Diêu Dao là bạn từ nhỏ đến lớn của Thẩm Nịnh Nhược, quen biết Thẩm Nịnh Nhược nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy Thẩm Nịnh Nhược nắm tay ai như vậy.
Trước kia lúc còn học tiểu học trường có dạy khiêu vũ, một nam một nữ kết hợp, Thẩm Nịnh Nhược đếm số người trong lớp, rất tốt, nữ sinh nhiều hơn nam sinh một người, liền đến một bên ngồi nhìn mọi người khiêu vũ.
Người khác khiêu vũ còn nàng làm bài tập, giáo viên cũng không miễn cưỡng.
Khi đó lớp học rất nhiều bạn nam tan nát cõi lòng, ai mà không muốn cùng Thẩm Nịnh Nhược xinh như búp bê khiêu vũ chứ?
Nhưng trong mắt nàng búp bê này chỉ có học tập.
Bây giờ Diêu Dao rất muốn tổ chức một buổi họp mặt ở trường tiểu học, cho những nam sinh trước kia thích Thẩm Nịnh Nhược nhìn xem Thẩm Nịnh Nhược hiện tại thì sẽ có bộ dạng thế nào, nhưng ý tưởng này cũng chỉ trong suy nghĩ mà thôi, chứ không có khả năng làm được.
Diêu Dao vẫn luôn cảm thấy người khác không xứng với Thẩm Nịnh Nhược, đặc biệt là Quách Minh An cùng người khác đính hôn còn tới tìm Thẩm Nịnh Nhược làm hương liệu trước hôn nhân, mỗi lần nhớ tới Diêu Dao liền sẽ cảm thấy vạn phần phẫn nộ.
Vẫn may Thẩm Nịnh Nhược không có rơi vào cái bẫy đó, Diêu Dao mới nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là hiện tại nhìn Thẩm Nịnh Nhược ở trước công chúng nắm tay một em gái nhỏ đi về phía chính mình, Diêu Dao cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, ánh mắt cô ấy liền dừng lại ở mười ngón tay đan vào nhau của hai người, yết hầu lại nghẹn ngào.
Cái từ "sốc" cũng không đủ để biểu đạt nội tâm của Diêu Dao.
Chờ đến khi hai người đứng trước mặt Diêu Dao, Khâu Dạng mới rút tay lại, liền nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược bắt đầu giới thiệu: "Diêu Dao."
"Khâu Dạng."
Diêu Dao thu hồi những tâm tư, hướng về phía Khâu Dạng vẫy tay: "Xin chào, chị là bạn của Nhược Nhược, Diêu Dao."
"Xin chào."
"Khâu Dạng."
Địa điểm đã hẹn là trên một con đường ở trung tâm thành phố, nơi đây trồng một hàng cây, dưới tán cây đặt một hàng ghế dài, mà hai bên có một vài cửa hàng, lúc này đang tấp nập khách mua hàng.
Có chút ồn ào.
"Cậu mua cái gì a?" Diêu Dao đi tới bên phải Thẩm Nịnh Nhược, đưa mắt nhìn hai bên cửa hàng, có chút nghi hoặc.
Những thứ được bán trên con phố này tương đối rẻ, đã nhiều năm rồi Diêu Dao chưa đến đây, Thẩm Nịnh Nhược cũng vậy, lúc trước hai người có tính tới đây dạo phố, nhưng trên cơ bản họ đều đi thẳng đến cửa hàng xa xỉ bên cạnh.
Hiện tại đi vào đây Diêu Dao có chút ngạc nhiên.
"Mua khung ảnh." Thẩm Nịnh Nhược liếc nhìn Khâu Dạng liền thấy Khâu Dạng hơi hơi rũ mi mắt, yên lặng mà nghe các nàng nói chuyện.
Diêu Dao gật đầu, nháy mắt hiểu: "Được."
Cách đó không xa có một cửa hàng trang sức, bên trong có bán khung ảnh, Khâu Dạng mím môi, chỉ vào phương hướng lên tiếng nói: "Nơi này đi."
Lần trước mua bốn cái khung ảnh cho Thẩm Nịnh Nhược không phải bên này, nhưng cũng là mua ở cửa hàng trang sức.
"Được." Thẩm Nịnh Nhược cười cười, cô không cẩn thận chạm trúng mu bàn tay Khâu Dạng, giống như bị điện giật, biểu cảm hai người đều có chút mất tự nhiên.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược biết Khâu Dạng tránh ra vì nguyên nhân gì, đơn giản chỉ là không quen mà thôi.
Chung quanh toàn người xa lạ còn đỡ, không ai quen biết các nàng, nhưng có người quen sẽ làm Khâu Dạng không được tự nhiên, đặc biệt là các nàng cũng không phải là quan hệ yêu đương.
Diêu Dao biết mình là cái bóng đèn, cô ấy muốn chạy lại không muốn đi cứ lâm vào rối rắm.
Muốn chạy là bởi vì Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược vốn dĩ hai người tới, không muốn những người khác quấy rầy, mà lúc cô ấy gọi cho Thẩm Nịnh Nhược cũng không nói cho cô ấy còn có người khác, nếu không cô ấy khẳng định sẽ từ chối ngay trong điện thoại.
Không muốn đi là bởi vì Diêu Dao có chút tò mò về Khâu Dạng, em gái này này trông rất ngoan ngoãn, đây là ấn tượng đầu tiên của Diêu Dao về Khâu Dạng, chỉ là cô ấy muốn biết tiếp xúc với em gái này là cảm giác như thế nào.
Diêu Dao rất biết cách nói chuyện, danh sách bạn bè WeChat còn nhiều hơn Thẩm Nịnh Nhược gấp mấy lần, bởi vậy Khâu Dạng liền trở thành đối tượng nghiên cứu của cô ấy, nếu Khâu Dạng một khi có chỗ nào làm cô ấy cảm thấy không thoải mái, sau này trên cơ bản cô ấy sẽ không còn xuất hiện trước mặt hai người nữa.
Bởi vì đây là việc của Thẩm Nịnh Nhược, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy người ta tốt là được rồi, làm gì đến lượt cô ấy tới khua tay múa chân chứ?
Lúc trước Diêu Dao có đến với ai, Thẩm Nịnh Nhược cũng sẽ không tới trước mặt cô ấy nói đối phương thế nào, chỉ là thường xuyên sẽ tránh mà không gặp.
Nhưng xem xét trong thời gian ngắn như vậy, Diêu Dao cảm giác thấy Khâu Dạng cũng không tồi, giọng nói mềm mại như bông, nhưng không phải cố tình mà là trời sinh đã giống kẹo bông gòn.
"Hai ngày này cậu có tính toán gì không?" Thẩm Nịnh Nhược mở miệng hỏi Diêu Dao, các nàng ba người một trước một sau mà vào chen chúc trong cửa hàng trang sức.
Diêu Dao cười khổ: "Có thể có tính toán gì chứ, ngày mai phải đến công ty tăng ca, còn có chút việc phải xử lý."
"Mình lại không phải cậu, Thẩm đại tổng giám, mình không như cậu nhẹ nhàng như vậy."
Diêu Dao là kế thừa công ty của gia đình, em trai cô ấy hiện tại còn đang học đại học, gánh nặng trên vai liền đều đổ lên người cô ấy, về cơ bản cô là kiểu người nghiêm túc trong công việc nhưng không nghiêm túc trong chuyện riêng tư.
Thẩm Nịnh Nhược so với Diêu Dao quả thật nhẹ nhàng hơn một ít, cô cười cười, liền nghe thấy Diêu Dao cue tới Khâu Dạng: "Dạng Dạng có thứ gì muốn mua sao?"
Diêu Dao thật ra một chút cũng không thấy ngại, liền xưng hô với Khâu Dạng là "Dạng Dạng".
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không cảm thấy có gì, chỉ cần không phải gọi "Tiểu Dương" như cô là được.
"Em sao?"
"Em cũng muốn mua mấy cái khung ảnh."
Thẩm Nịnh Nhược nghiêng đầu, lỗ tai lặng lẽ dựng lên, Khâu Dạng liếc nhìn cô, lúm đồng tiền bên môi khẽ lộ ra: "Em có một con mèo, muốn đóng khung mấy tấm ảnh của nó."
Diêu Dao nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Thẩm Nịnh Nhược, không khỏi bật cười, một bàn tay Diêu Dao vỗ vai Thẩm Nịnh Nhược, trong miệng nói: "Có nuôi mèo a? Thật ngưỡng mộ, xin hỏi là giống mèo gì?"
"Gold Gradient." Lúc Khâu Dạng nói về Bình Tử Diêu Dao không còn cười nữa, "Hiện tại đã hơn mười cân (~5 kg), có chút mập mạp, tính tình cũng rất tốt."
1
Diêu Dao lại nhìn mắt Thẩm Nịnh Nhược, càng cảm thấy bộ dạng hiện tại của cô bạn thân có chút buồn cười, nhưng cô ấy cố nhịn xuống, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe bình thường hơn: "Như vậy khá tốt, sờ lên rất có xúc cảm."
"Đúng vậy."
Khâu Dạng trầm giọng xuống, các nàng cũng đã tới khu vực bán khung ảnh.
Cửa hàng trang sức này có tổng cộng hai tầng, bán rất nhiều đồ vật, ngay cả khung ảnh cũng có vài quầy, chọn đến có chút hoa cả mắt.
Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy nó không đẹp bằng cái Khâu Dạng mua cho mình, cô cầm lấy lại buông ra, vừa quay đầu liền thấy Khâu Dạng đang chọn trông cực kỳ nghiêm túc, hồi thì xem chất liệu hồi thì xem xúc cảm.
Diêu Dao không có hứng thú với những thứ này, ở một bên hoa thủy*, chủ yếu là cô ấy không mua khung ảnh, liền nhường sân khấu lại cho Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng.
* Hoa thủy: Chỉ hành vi lười nhác trong thời gian đi làm hoặc học tập.(Nguồn: Hanzii)
Thẩm Nịnh Nhược thật sự chọn không được, cô lại đặt một cái xuống, mới nhìn về phía Khâu Dạng ra vẻ cầu cứu: "Chị chọn không ra."
Cô tự mua thì sẽ không có ý nghĩa gì.
Mà Khâu Dạng đã chọn được vài cái bỏ vào giỏ nàng đang mang.
"Em biết." Khâu Dạng nhìn cô, đôi mắt cong một chút, "Em đang mua nè."
4
Thẩm Nịnh Nhược:!!!
Thẩm Nịnh Nhược không biết nói cái gì cho phải, cô muốn nói "Cảm ơn" nhưng lại cảm thấy nói với Khâu Dạng như vậy thật xa lạ, cô không muốn xa lạ như vậy, vì thế ngược lại nói câu: "Được."
Diêu Dao ở một bên nghe các nàng đối thoại, trong lúc nhất thời cảm xúc có chút phức tạp, cuối cùng cô ấy đem hết thảy những điều đều đổ tội hết lên người Việt Sở.
Tại sao Việt Sở lại đi làm chứ a! Tại sao lại dẫn chương trình radio đêm khuya a!
Nhưng nghĩ như vậy là một chuyện, Diêu Dao cứ nhìn chằm chằm vào thời gian, chờ đến 9 giờ Việt Sở sẽ bắt đầu phát sóng, cô ấy còn mang theo tai nghe riêng.
Bất luận có nói như thế nào thì đây là lần đầu tiên Việt Sở xuất hiện trên radio của Vân Thành, Diêu Dao nhất định sẽ nghe nó.
Hiện tại khoảng cách 9 giờ còn có mười phút, Diêu Dao không hiểu sao có chút khẩn trương, cô ấy click mở phần khung thoại WeChat nói chuyện phiếm với Việt Sở, xung quanh rất ồn ào, Diêu Dao suy nghĩ hai giây, liền gửi tin nhắn cho Việt Sở "Cố lên".
Giây tiếp theo Việt Sở liền gọi điện thoại đến, Diêu Dao thiếu chút nữa nhảy cẩng lên, cô ấy quay đầu nói với Thẩm Nịnh Nhược: "Nhược Nhược, mình đi ra ngoài trước nghe điện thoại của Việt Sở."
"Đi đi."
Chờ Diêu Dao ra khỏi tiệm không còn thấy bóng dáng nữa, Khâu Dạng vừa vặn chọn khung ảnh xong, cô lấy tổng cộng tám cái.
Thẩm Nịnh Nhược hai mắt sáng ngời, cô cảm thấy khung ảnh mà lúc nãy cô cho là không đẹp vừa rồi nhìn lại đã đẹp hơn rất nhiều.
1
Khâu Dạng nhìn quanh bốn phía, đứng dối diện với Thẩm Nịnh Nhược hỏi: "Còn muốn mua gì khác nữa không?"
"Đi xung quanh xem."
Tình cờ lúc này Diêu Dao đi gọi điện thoại, Thẩm Nịnh Nhược muốn dành nhiều thời gian ở chung với Khâu Dạng.
"Được." Khâu Dạng chớp chớp mắt, không có ý kiến.
Các nàng một trước một sau tiếp tục đi vào trong, đi ngang qua khu văn phòng phẩm, lại đi qua khu hoa tai, cuối cùng Thẩm Nịnh Nhược dừng chân lại với khu đồ chơi.
Khâu Dạng đi về phía trước hai bước mới phát hiện Thẩm Nịnh Nhược đứng yên, nàng đưa mắt nhìn theo Thẩm Nịnh Nhược, liền thấy một con thú bông cừu nhỏ trắng tinh đang mỉm cười.
Thú bông này lớn hơn một chút so với con mà Thẩm Nịnh Nhược tặng nàng ở Tây Thành nhưng trông cũng đáng yêu không kém.
"Chị mua cái này." Thẩm Nịnh Nhược chỉ vào thú bông cừu nhỏ nói. Đây là Thẩm Nịnh Nhược muốn mua, Khâu Dạng sẽ không ngăn cản: "Được."
Diêu Dao nói chuyện điện thoại xong tâm tình liền rất vui vẻ, vừa vào liền thấy Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược tính tiền bước ra, Thẩm Nịnh Nhược là người trước giờ không có hứng thú với thú bông, trong lòng ngực lại đang ôm một thú bông cừu nhỏ.
Diêu Dao:......
3
Thao.
Nhưng sắp đến 9 giờ, Diêu Dao không chút do dự nào, liền cùng hai nàng nói lời tạm biệt, cô ấy còn phải nghiêm túc nghe radio của Việt Sở, giống như rất nhiều đêm trong những năm qua.
Diêu Dao vừa đi, Thẩm Nịnh Nhược liền ho khan hai tiếng, làm bộ dạng không thèm để ý, nắm tay Khâu Dạng, lúc này không hề nắm bình thường, mà là giống lúc nãy mười ngón tay đan vào nhau, lý do vẫn giống nhau như đúc: "Sợ em bị lạc mất."
Khâu Dạng: "ừm."
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng được giữa mình và Thẩm Nịnh Nhược đã có nhiều thay đổi, những thay đổi này làm tai nàng lặng yên đỏ ửng.
Các nàng lại lướt qua đám đông, cuối cùng về tới xe, khung ảnh và thú bông đều bỏ vào ghế sau.
Khâu Dạng thắt xong đai an toàn, chờ Thẩm Nịnh Nhược lái xe đưa nàng trở về, nhưng Thẩm Nịnh Nhược lại chậm chạp không nhúc nhích, chỉ dùng đầu ngón tay gõ vào vô lăng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Khâu Dạng.
Ánh sáng u ám, chỉ thấy Khâu Dạng đôi mắt sáng, đầu ngón tay Thẩm Nịnh Nhược vuốt ve vô lăng, sau đó ho khan một tiếng nói: "Chị muốn sờ Mập Mạp."
"Ừm." Khâu Dạng gật đầu, "Em thêm WeChat của chị, có thể gửi ảnh chụp của nó cho chị, video cũng có thể."
Thẩm Nịnh Nhược bị nghẹn một chút, "Ồ" một tiếng: "Cũng đúng."
1
Nàng cười khổ phụ họa: "Cũng đúng."
Khâu Dạng hạ giọng nói, cố nén nụ cười của chính mình, nghiêm nghị nói: "Lái xe đi."
"Tài xế Thẩm."
Thẩm Nịnh Nhược mày giương lên: "Làm tài xế không được báo đáp gì sao?"
"Tặng cho chị mấy cái khung ảnh, cái này không phải thù lao sao?" Khâu Dạng kỳ quái ngữ khí nói.
Thẩm Nịnh Nhược lặng lẽ thở ra một hơi, cô bỏ cuộc, đang muốn thắt đai an toàn, tay Khâu Dạng liền đè lên vai cô,hôn lên mặt cô một cái rồi cười nói: "Cảm mạo còn chưa khỏi mà cũng muốn ngủ với em sao? Nhược Nhược."