Bước vào phòng nhân sự, Lưu Ly ngó quanh, ở đây có chút vắng vẻ.
- Xin chào... - Lưu Ly gọi khi thấy phòng không có ai.
Bước sâu vào trong, Lưu Ly lại ngó quanh, thầm nghĩ sự quản lí của Triết Huân chưa đủ chặt hay sao mà nhân viên có thể đi ra ngoài trong giờ làm việc thế này. Đi lại bàn làm việc gần cửa sổ, đây là cái bàn duy nhất trong căn phòng rộng rãi này.
“ Phòng nhân sự sao chỉ có một bàn thế này?” - Lưu Ly thắc mắc. Nhìn xuống bàn, Lưu Ly thấy một tấm hình của một cô gái đang quay lưng đi, cái dáng này khá quen thuộc. Định cầm lên xem thì cửa phòng mở.
- Xin chào. - Lưu Ly gượng cười, vừa rồi còn có ý định đụng vào vật riêng tư của người ta nên giờ nó không được tự nhiên như thế.
- Chào em, Lưu Ly!
Lưu Ly chỉ cúi đầu lại, nó nhận ra, đây là Trọng Nhân, người đã gọi điện cho nó trước đó.
- Xin lỗi để em đợi, tôi có chút việc phải ra ngoài. - Ngồi xuống bàn làm việc, Trọng Nhân giải thích.
- A, không sao, em cũng mới vào thôi. - Lưu Ly xua tay.
- Như đã thông báo cho em trước đó, vì em còn đi học nên chỉ làm buổi chiều, còn công việc tạm thời cứ liên lạc với nhân viên ở đó qua mail. Ở đây chúng tôi trọng nhân tài và thái độ làm việc nên không khó khăn về nhiều mặt, chỉ cần vì công ty mà làm việc là được rồi. - Trọng Nhân nhìn Lưu Ly nói.
Lưu Ly không nói gì, chỉ gật đầu.
- Giờ thì theo tôi, dẫn em đến phong làm việc. - Rời bàn, Trọng Nhân đi hướng phía cửa ra vào.
Nhanh chóng Lưu Ly cũng đi theo, trên môi có nụ cười hiếm hoi.
Trong thanh máy, Lưu Ly nhìn Trọng Nhân như có điều muốn hỏi. Cảm giác được điều đó, Trọng Nhân quay sang nhìn lại Lưu Ly, nhíu mày.
- Em thắc mắc gì à?
- Hả? - Lưu Ly giật mình. - Không có gì ạ. - Lưu Ly nói nhỏ rồi quay lại nhìn thẳng.
Trọng Nhân mỉm cười rồi cũng im lặng cho đến khi thang máy dừng tại tầng 7. Bước ra khỏi thang máy, Trọng Nhân đi trước, theo sau là Lưu Ly vừa đi vừa nhìn tứ phía, nó sợ lỡ như chạm mặt với CEO ở đây thì coi như tiêu.
Đến phòng tài chính, Trọng Nhân đẩy cửa bước vào rồi đi thẳng vào trong, để Lưu Ly đứng trước cửa với bao ánh nhìn.
- Hey, tôi đến giao nhân viên. - Trọng Nhân gõ gõ xuống bàn khi thấy ai đó chăm chú làm việc, trên bàn có bảng tên: Trưởng phòng Tài chính - Đức.
Lúc này Đức mới ngẩn đầu lên, ánh nhìn rất vui vẻ.
- Nhanh vậy sao, không hổ danh mắt nhìn người. - Đức đứng dậy vỗ vai Trọng Nhân.
-Cậu bỏ ngay cái tính xét nét đó đi, nếu không có ngày cậu ôm cả cái phòng này. - Trọng Nhân nhăn nhó, anh chàng này... thật không dễ làm việc chung, nếu không chú ý hoặc không chăm chỉ, sẽ bị sa thải mà không cần cấp trên duyệt, chỉ cần anh ta nói bị đuổi, là bị đuổi, đừng cố gắng giải thích hay phản kháng, với anh ta, chỉ có “vô ích thôi“.
Nhưng năng lực của anh thật sự đáng ngưỡng mộ, chưa có vấn đề nào anh chưa giải quyết được. Vẻ bề ngoài nhìn điển trai, khuôn mặt lúc nào cũng có vẻ thoải mái và dễ gần nhưng thực sự anh ta là một người khó hiểu và “nguy hiểm” vô cùng.
- Cậu lo giùm thôi đó hả? Cậu nên cảm ơn tôi đã tạo việc làm cho cậu chứ, nhờ thế mà một mình một cõi còn gì? - Đức rót một ly trà đưa cho Trọng Nhân.
- Này anh bạn, công ty cho tôi việc làm chứ không phải cậu, đừng làm như cậu là người tạo ra nguồn thu nhập cho tôi. Khó nghe lắm biết không? - Nhận lấy ly trà một ngụm, Trọng Nhân nói lại, giọng khó chịu hẳn.
- Haha, được rồi. Không đùa với cậu nữa, nhân viên mới đâu? Đưa bào đây để còn giao việc nữa, nhiều việc quá. - Bỏ tách trà của mình xuống, Đức lấy lại vẻ nghiêm túc khi làm việc ngồi vào bàn.
Trọng Nhân chỉ liếc sơ cái người mà anh cho là đáng ghét rồi ra ngoài.
Chỉ lát sau, Trọng Nhân lại trở vào, theo sau vẫn là Lưu Ly.
- Lưu Ly, sinh viên năm nhất, đại học T. - Nói ngắn gọn, Trọng Nhân ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc Đức.
Lưu Ly quan sát người trưởng phòng tên Đức đó, anh ta còn quá trẻ để ngồi ở chiếc ghế này, nhìn anh ta chắc chỉ lớn hơn Triết Huân vài tuổi. Nhưng... trẻ như Triết Huân còn ngồi ở cái ghế chủ tịch được thì tại sao anh ta không thể ngồi ở cái ghế trưởng phòng chứ. Bản thân Lưu Ly cũng thế thôi, sinh viên năm nhất chưa có kinh nghiệm bằng cấp lại ngồi trong cái phòng này của tập đoàn.
- Chào Lưu Ly, tạm thời chưa có bảng tên, mai vào đây nhận nhé, giờ thì cầm hồ sơ này, kiểm tra lại lợi nhuận ở tháng vừa rồi, cuối giờ nộp lại cho tôi. - Đức nhìn sơ qua Lưu Ly rồi ngay lập tức đưa một tập hồ sơ khá dày cho nó, anh ta không quan tâm trẻ hay già, kinh nghiệm hay không kinh nghiệm, năm nhất hay năm cuối, chỉ cần làm được việc.
Lưu Ly giật mình nhìn anh chàng trưởng phòng, có nhầm không chứ, nó là mới vào cách đây chưa đủ 30', thậm chí còn chưa biết chỗ làm việc của mình. Nhưng vốn dĩ Lưu Ly là người khó ai có thể thấy được cảm xúc thật nên nó bình thản nhận hồ sơ của Đức đưa.
- Ở ngoài có hai chỗ trống, tuỳ chọn. - Đức cười cười nói.
Cúi đầu rồi liếc nhìn Trọng Nhân, Lưu Ly ôm tập hồ sơ ra ngoài mà không hề nói một câu với trưởng phòng Đức.
Đợi Lưu Ly ra khỏi phòng, Trọng Nhân mới đưa ánh mắt muốn hiết người nhìn Đức, gằng giọng:
- Cậu đừng hại người hại mình như thế, dù sao vẫn là một sinh viên.
- Là một sinh viên, tôi biết, là sinh viên năm nhất, điều này cậu biết rõ hơn tôi, vậy tại sao còn tuyển? Cái này không là lỗi của tôi, là lỗi của cậu chứ. - Bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Đức thong thả đáp lại Trọng Nhân.
- Được rồi, tôi không nói với cái miệng già của cậu nữa, nói chung là cậu tính sao đó thì tính, nhưng đừng bắt nạt nhân viên quá đáng, vả lại, tôi tin cô bé kia là một nhâm tài, đối xử tốt một chút, người ta là con gái mới lớn đó. - Nói xong, Trọng Nhân ra ngoài, đề lại anh trưởng phòng đó mắt đang hướng về Lưu Ly đang chào hỏi đồng nghiệp qua tấm kính trong suốt.
Ôm tập hồ sơ ra ngoài phòng làm việc, Lưu Ly ngó quanh, thấy có hai chỗ trống như lời trưởng phòng nói, một là gần máy photo, hai là gần cửa sổ. Đối với một người yêu gió như Lưu Ly, đương nhiêm nó sẽ chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Nhanh chân bước tới chỗ ngồi, đặt tập hồ sơ xuống, Lưu Ly mới bắt đầu màn ra mắt đồng nghiệp nãy giờ đang chăm chú làm việc nhưng mắt vẫn hướng về phía cô gái nhỏ.
Họ đã nhìn nó từ lúc cùng Trọng Nhân bước vào, đã đoán được lại tuyển nhân viên nhưng dường như học vẫn đang chờ điều gì đó.
- Xin chào mọi người, em là Lưu Ly, là nhân viên mới! Mong mọi người giúp đỡ. - Dứt lời, Lưu Ly cúi đầu chào tất cả.
Phòng tài chính có tất cả 30 nhân viên, được chia ra làm 3 nhóm, ở 3 tầng khác nhau, nhưng chỉ có một người là trưởng nhóm là Đức, anh kiêm luôn chức trưởng phòng tầng 7, là phòng Lưu Ly đang có mặt.
8 người cười nhẹ với Lưu Ly, họ có vẻ thích cô gái này.
- Chào Lưu Ly, chị là Ngọc. – Ngọc với mái tóc ngang màu đen thả suông, đứng dậy mở lời trước.
Lưu Ly mỉm cười cúi đầu chào cô.
- Chị là Bình. -Tiếp theo đó là một cô gái nhỏ, người hơi thấp lên tiếng, kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ.
Sau đó lần lượt những người còn lại cũng giới thiệu sơ sơ.
Đâu vào đó, Lưu Ly ngồi vào chỗ bắt đầu công việc, trong lòng không khỏi suy nghĩ liệu trưởng phòng đó có vấn đề hay không. Mặt dù có công việc làm ngay thì rất tốt, nhưng ngay lập tức thế này có phải là nên nghi ngờ không? Vả lại đây là một tập đoàn lớn. Vừa chúi đầu vào xấp giấy, Lưu Ly vừa nghĩ nhân viên của Triết Huân sao ai cũng kì lạ, từ anh chàng phòng nhân sự cho đến trưởng phòng tài chính.
Máy tính mở, nhưng người nào đó không hề làm việc, lại ngồi quay lưng về phía chiếc laptop đó, tay vòng lại trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa kính, nơi thành phố tấp nập ồn ào dường như cách biệt. Triết Huân thở dài, hôm nay cậu không đón Lưu Ly, có chút thảnh thơi nhưng lại hơi khó chịu, cái gì đã quen rồi thì có chút khó nhọc cũng cảm thấy thiếu thiếu khi không làm. Liếc về phần cơm hộp nhờ trợ lý mua giùm lúc amh ta ăn cơm trưa ở căn tin, cậu tự hỏi Lưu Ly ở trường ăn gì, có vừa miệng không, có no hay không, vốn dĩ Lưu Ly rất kén ăn, nhà cậu nuôi đã 2 năm nhưng vẫn không có chút tiến triển gì.
Không nhịn được, cậu lấy điện thoại ra, nhấn số 1, “đang gọi đến Lưu Ly”, màn hình hiển thị một cô gái đang ngủ, ngủ rất ngon trên vai một chàng trai, mà chàng trai đó, không yên mà đặt một nụ hôn lên trán, trông không thể hạnh phúc hơn. Nhưng đáp lại nụ cười đang chờ đợi của cậu là những tiếng tút dài khó chịu. Khẽ nhíu mày, cậu nhìn lại điện thoại rồi nhìn vào đồng hồ, chắc lúc này nó đang học nên tắt điện thoại. Nghĩ như thế nên cậu cũng không suy đoán gì nhiều, cất điện thoại lại lấy ra cái ví, trong ấy lại có hình của Lưu Ly, nó đang cười, rất tươi, nụ cười ấy cậu đã hứa không bao giờ cho nó biến mất, Lưu Ly phải như thế.
Có tiếng gõ cửa, sau đó là dáng người mảnh khảnh bước vào cậu ngước nhìn, là Luyến, trên tay là tài liệu cậu cần.
- Chủ tịch, tài liệu đã sắp xếp xong rồi. - Đặt tài liệu trên bàn, Luyến nói rất nhỏ nhẹ.
Triết Huân chỉ gật đầu, cậu gấp ví, bỏ lại túi quần, nhưng lại không thể nhanh bằng ánh mắt của Luyến, cô thấy một cô gái trong chiếc ví, nhìn rất quen. Chợt trong lòng dâng lên cảm giác lo sợ. Cô gái đó, sao lại có mặt trong ví của Triết Huân? Nhìn như nó rất quý đối với cậu. Cô muốn biết đó là ai, khi đã nhìn quen thì chắc chắn cô sẽ nhớ ra.
- Chủ tịch, anh có 2 tờ 10 ngàn không? -Luyến hỏi.
Rời mắt khỏi tài liệu, Triết Huân ngước nhìn Luyến bằng ánh mắt khó hiểu:
- Có chuyện gì sao?
- Là... em có chút việc cần, nhưng em lại không có, mà trong công ti em lại chưa quen thân ai, hỏi mượn có chút ngượng. - Luyến một mạch giải thích.
Triết Huân nhìn Luyến một chút rồi cũng rút ví ra, lấy 2 tờ 10 ngàn đưa cho Luyến. Nhanh như cắt cô nhìn vào chiếc ví, nhìn rõ người con gái trong tấm ảnh.
- Em không cần à? - Triết Huân lên tiếng khi cậu đã chìa tiền cô cần ra nhưng cô lại không phản ứng gì.
- A... cảm ơn anh. Khi nào đổi được tiền em sẽ trả.
- Không cần đâu, chỉ có 20 ngàn. - Cậu cất ví vào rồi nói.
- Vậy... em ra làm việc đây. - Nhận lấy tiền, Luyến cười rồi ra khỏi phòng.
Cánh cửa vừa khép, lông mày Triết Huân nhíu lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cửa.
Tiếng chuông điện thoại cậu reo, dẹp bỏ ánh mắt đó, cậu bắt máy:
- Alo? Anh Duy?
[- Này, sao anh gọi cho Lưu Ly không được?] - Đầu dây bên kia bỏ qua lời chào hỏi mà vào thẳng vấn đề.
- Chắc Lưu Ly đang học nên tắt điện thoại. - Triết Huân nói ra suy nghĩ của mình.
[- Con bé hôm nay có học buổi chiều à?]
- Vâng!
[Triết Huân, anh nhờ cậu chuyện này được không?. Nhưng hứa với anh không nói Lưu Ly nhé?]
-----------
L