Năng lực âu yếm của Thẩm Nịnh khiến Khâu Dạng bội phục, mặc dù người này ban đầu đến dỗ dành cũng không biết, nhưng nói lời âu yếm lại có cả bộ.
Khâu Dạng lặng lẽ nhớ lại trước kia Thẩm Nịnh Nhược nói lời âu yếm với mình, mỗi một câu nàng đều cẩn thận bình phẩm lại, mà mỗi một câu nàng cũng đều điên cuồng rung động.
Ai có thể không rung động chứ?
Ai có thể chịu được lời ngon tiếng ngọt "công kích" từ người trong lòng chứ?
Nhưng cho dù đã dần dần quen, nhưng Khâu Dạng vẫn sẽ vì biểu hiện của Thẩm Nịnh Nhược mà khiếp sợ, bởi vì trước kia chưa ai cho nàng lời hứa hẹn, chưa ai cùng nàng nói còn có tương lai có thể mặc sức tưởng tượng.
Thẩm Nịnh Nhược đánh thức nàng.
Đúng vậy, các nàng còn có tương lai, nàng có thể không kiêng nể gì mà suy nghĩ về sau, cũng có thể trắng trợn táo bạo mà ghi lại hiện tại, bất luận làm cái gì, Thẩm Nịnh Nhược đều sẽ cùng nàng.
Mà một lần nữa đến Tây Thành, chỉ là một điểm khởi đầu mới cho hành trình cuộc đời của các nàng mà thôi, hoặc nghiêm túc mà nói lần trước đi Tây thành, cũng chính là lần đầu tiên gặp mặt, khởi đầu mới này liền mở ra.
"Được." Khâu Dạng không biết nói gì, chỉ có thể nặng nề mà đáp một chữ, cô không muốn làm bản thân trông có bao nhiêu cảm động, nhưng Thẩm Nịnh Nhược vừa mới nói những lời kia trong lòng nàng cũng xác thật là nhấc lên sóng gió rất lớn.
Thẩm Nịnh Nhược mày giương lên: "Em nguyện ý không?"
"Nguyện ý cái gì?"
"Cùng chị làm càng nhiều chuyện hơn."
"Nguyện ý."
Thẩm Nịnh Nhược độ cung khóe miệng dần dần mở rộng, theo sau lại hỏi một câu: "Tiểu Dương, có phải chị rất ấu trĩ không? Chị luôn cảm thấy chị như là lần đầu tiên yêu đương, cảm thấy chị biểu hiện ra ngoài đều rất nông cạn và ấu trĩ."
Người chờ máy bay tới tới lui lui, có người lại kéo vali hành lý ngồi xuống bên cạnh các nàng.
Khâu Dạng nghe vậy ánh mắt lại ôn nhu vài phần, lắc lắc đầu: "Sẽ không."
Nàng nhấp môi dưới, dừng một chút mới lại tiếp tục nói: "Em rất thích."
Nàng thích con người Thẩm Nịnh Nhược, cũng liền sẽ thích những điều Thẩm Nịnh Nhược làm, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc và đạo đức nàng đều sẽ cảm thấy không sao cả, huống chi Thẩm Nịnh Nhược cũng không có làm cái gì, nếu nói lời ngon tiếng ngọt chính là nông cạn và ấu trĩ, như vậy hầu hết người trên thế giới đều không xứng có được một phần vui vẻ này.
Máy bay không có bị delay, các nàng lên máy bay đúng giờ, hơn nữa thời gian hạ cánh còn sớm hơn 10 phút so với dự tính là 11 giờ.
Một thành phố có ngành du lịch phát triển như Tây Thành, thời điểm đến kì nghỉ lễ đều luôn có lưu lượng khách du lịch rất lớn, ngũ hồ tứ hải đều có máy bay liên tục đáp xuống, Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược đợi hành lý, vừa ra khỏi cửa liền thấy người của khách sạn đến đón.
Tài xế là một vị a di, sau khi Khâu Dạng đi đến chào hỏi, liền nhiệt tình dào dạt mà kéo hành lý cho hai người, vừa đi vừa hỏi: "Hai vị là lần đầu tiên tới Tây Thành sao?"
"Không phải, lúc trước đã tới rồi ạ." Thẩm Nịnh Nhược treo một nụ cười tươi.
Vali hành lý các nàng chính là cái lần trước tới Tây Thành, trông rất giống nhau lúc đó còn bị Khâu Dạng nhận nhầm, hiện tại được a di mỗi tay kéo một cái, nếu là không nhìn kỹ lại sẽ bị nghĩ lầm là cùng một cái.
Nhưng lần trước lúc vừa tới hai người còn là người lạ, Khâu Dạng còn ngó lơ Thẩm Nịnh Nhược, lúc này đây liền khác rất nhiều, rõ ràng nhất liền thể hiện Thẩm Nịnh Nhược đang nắm tay Khâu Dạng, giống như sợ người bị cướp mất rất cẩn thận mà dẫn dắt.
A di một bên trò chuyện một bên quan sát các nàng, cuối cùng trong lòng liền có đáp án, a di làm tài xế cho khách sạn này đã nhiều năm, tiếp nhận không biết bao nhiêu khách hàng, trên cơ bản sẽ không nhìn lầm quan hệ giữa hai khách hàng này.
"A di."
"A di có thể đề cử tiệm cơm nào gần khách sạn không ạ?"
Sau khi lên xe Khâu Dạng liền hỏi một câu, trên máy bay có cơm nhưng không thể ăn, nàng lay hai khẩu liền buông muỗng xuống, hiện tại bụng sớm đã trống rỗng, tự nhiên bắt đầu quan tâm đến chuyện ăn cơm.
A di nghiêm túc mà nghĩ: "Ta cảm thấy tiệm cơm Lâm Ký gần đây cũng được, ta đã ăn ở đó nhiều lần rồi."
"Vâng. Cảm ơn."
Đã tới đêm khuya, bên ngoài ánh mặt trời đã sớm tối sầm, nhưng hôm nay vận khí rất tốt, lại có ngôi sao ở điểm xuyết bầu trời đêm đen như mực, Thẩm Nịnh Nhược nhìn vài lần, mới thu hồi ánh mắt.
Không khí bên trong xe sau khi Khâu Dạng hỏi về tiệm cơm liền an tĩnh xuống, nhưng vượt qua khoảng mười phút sau, liền đến trước cửa lớn khách sạn, a di xuống xe đem hành lý từ cốp xe ra, liền lại lái xe rời đi.
Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược đến quầy lễ tân làm ở thủ tục nhận phòng, tính thời gian chờ hành lý và ngồi xe, hiện tại cũng sắp 0 giờ, nhưng quầy lễ tân xử lý thủ tục du khách không ít, cũng may khách sạn này quy mô lớn, cửa sổ cũng có vài cái, không đến mức phải xếp hàng.
"Phòng số 9 ở tầng 15." Nhân viên lễ tân đẩy chứng minh thư đến trước mặt hai người, trên mặt nở nụ cười chức nghiệp không hạ xuống ngay.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn."
Trong đại sảnh trải kín thảm, vali hành lý lăn ở mặt trên phát ra âm thanh trầm đục, ngoại trừ hai người các nàng còn có những người khác.
Thang máy chỉ cách đó 10 mét, giờ phút này còn có hai chàng trai khác đang chờ, bọn họ còn mặc đồng phục công sở, bên cạnh cũng có vali hành lý, thấy các nàng lại đây liền liếc mắt nhìn, rồi sau đó yên lặng mà cùng đồng bọn giao tiếp ánh mắt.
"Đinh" một tiếng, thang máy tới, lúc sau người bên trong bước ra liền trống không.
Một chàng trai ở bên cạnh làm động tác "mời", trên mặt lộ ra nụ cười lịch sự: "Hai vị nữ sĩ vào trước."
Thẩm Nịnh Nhược nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, không có phản ứng với những lời này, cùng Khâu Dạng một trước một sau mà vào thang máy.
Chàng trai lên tiếng kia xấu hổ mà sờ chóp mũi mình, nhưng chỉ một chuyện nhỏ như vậy làm hắn cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược càng hăng hái, trông như nữ vương, hành sự cũng rất có phong cách nữ vương.
Hắn rất thưởng thức.
Sau khi bước vào thang máy hắn ấn tầng trước, rồi sau đó lại làm bản thân trông rất có phong độ, quay đầu hỏi Thẩm Nịnh Nhược: "Tiểu tỷ tỷ, các cô đến tầng mấy a?"
Hắn ấn chính là tầng 13, không cùng tầng với Thẩm Nịnh Nhược các nàng.
Khâu Dạng đã nhận ra ý đồ của người trước mặt, mày nhẹ nhàng nhăn lại một ít: "Vị tiên sinh này, anh lo tốt chuyện của anh là được."
Bạn của chàng trai kia cười một tiếng, nhìn từ trên xuống đánh giá hai người một lượt, ánh mắt rất đáng khinh, lúc này mới cười hì hì nói: "Chúng ta ra ngoài chơi, chính là muốn kết giao bạn mới, nếu hai vị mỹ nữ nguyện ý, mấy ngày tiếp theo có thể cùng chơi với chúng tôi, hai huynh đệ chúng tôi luôn luôn đối xử rất tốt với mỹ nữ."
Thang máy tốc độ đi lên rất nhanh, cơ hồ là hắn nói ra giây tiếp theo, liền đến tầng 13.
Bởi vì lần trước tới Tây thành là cùng đoàn lão niên Hoàng Hôn Đỏ hơn nữa cũng không thế nào ra ngoài, dẫn tới Khâu Dạng đối với thành phố Tây Thành này có một tầng diễm da đều không có bao lớn khái niệm, đặc biệt là nàng gặp được vẫn là Thẩm Nịnh Nhược.
Hiện tại thì tốt hơn, lúc này mới vừa đáp xuống đất không bao lâu, đã bị người khác "nhìn chằm chằm".
"Đáng tiếc." Thẩm Nịnh Nhược nhếch khóe môi, lại thở dài, trong mắt là ý cười sâu sâu, "Chúng tôi không có hứng thú với đàn ông xấu xí."
Kỳ thật hai chàng trai trước mặt này không có gì là "xấu" cả, hơn nữa còn là hình mẫu hầu hết con gái bây giờ thích, trông chỉ mới hai mươi tuổi, vừa cao lại vừa soái còn trông sạch sẽ, nhưng một khi mở miệng chính là kẻ dung tục.
Thẩm Nịnh Nhược vẫn luôn không có thiện cảm đối với loại người này, cô cùng Khâu Dạng tới Tây Thành là vì thả lỏng thể xác và tinh thần, không phải đối phó cùng những người này.
Hai chàng trai này phỏng chừng là lần đầu tiên đụng trúng ngạnh tra như Thẩm Nịnh Nhược, lại ngại thang máy có camera, cuối cùng đối với lời nói tàn nhẫn kia cũng không có phản kích, liền kéo vali hành lý ra thang máy.
Thẩm Nịnh Nhược lúc này mới ấn số tầng.
Khâu Dạng lúc này mới thả lỏng tinh thần một chút, nàng quay đầu nhìn Thẩm Nịnh Nhược, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, Thẩm Nịnh Nhược lại cười cười với nàng: "Đừng sợ, có chị ở đây."
"Em không sợ bọn họ." Khâu Dạng cũng không phải người đơn thuần, tự nhiên biết người nọ vừa mới nói "chơi" là có ý gì, "Em là lo lắng."
Thang máy này liền tới rồi tầng 15, Thẩm Nịnh Nhược cũng kéo vali hành lý của Khâu Dạng, cô ôn nhu nói: "Vậy cũng không cần lo lắng, hai người này không dám làm gì đâu, chỉ là không nghĩ tới bọn họ đại khái cũng mới hai mươi tuổi, nhưng trông rất hư."
Khâu Dạng nhấp môi, "ừm" một tiếng: "Đúng như vậy."
Phòng số 9 ở cuối, lại đi một lát mới đến, khách sạn cho chính là mật mã, không cần thẻ phòng, Thẩm Nịnh Nhược ở một bên đọc nhẹ con số, Khâu Dạng ấn mật mã.
Cửa mở, Khâu Dạng bật đèn, bức màn tự động mở ra.
Một trong những nguyên nhân khiến khách sạn này đắt là vị trí đẹp, có thể thấy cảnh đêm xinh đẹp của Tây Thành, hơn nữa cửa sổ vẫn là cửa sổ sát đất mà Thẩm Nịnh Nhược "ám ảnh" lúc trước, bây giờ vừa đập vào mắt chính là cảnh sắc bên ngoài cửa sổ sát đất.
Lần trước ở khu dân túc có chút xa xôi, nhưng nơi này sẽ không, nơi này ngay trung tâm thành phố Tây Thành, mặc dù bây giờ đã tới nửa đêm, nhưng cuộc sống về đêm ở Tây Thành vẫn phồn hoa như cũ, bây giờ cũng có không ít người ở bên ngoài.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn rồi liền ngồi ở trên sô pha, nhìn Khâu Dạng xoay người đi phía mình.
"Hay là chúng ta......"
"Vẫn là gọi đồ ăn ngoài đi?"
Thẩm Nịnh Nhược thử thăm dò mở miệng, bây giờ cô cảm thấy có chút mệt mỏi, tâm tư xuống lầu ăn cơm cũng đi xuống, không còn mãnh liệt như vậy nữa.
Khâu Dạng đôi mắt cong: "Được."
"Em cũng vừa muốn hỏi cái này, việc xuống lầu vẫn là chờ ngày mai đi."
Buổi sáng thức dậy tương đối sớm, lại làm việc cả ngày, sau khi tan tầm còn vẫn luôn vội vàng ra sân bay, nói không mệt thì thật là giả.
Đồ ăn là Khâu Dạng gọi, tiệm cơm Lâm Ký a di tài xế đề cử kia bây giờ còn đang buôn bán, nàng gọi hai món best seller, vừa ngẩng đầu thấy hai mắt Thẩm Nịnh Nhược đều nhắm lại, trên mặt buồn ngủ thật là rõ ràng.
Khâu Dạng buông di động, lại gần cúi xuống hôn cằm Thẩm Nịnh Nhược một cái, đang muốn đứng thẳng người đi thu dọn đồ đạc, lại bị Thẩm Nịnh Nhược kéo cổ tay lại, cả người liền ngã xuống người Thẩm Nịnh Nhược.
"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược hai mắt vẫn nhắm, cô ôm lấy Khâu Dạng vào lòng, chóp mũi là mùi hương trên người Khâu Dạng, cô thật sâu mà hít hít, "Cùng em đi du lịch chị thật sự rất vui."
Khâu Dạng ôm lại cô: "Em cũng rất vui."
Không biết Thẩm Nịnh Nhược vì cái gì đột nhiên muốn nói lời này, nhưng Khâu Dạng nhất định sẽ đáp lại.
Thẩm Nịnh Nhược khóe môi dương lên, đầu cô nghiêng nghiêng, vén tóc hôn lên tai Khâu Dạng, chờ Khâu Dạng thân thể không khỏi rụt lại, cô mới hài lòng mà cười: "Hôn chị xong liền muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy."
Cằm Khâu Dạng gác trên vai Thẩm Nịnh Nhược: "Đâu có muốn chạy, chị đừng có mà bịa đặt."
Thẩm Nịnh Nhược không có hé răng, chỉ là ôm Khâu Dạng càng chặt, cô cảm nhận được hơi thở Khâu Dạng dừng ở cổ mình, ấm áp, rõ ràng chỉ là chạm vào tầng ngoài da thịt, nhưng lại giống như đang trêu chọc cô.
Cổ họng Thẩm Nịnh Nhược nghẹn lại, cảm khái nói: "Chị cảm thấy có lẽ chị thật sự phải sửa tên thành Thẩm 0 Nhược rồi."
1
"Thân thể của chị cũng rất thích em."