Miêu Nghệ phải về nhà một chuyến, bởi vì tết Thanh Minh phải tế tổ, trước khi đi lại tới nhà Khâu Dạng chơi với Bình Tử một lúc, mới vừa ăn cơm trưa với Khâu Dạng liền nói: "Dạng Dạng, vậy cậu hai ngày này phải chăm sóc chính mình thật tốt."
Sắc mặt Khâu Dạng có chút tiều tụy, Miêu Nghệ vẫn lo lắng cho trạng thái hiện tại của nàng.
Miêu Nghệ biết tình hình trong nhà Khâu Dạng, vì thế cũng không chủ động hỏi gì, hơn nữa Khâu Dạng còn phải chăm sóc cho mèo nên càng sẽ không trở về.
"Mình sẽ." Khâu Dạng nhe răng cười với Miêu Nghệ, "Cậu trở về chú ý an toàn, bảo quản tốt điện thoại, đừng lại để mất nữa."
Miêu Nghệ quê quán ở một huyện thành Vân Thành, phải ngồi xe buýt xe trở về mất hai giờ, bây giờ đang là cao điểm của ngày nghỉ lễ, bất luận là động nhà ga vẫn là vận chuyển hành khách trạm, đều có rất nhiều người, lúc trước Miêu Nghệ bởi vì ngồi xe mà mất di động.
Miêu Nghệ nhớ tới cái này liền tức giận đến cắn răng: "Hiện tại mấy tên trộm quá lộng hành."
Nàng cầm nắm tay: "Lần này mình nhất định sẽ không để mất nữa."
"Được."
Miêu Nghệ lại xoa xoa đầu Bình Tử, lúc này mới đứng dậy cùng Khâu Dạng nói câu "Tạm biệt", đi tới cửa đẩy hành lý mình ra khỏi nhà.
Miêu Nghệ vừa đi, phòng khách liền dư lại Khâu Dạng và Bình Tử bốn mắt nhìn nhau, Miêu Nghệ hướng về phía Bình Tử vẫy vẫy tay, Bình Tử liền ngoan ngoãn phe phẩy cái đuôi tới bên chân nàng.
Khâu Dạng ôm nó lên, nàng vuốt lông Bình Tử, khóe miệng giơ giơ lên: "Cảm ơn con a, Bình Tử, còn có con ở cùng mama."
Bình Tử: "Meo."
Tối hôm qua Khâu Dạng ngủ không ngon, không có Thẩm Nịnh Nhược ở bên nàng trằn trọc khó ngủ, đến cuối cùng lại dựa vào melatonin mới thành công đi vào giấc ngủ, nhưng luôn mơ thấy ác mộng.
Ác mộng đứt quãng, từ rất nhiều cái hình ảnh ghép nối.
Một lát là ông nội bà nội chỉ vào nàng nói nàng là cái đồ Tang Môn tinh.
Một lát là mẹ nàng ở trước mặt lau nước mắt cho nàng nói: "Dạng Dạng, sau này mẹ sẽ không còn gặp được con nữa."
Một lát lại là mợ cầm chổi lông gà đánh vào lưng nàng, miệng còn nói ra không ít những từ ngữ khó nghe.
Lúc Khâu Dạng tỉnh lại trên người ướt đẫm mồ hôi, nàng lại đi tắm rửa lần nữa, nàng biết chính mình nhìn trông rất tiều tụy nên mới làm Miêu Nghệ lo lắng như vậy.
Tết Thanh Minh......
Khâu Dạng trước nay chưa từng tế tổ, khi còn nhỏ bị nói không xứng, sau này lớn lên càng không ai muốn nàng trở về, nàng cũng sẽ không tham dự.
Chỉ là tối hôm qua gặp ác mộng đã đánh thức rất nhiều ký ức của nàng, khiến Khâu Dạng sau khi tỉnh dậy không còn tinh thần, nàng bình tĩnh một hồi lâu, cảm thấy trong nhà có chút buồn chán, dứt khoát đem Bình Tử bỏ vào balo cho mèo còn treo máy ảnh lên cổ đi ra ngoài.
Kỳ nghỉ lễ tết Thanh Minh kéo dài ba ngày là thời điểm thích hợp để đi du lịch đối với những người không đi tế tổ, người Vân Thành so với lúc trước cũng không ít thậm chí còn nhiều hơn.
Khâu Dạng đội mũ lưỡi trai, từ cửa tiểu khu đi dọc theo bên phải đường phố, và nàng đã chụp ảnh suốt quãng đường.
Có lúc chụp mái hiên lúc thì chụp cửa hàng, lúc thì chụp đèn xanh đèn đỏ rồi lại chụp bóng lưng.
Hôm nay Vân Thành không có nắng, thời tiết âm u khiến nàng chụp ảnh thoải mái và thuận tiện hơn, không bao lâu đã chụp được rất nhiều ảnh.
Bình Tử không sợ hãi cuộc sống, cũng không có phản ứng gì kích động, nó đứng ở balo mặt thông qua balo trong suốt xem phong cảnh bên ngoài, có người ở phía sau Khâu Dạng nhìn thấy nó, che miệng cùng bạn nói "Thật đáng yêu a", ngay sau đó liền điên cuồng chụp Bình Tử.
Có lẽ là thấy chim ở trên bầu trời, Bình Tử run run cằm, chờ đến chim bay đi nhìn không thấy, nó lại mới nhìn thẳng phía trước, nghiêng đầu về phía ngày càng nhiều người qua đường đang nhìn nó.
Khâu Dạng không chú ý đến trên người Bình Tử, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên mang Bình Tử ra ngoài như vậy, lúc trước Miêu Nghệ còn nói đùa rằng có thể gửi Bình Tử đến một quán cà phê mèo để kinh doanh, dựa theo trình độ được hoan nghênh của Bình Tử, sẽ là con mèo đầu bảng cùng công trạng quán quân không là vấn đề.
Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, Khâu Dạng có chút khát nước, bên cạnh có một tiệm trà sữa, nàng đi vào chọn một ly trà hoa quả, trong lúc chờ đợi bên cạnh có một nữ sinh chỉ vào Bình Tử nói với Khâu Dạng: "Tiểu tỷ tỷ, mèo của chị thật đáng yêu nga."
"Cảm ơn." Khâu Dạng hơi hơi mỉm cười.
"Nó tên gọi là gì vậy ạ?" Nữ sinh lại tò mò hỏi.
Khâu Dạng nhấp môi dưới, muốn trả lời là Bình Tử, cuối cùng bẻ lái nói: "Mập Mạp."
Nghe thấy Khâu Dạng cùng nói chuyện với một chị gái xa lạ.
Bình Tử:......?
Mẹ, nửa giờ trước người còn gọi con là Bình Tử.
Nữ sinh đi cùng bạn trai, nghe thấy Khâu Dạng trả lời cô nàng liền kéo tay bạn trai, nhưng lại cười nói với Khâu Dạng: "Giống tên con chó nhà em y như đúc luôn."
Khâu Dạng lại cười một chút, làm như trả lời.
Vừa lúc trà hoa quả của nàng đã làm xong, nàng mang theo balo nói cảm ơn rồi ra khỏi cửa hàng này.
Mới vừa cắm ống hút vào, di động trong túi quần Khâu Dạng vang lên, nàng uống một ngụm rồi mới lấy điện xem.
Là Việt Sở gọi tới.
Khâu Dạng lập tức nghe máy, ngồi xuống băng ghế dưới gốc cây bên đường: "Chị."
"Dạng Dạng, hôm nay em vẫn ở Vân Thành sao?" Việt Sở ôn nhu hỏi câu, cô ấy biết tình hình trong nhà của Khâu Dạng, nhớ tới hôm nay là tết Thanh Minh, vì thế gọi điện thoại tới hỏi.
"Đúng vậy."
"Chị biết mà, em không có nhà."
Khâu Dạng cười khổ một chút, chợt đem ba lô đặt ở trên đùi mình, còn mở khóa kéo ra, Mập Mạp liền chui đầu ra tới, nhìn người đi đường qua lại.
"Sao lại không có nhà?" Việt Sở than nhẹ một hơi, "Buổi tối tới chỗ chị ăn cơm."
"Nhưng phải tới sớm một chút nhé, tối nay chị có ca đêm."
"Được a." Tối hôm qua Khâu Dạng nhận được tin nhắn về công việc của Việt Sở, nàng cũng chúc phúc, nhưng Việt Sở trở về Vân Thành vừa tìm phòng ở vừa tìm công việc, nàng còn chưa gặp mặt để chúc mừng Việt Sở, đêm nay là cơ hội tốt.
"Vậy 5 giờ em tới?"
"Chị gửi địa chỉ qua WeChat cho em."
Khâu Dạng vỗ vỗ Bình Tử còn tiếp tục chọc lên đầu nó, trên môi rốt cuộc có một tia ý cười: "Được."
Sau khi ngắt điện thoại, Khâu Dạng khóe miệng lại hạ xuống, nàng giương mắt nhìn không trung, lại bế Bình Tử trở về.
Buổi chiều bốn giờ rưỡi, Khâu Dạng vác balo từ nhà xuất phát, làn da của nàng trông rất tệ, vì thế trước lúc xuất phát phải trang điểm che lại, nếu không dựa theo hiểu biết của nàng về Việt Sở, Việt Sở khẳng định sẽ rất lo lắng.
Nàng không muốn làm Việt Sở lo lắng.
Mà nàng và Thẩm Nịnh Nhược từ sau tối hôm qua, một tin nhắn cũng không nhận được, Khâu Dạng kỳ thật thiếu chút nữa kìm nén không được liền muốn gửi cái gì đó qua cho Thẩm Nịnh Nhược, nhưng nghĩ cho tới hôm nay là tết Thanh Minh, có lẽ Thẩm Nịnh Nhược sẽ rất bận, tâm tư này cũng đã bị nàng thu hồi trở về.
Cho dù chỗ ở của Thẩm Nịnh Nhược trông rất quạnh quẽ.
Thẩm Nịnh Nhược quả thật đang bận, cô đang bận cãi nhau với Thẩm Nguyên Khải, hôm nay tết Thanh Minh nàng đến đón Thẩm Nguyên Khải đi tảo mộ, nhưng Thẩm Nguyên Khải mới vừa lên xe, bởi vì chuyện của Quách Minh An liền đổ lỗi lên người Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược mặt lạnh tanh, liền nghe ông quở trách, chờ lúc ngừng nghỉ không ít mới hỏi câu: "Mắng đủ chưa?"
"Nếu mẹ biết hiện tại của bố đối xử với con như vậy, bố cảm thấy bà ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Thẩm Nguyên Khải tức giận đến mức thở dốc, nhưng nghĩ tới người vợ đã mất của mình, cuối cùng vẫn nhấp chặt môi không hề nói gì, chỉ là nhìn phía ngoài cửa sổ, mày cùng khóe miệng đều ở áp xuống.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn hai mắt ông, chính mình cũng không có biểu tình gì.
Trong mộ viên hiện tại có rất nhiều người, ít thì một người tới, nhiều thì bảy tám người tới, trong tay mọi người trên cơ bản cũng trống không, hoặc là cầm hoa hoặc là một ít trái cây.
Thẩm Nịnh Nhược cũng đã sớm chuẩn bị xong hết thảy, với vẻ mặt nghiêm túc cô đi về phía bia mộ của mẹ mình.
Chỉ là mỗi một bước đi, lòng cô lại chùng đi một chút.
Từ lúc bắt đầu có ý thức, ba mẹ cô đã cãi vã không có chừng mực, một lần lại một lần, có đôi khi Thẩm Nguyên Khải tức giận đóng sầm cửa mà đi, mấy ngày mấy đêm thậm chí cả tháng cũng không quay về, mẹ cô nói với cô rằng cuộc sống này thật sự không có ý nghĩa, không biết tiếp tục sống thì có ý nghĩa gì.
Trên thực tế Thẩm Nguyên Khải cùng mẹ Thẩm Nịnh Nhược lúc trước bởi vì tình yêu mà kết hôn, chỉ là họ không hợp nhau lắm, sau khi kết hôn thì thường xuyên cãi vã, Thẩm Nguyên Khải còn thường xuyên nói không lựa lời, mỗi câu nói đều như là một cây đao cắm ở trên người mẹ cô, đồng thời cũng nghe tiến vào tai cô.
Thẩm Nguyên Khải sẽ không động tay đánh người, nhưng vẫn sẽ luôn bạo lực lạnh.
Năm ấy Thẩm Nịnh Nhược 17 tuổi, vì bị trầm cảm nặng mẹ cô cuối cùng lựa chọn giải thoát, mỗi lần Thẩm Nguyên Khải bạo lực lạnh liền sẽ không tính trở về nhà, nên bà đã lựa chọn tự sát.
1
Nhiều năm sau đó, Thẩm Nịnh Nhược luôn nghĩ đến cảnh cô về nhà thấy mẹ nằm bất động trên sàn nhà, cô khóc la gọi xe cứu thương, không bao lâu bác sĩ liền vỗ vai cô, bảo cô hãy nén bi thương.
Cũng là khi đó, Thẩm Nịnh Nhược bắt gặp được chàng trai sơ mi trắng cùng khác cô gái khác hôn nhau nồng nhiệt ở đầu hẻm.
"Mẹ." Thẩm Nịnh Nhược đem hoa cúc đặt ở trước bia mộ, hốc mắt cô phát sáp, "Con đến thăm người"
Thẩm Nguyên Khải ở một bên khom lưng bày trái cây ra, trầm mặc không nói một câu.
Gần đó bia mộ trước mặt thực mau liền có tiếng khóc truyền đến, Thẩm Nịnh Nhược trước sau không cho nước mắt rơi xuống.
Sau khi ra khỏi mộ viên, Thẩm Nịnh Nhược đưa Thẩm Nguyên Khải về nhà, trước khi tách ra, ánh mắt cô lạnh lùng: "Xin bố đừng quản chuyện của con."
Thẩm Nguyên Khải sửng sốt, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược xoay người rời đi, cửa bị "Rầm" một tiếng đóng lại.
Ông rũ rũ mắt, cuối cùng chỉ là tràn ra một tia thở dài.
Thẩm Nịnh Nhược trở về chung cư của mình, cô ngã người trên sô pha, do dự thật lâu cũng chưa gửi tin nhắn cho Khâu Dạng.
Ở chỗ Khâu Dạng trông rất ấm áp, có lẽ hôm nay nàng đã về nhà rồi.
Thú bông Tiểu Dương mới mua tối hôm qua được cô đặt ở trên sô pha, cô tiện tay lấy lại đây xoa nhẹ, click mở Weibo.
Tài khoản nhiếp ảnh của Khâu Dạng hôm nay có thêm mấy ảnh chụp mới, caption chỉ có hai chữ: 【 Thanh Minh. 】
Nàng chụp thật sự rất có không khí, điều này cũng khiến mọi người cảm thấy nặng nề thêm vài phần.
Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ muôn vàn, vùi đầu vào người thú bông Tiểu Dương, nước mắt chậm rãi thấm ứa ra.