ mi, mặt vùi vào lồng ngực rắn chắc của cậu, Lưu Ly khẽ cười dịu dàng. Sao cũng được, nhưng khi nghe cậu nói lời xin lỗi, bỗng dưng cảm giác được yêu thương lan toả.
- Triết Huân... - Lưu Ly gọi thỏ thẻ.
Triết Huân chỉ cúi đầu nhìn Lưu Ly đầy dịu dàng chứ không trả lời
- Em không muốn thấy anh làm việc chung với Luyến, thực sự khó chịu lắm. - Vẫn tư thế cũ, Lưu Ly thì thầm.
Hiếm khi thấy cô gái độc lập dựa dẫm, Triết Huân cười thoả mãn, càng siết chặt vòng tay.
- Được. - Triết Huân không suy nghĩ liền trả lời.
- Em... như vậy có ích kỉ quá không?
- Anh thích sự ích kỉ này của em. - Lại cúi xuống hôn lên trán một lần nữa. - Ăn tối, phạt em ăn hết hai phần trên đó.
- Vậy anh ăn cái gì?
- Anh biết rõ em là khủng long nên mua 3 phần.
Lưu Ly:....
- Anh có đau không? - Cầm phần ăn của mình, Lưu Ly nhìn hỏi.
- Em nghĩ anh có đau không? - Triết Huân cười cười nhìn nó hỏi.
- Từ khi nào anh lại có thói quen hỏi lại vậy? Anh như vậy chắc không đau rồi. - Lưu Ly nheo mắt trả lời.
Không trả lời, Triết Huân chỉ cười, tay không ngừng gắp thức ăn vào phần của Lưu Ly.
- Lần cuối xảy ra chuyện như thế này, được không? Vừa gắp thức ăn cậu vừa nói. - Cho dù em có giận anh, đi đâu cũng phải nói với anh một tiếng. Em có biết lúc đó anh lo như thế nào không?
- Tại sao anh lại giấu em? - Lưu Ly hỏi, cũng ngừng ăn.
- Anh và Duy không muốn em lo lắng. - Trả lời thật lòng, nhưng cậu khéo léo lôi cả Duy vào trong.
- Nhưng đó là ba mẹ em, công ty nhà em. Lỡ như có chuyện gì xảy ra nghiêm trọng hơn bây giờ, em phải làm sao đây?
- Được rồi, đừng giận nữa, là lỗi của anh! Đừng tức giận nữa, hai bác cũng đã không sao, anh sẽ giúp Duy giải quyết một số công việc. Em ăn đi, sáng mai sẽ đi thăm hai bác ba mẹ được không?
- Suốt một thời gian dài một mình anh Duy lo tất cả mọi việc, anh ấy ốm hẳn ra. - Lưu Ly lầm bầm.
Nhớ tới mấy cú đấm của Duy, Triết Huân cười thầm, rõ ràng cậu là bao cát cho anh trút giận mà.
- Bởi vậy em ăn đi rồi nghỉ ngơi, đừng để Duy lo thêm nữa.
Gật gật đầu, Lưu Ly chăm chú vào phần ăn của mình.
Triết Huân thở phào nhẹ nhõm khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Lưu Ly rất biết suy nghĩ, cũng rất dễ mềm lòng nữa.
Lấy cớ đi vứt rác, ra ngoài hành lang Triết Huân gọi cho trợ lý của mình:
- Tôi đây!
-....
- Ngày mai hủy hết lịch làm việc giúp tôi!
-...
- Tôi có việc quan trọng! Còn nữa, thông báo xuống phòng nhân sự, nói tôi cần thư kí mới!
-...
- Bồi thuờng theo hợp đồng! Còn lại anh tự giải quyết đi!
-...
Cúp máy!
Đầu giây bên kia nhìn màn hình đen xì mà ngớ ngẩn. Nhưng rồi thở dài, nhún vai và làm theo mệnh lệnh.
ki%,q