Thẩm Nịnh Nhược không để ý đến cô ấy, hướng về phía Việt Sở chào hỏi, lại liếc mắt nhìn Khâu Dạng một cái, vẻ mặt nhàn nhạt lại lần nữa bước vào phòng ngủ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chờ khi cửa đóng lại, Thẩm Nịnh Nhược mới mất khống chế biểu tình.
Cô che mặt bản thân lại, muốn hét lên một tiếng nhưng lại không thể, chỉ có thể thở phì phì mà thở dốc.
Nhưng cũng không phải tức giận, mà có một chút mờ mịt, không biết Diêu Dao và Việt Sở sao lại đột nhiên tới nhà Khâu Dạng, cô tự hỏi hai giây liền ra đáp án ——
Có thể là tới cảm ơn các nàng tối hôm qua đã giúp đỡ!
Thẩm Nịnh Nhược nghĩ ra kết quả, liền khóe miệng nhếch lên một chút độ cung, nhưng chờ đến chính mình tới trước bàn trang điểm, nụ cười của cô trong nháy mắt liền cứng đờ đọng lại.
Hảo gia hỏa.
Hiện tại nữ nhân điên trong gương này là ai a.
Cô mặc váy ngủ của Khâu Dạng, bả vai cùng xương quai xanh đều lộ ra bên ngoài, Khâu Dạng không để lại trên đó bất kỳ dấu vết nào nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy được vết dâu tây, nhưng quan trọng hơn vẫn là cô còn chưa có kịp chải lại đầu tóc bù xù.
Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu mái tóc gợn sóng của cô bị nhầm với cỏ vào lúc này.
Thẩm Nịnh Nhược hai tay chống nạnh, nhìn bản thân trong gương, sau đó nặng nề mà thở ra một hơi, mới cầm lấy lược lên, cô đang muốn chải đầu, cửa liền mở hé ra, theo sau bóng dáng Khâu Dạng nhảy vào trong phạm vi tầm mắt của cô.
Thẩm Nịnh Nhược rất ủy khuất: "Bọn họ tới sao em không nói cho chị biết trước."
"Em có gửi WeChat cho chị." Khâu Dạng lấy lược, "Nhưng chị không nhìn di động."
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở trên ghế, nhưng cái này ghế dựa dường như lăn một vòng trong ngọn núi lửa, khiến Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy nóng bức không thôi.
Bởi vì tối hôm qua cô liền ngồi trên đây bị Khâu Dạng ngủ cho, hơn nữa lúc ấy cô còn hướng đến Khâu Dạng xin tha, lúc này thời khắc nghênh đón mới kết thúc.
Hình ảnh tối hôm qua hiện lên rõ ràng trong đầu, Thẩm Nịnh Nhược nhấp môi, từ trong gương nhìn về phía Khâu Dạng, rơi xuống một câu hừ nhẹ: "Em biết Diêu Dao nói chính là cái gì không?"
"Kêu tên chị a." Khâu Dạng chải tóc cho cô, vô cùng tự nhiên mà trả lời câu hỏi của cô.
Thẩm Nịnh Nhược mí mắt xốc xốc, cô cùng Diêu Dao quen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên nghe ra ý tứ Diêu Dao muốn nói là gì.
"Cậu ấy nói chính là Linh (0) trong một hai ba bốn, không phải Nịnh trong tên chị." Thẩm Nịnh Nhược vẫn là kiên nhẫn giải thích cho Khâu Dạng, chỉ là nói xong cô liền nhấp môi đến càng chặt hơn, gần như ôm lấy cô bằng cả hai tay.
Khâu Dạng nhìn dáng vẻ này của cô, ngừng động tác chải tóc lại, ngược lại cúi đầu hôn một cái lên mặt Nịnh Nhược, thanh âm ôn ôn nhu nhu: "Tức giận rồi sao?"
"Không có."
"Chị nằm thật sự vui vẻ."
"Nhưng còn nhớ thù của Diêu Dao."
Thẩm Nịnh Nhược nắm chặt nắm tay nói: "Cái đồ nằm 0 này còn ở đó mà nói chị?"
Khâu Dạng nghe vậy đôi mắt liền cong lên: "Đúng rồi, buổi sáng em tỉnh lại, nhận được tin nhắn của học tỷ, nói là chị Diêu Dao muốn nhìn xem con mèo làm chị ấy ghen, đúng lúc buổi sáng các chị ấy có thời gian, liền tới đây."
"...... Tới xem Mập Mạp sao?" Làm thế nào điều này lại khác với những gì cô nghĩ.
Khâu Dạng đuôi lông mày dương hạ: "Vậy bằng không thì sao?"
Thẩm Nịnh Nhược vẫy vẫy tay: "Không có gì."
Khâu Dạng tiếp tục chải tóc cho cô, chờ đến khi chải xong mới ra phòng ngủ, còn Thẩm Nịnh Nhược thay quần áo trước, mới ngang qua phòng khách rửa mặt.
Sau khi Diêu Dao nhìn thấy Bình Tử liền lập tức hóa thân thành nô lệ mèo, lúc thì cầm gậy trêu mèo, lúc lại ôm Bình Tử xem chim ngoài cửa sổ, Bình Tử tính tình tốt bị người lạ ôm cũng sẽ không cảm thấy có gì, hơn nữa còn đối với chim ngoài cửa sổ lại bắt đầu run rẩy cằm.
Thẩm Nịnh Nhược rửa mặt xong ra tới liền nhìn Diêu Dao ôm Bình Tử giống như bế em bé, cô ninh mày đi qua, đầu tiên là xoa xoa đầu Bình Tử, mới nói với Diêu Dao: "Muốn mèo thì tự mình nuôi đi, tới nhà của tụi mình cọ là phải trả tiền đó."
"Ngay cả khi Mập Mạp của nhà chúng ta đến quán cà phê mèo, vậy cũng là mèo con được hoan nghênh nhất."
Khâu Dạng đỡ trán, liền nghe thấy Việt Sở ở một bên nói: "Đích xác, Bình...... Mập Mạp rất ngoan, nếu không phải bọn chị không có thời gian, bọn chị thật đúng là rất muốn nuôi một con."
Hiện tại Mập Mạp đang là tâm điểm của sự chú ý trở nên mờ mịt, nó nhìn phía Khâu Dạng, "Meo" một tiếng, Khâu Dạng bất đắc dĩ nhún vai bất lực nhìn nó.
Mí mắt Bình Tử liền rũ xuống.
Thôi, buôn bán thì cứ buôn bán đi, mẹ nuôi mình cũng không dễ dàng, miêu lương và đồ hộp đều rất đắt.
1
Nhưng Việt Sở và Diêu Dao cũng không ở lại bao lâu, liền buông mèo ra chuẩn bị đi về, Khâu Dạng cảm thấy hiện tại Việt Sở đối mặt bản thân so với lúc trước thản nhiên hơn rất nhiều, đại khái là bởi vì "Bí mật" đã bị vạch trần, không còn che giấu gì nữa, người liền nhẹ nhõm không ít.
"Đúng rồi, các cậu 1-5 có dự định gì không a?" Diêu Dao đi trước hỏi một câu, "Muốn cùng nhau đi ra ngoài chơi không?"
Thẩm Nịnh Nhược thẳng thừng từ chối: "Diêu Dao Linh, thế giới hai người xin đừng quấy rầy."
Diêu Dao: "...... Cậu thật là lòng dạ hẹp hòi, mình kêu tên cậu cũng muốn so đo." Cô ấy dắt tay Việt Sở, lúc đối với Khâu Dạng sắc mặt liền hòa hoãn, bộ dạng rất ân cần, "Vậy Dạng Dạng bọn chị đi trước đây."
"Tạm biệt."
Việt Sở nhìn Khâu Dạng: "Dạng Dạng, có việc cứ liên hệ chị là được."
Khâu Dạng bên môi má lúm đồng tiền lộ ra tới, đôi mắt nàng cong cong: "Được, em biết rồi, chị."
Diêu Dao và Việt Sở nói xong liền rời đi, cửa đóng lại trong nháy mắt kia, Thẩm Nịnh Nhược liền ôm lấy Khâu Dạng, mặt chôn vào hõm vai Khâu Dạng, thật sâu mà hít vào một hơi.
Khâu Dạng hồi ôm lấy cô: "Làm sao vậy?"
"Đói bụng."
"Dựa hút cừu bổ sung năng lượng."
Khâu Dạng cười cười: "Hôm nay thời tiết cũng không tệ."
"Xin hỏi Thẩm tiểu thư có muốn đi hẹn hò với em không?"
Thẩm Nịnh Nhược buông nàng ra, đôi mắt liền sáng lên: "Hẹn hò?"
"Đúng vậy." Khâu Dạng nói chỉ Bình Tử, "Nhưng muốn đem theo Mập Mạp đi cùng, chỉ cần đi dạo gần đây, mỗi tháng em đều đưa nó ra ngoài hai lần."
"Có phải em còn muốn chụp ảnh không?"
"Đúng vậy."
Thẩm Nịnh Nhược gật đầu: "Được."
"Vậy chúng ta đi hẹn hò."
Trước tiên ở nhà ăn cơm trước, Khâu Dạng liền đeo máy ảnh lên, mà Thẩm Nịnh Nhược liền thành người công cụ bế mèo.
Cô mang Bình Tử ở phía trước, giống như đang bế em bé vậy, thấy chim bay trên bầu trời còn phải chỉ cho Bình Tử một chút, Bình Tử cách lớp kính hết sức kích động, hình ảnh phản chiếu của cảnh vật chiếu vào đôi mắt như hai hòn ngọc của nó.
Nắng hôm nay ấm áp và không quá gay gắt, mặc áo hoodie là vừa, Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược mặc kiểu dáng áo hoodie giống nhau như đúc, chỉ là màu sắc không giống nhau, Thẩm Nịnh Nhược trộm chụp bóng dáng Khâu Dạng lưu vào album.
Cô lại lần nữa ngẩng đầu lên, liền phát hiện ống kính máy ảnh của Khâu Dạng hướng về phía cô, tiếng chụp hình nổi lên rất nhiều lần, Thẩm Nịnh Nhược từ cúi đầu đến ngẩng đầu một loạt biểu tình đều được chụp lại.
Thẩm Nịnh Nhược nhướng mày, ngữ khí rất là không thân thiện: "Em lại chụp lén chị, vị nữ sĩ này."
"Đúng thì lại làm sao?"
"Không thể sao?"
Thẩm Nịnh Nhược lắc đầu: "Muốn thu phí."
"...... Vậy đêm nay tính?" Khâu Dạng nói xong trong mắt tràn ngập ý cười, quanh thân nàng là một mảnh dạt dào xuân sắc.
Thẩm Nịnh Nhược bị nụ cười của nàng làm cho lóa mắt, cũng cong khóe môi theo: "Vậy vẫn là miễn phí đi, em muốn chụp như thế nào đều có thể."
Khâu Dạng: "Được."
Vì thế lại hướng ống kính nhắm vào Thẩm Nịnh Nhược và Bình Tử, đồng thời nhấn nút chụp.
Cuối tuần còn thời tiết đẹp, người ra ngoài không phải ít, các nàng vừa đi vừa trò chuyện, chỉ là Khâu Dạng còn muốn chụp cảnh sắc, cho nên tốc độ chậm rất nhiều, đi một hồi lâu, các nàng liền đến một băng ghế dài ngồi xuống.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào người các nàng, Khâu Dạng lười biếng mà nheo mắt lại.
Cuối tuần trước còn đang chịu dằn vặt, cuối tuần này lại làm nàng cảm thấy cuộc đời mình dừng lại ở đây là khá tốt rồi.
Đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược cũng nhẹ nhàng nhắm lại, nàng bên tai nghe thấy tiếng gió, nghe thấy động tĩnh cành cây đung đưa, nghe thấy được dòng nước chảy xiết, nghe thấy được tiếng bước chân thoải mái của mọi người, còn nghe thấy được tiếng tim mình đập.
Cô kỳ thật có rất ít thời gian thanh thản như vậy, trước khi quen biết Khâu Dạng, cuối tuần cô cũng sẽ thường xuyên tăng ca, cô khiến bản thân bận rộn để có thể tập trung bước vào thế giới của chính mình.
Nhưng từ khi cô quen biết Khâu Dạng, cô bắt đầu chờ mong đến cuối tuần, cô muốn cùng Khâu Dạng đi dạo phố, cũng muốn cùng Khâu Dạng đi chơi giống như bây giờ.
Còn rất nhiều việc cô muốn làm, chỉ cần là cùng Khâu Dạng, cô chỉ có một yêu cầu nho nhỏ như vậy thôi.
Phía trước có một đôi tình nhân nói nói cười cười mà nắm tay nhau đi ngang qua, Thẩm Nịnh Nhược mở mắt ra, liền thấy cô gái tựa đầu vào vai chàng trai.
Thẩm Nịnh Nhược quay đầu qua nhìn về phía Khâu Dạng, cảm xúc đột nhiên liền trầm xuống, tối hôm qua quá chuyên tâm lo lắng Khâu Dạng sẽ tức giận, đến nỗi quên mất một điều quan trọng——
Khâu Dạng còn chưa có đáp lại lời "thích" của cô.