Khi Thẩm Nịnh Nhược tỉnh rượu trở lại, Khâu Dạng liền nhìn thú bông Tiểu Dương đặt ở trên bàn trà đến phát ngốc.
+
Thú bông không lớn, có lẽ so với điện thoại lớn hơn một chút, và nó không chiếm không gian trong vali lắm.
Vẫn là lần đầu tiên có người tặng nàng thú bông như này, phía trước có được hai cái, tất cả đều là nàng tự mình mua.
Khâu Dạng nhìn chằm chằm nó, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh, và cuối cùng tất cả đều dán chặt vào nụ cười của Thẩm Nịnh Nhược trước khi trở về phòng.
Có lẽ tới Tây thành này một chuyến cũng không phải là không có thu hoạch.
Khâu Dạng cầm lấy thú bông và bỏ vào vali.
Này cũng coi như là nàng và Thẩm Nịnh Nhược vật kỷ niệm duy nhất cho đoạn diễm mộ đối tượng này.
Tiểu ca giao cơm hộp lúc này mới đến, Khâu Dạng đun nước ấm đều rất nhiều, nhưng cứ vừa vặn như vậy.
Nàng pha hai cốc nước mật ong, tự mình uống một ít, sau đó bưng cốc còn lại đến trước cửa phòng Thẩm Ninh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược tựa hồ lại uống rượu, khóe mắt có chút phiếm hồng, trên mặt hung hăng lúc này cũng nhu hòa hơn.
Khâu Dạng đứng ở cửa, đưa nước mật ong ra, và giọng nói vô thức có chút ra lệnh: "Uống chút đi."
"Được." Thẩm Nịnh Nhược đón lấy, hướng về phía Khâu Dạng lộ ra một nụ cười tươi, không hiểu sao lại khiến Khâu Dạng cảm thấy khách sáo xa cách, "Cám ơn."
"Đừng khách khí." Khâu Dạng chủ động thay cô đóng cửa lại, che giấu tâm tình, trở về phòng chính mình.
Vẫn còn một số việc phải làm, nhưng nàng không nóng nảy, Khâu Dạng lại kéo bức màn lên, khi cảm thấy hơi say liền chợp mắt ngủ giấc trưa.
Khi tỉnh dậy trời đã tối, Khâu Dạng mờ mịt vài giây trước khi hoàn toàn thoát ra khỏi trạng thái hỗn độn.
Nàng đem mành kéo qua vừa thấy, bầu trời đêm một mảnh đen nhánh, nhưng nàng thấy một ít phòng ốc kiến trúc ở nơi này, một số còn sáng đèn, giống như đom đóm trong đêm hè.
Chỉ là nàng bên này nhìn không thấy ánh trăng.
Khâu Dạng nghĩ đến ánh trăng, mí mắt tức khắc nhảy xuống, nàng hiện tại vẫn là có chút ám ảnh ánh trăng, tối hôm qua ngắm trăng với phương thức như vậy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.
Không thể xóa nó trong một thời gian ngắn được.
Điện thoại ở một bên rung hai hồi, nàng xoa nhẹ đôi mắt.
Mở khóa lúc sau click mở WeChat, quả nhiên lại là Miêu Nghệ gửi tới video Bình Tử.
Trong video lần này có thêm giọng nói của Miêu Nghị: "Bình nhỏ, con có nhớ mẹ không? Hai ngày nữa mẹ con sẽ về, vui không?"
Bình Tử không để ý cô ấy, chỉ lo ăn cơm của chính mình.
Khâu Dạng nhịn không được cười một tiếng, và khi nàng ra đã nhận ra rằng mình đã lâu không cười vui như vậy.
Trên thực tế vào ngày chia tay đó, Đào Tư Nhàn đã mời nàng đi ra ngoài ăn tối, nàng vẫn là cười vui như vậy.
Chỉ là đường về gần như nhịn khóc, nàng cố gắng chịu đựng suốt một đoạn đường, sau đó về đến chung cư lại òa khóc nức nở.
Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ đến đoạn tình cảm này, nàng vẫn cảm thấy muốn khóc, nhưng nàng có thể kiềm chế được, chỉ cho phép mắt mình đỏ hoe, không cho phép mình rơi nước mắt.
Bởi vì tra nữ Đào Tư Nhàn này không đáng.
2
Khâu Dạng xem video thêm hai lần nữa, sau đó đi tắm, khi gần đến thời gian, nàng gõ cửa phòng Thẩm Nịnh Nhược để thông báo có người đến.
Lúc chiều Thẩm Nịnh Nhược đã nói, buổi tối nàng muốn báo thù như thế nào đều được.
Đêm nay nên ở phòng của Khâu Dạng.
Khâu Dạng hiện tại vừa nhớ tới ánh trăng, liền nhịn không được nắm chặt nắm tay.
Thù này nàng nhất định phải báo.
Không báo không phải người Tung Của.
3
Thẩm Nịnh Nhược đã hoàn toàn tỉnh rượu, cô tiến vào về sau liếc mắt một cái liền thấy thú bông Tiểu Dương bị đặt trong vali hành lý của Khâu Dạng, nụ cười trên môi cô ấy càng đậm, hỏi Khâu Dạng, giọng điệu của cô nhẹ nhàng, như thể cô đang thực sự mong đợi nó: "Đêm nay trả thù tôi như thế nào a?"
Cô đang có tâm trạng tốt, một chút cũng không lo lắng Khâu Dạng sẽ làm cái gì.
Bởi vì không có gì phải sợ, chỉ cần không phải S-M linh tinh cô tuyệt không sẽ nếm thử, còn lại nếu là đổi mới tư thế, người sung sướng nhất không phải là chính cô sao?
1
Thẩm Nịnh Nhược đặc biệt hiểu rõ nhu cầu chính mình, có lẽ cô ấy thật sự đã đến tuổi.
Khâu Dạng mày đè xu.ống, cằm vừa nhấc: "Trước hết chị đem đầu tóc sấy khô đi."
Thẩm Nịnh Nhược còn chưa sấy tóc, khăn lông còn quấn trên đầu.
"Được." Thẩm Nịnh Nhược thuần thục mà vào phòng tắm, một chút cũng không xem chính mình là người ngoài, cũng không sấy khô tóc để biện minh cho lời nói dối tối qua, cố ý chờ Khâu Dạng lại đây.
Khâu Dạng ngồi ở mép giường, nghe máy sấy từ phòng tắm lộ ra tới hô hô tiếng gió, liền nuốt nước bọt.
Nàng đang căng thẳng.
Cùng Thẩm Nịnh Nhược đã xảy ra quan hệ mấy đêm, nàng cũng không phải chưa ngủ với Thẩm Nịnh Nhược.
Chỉ là nàng không nghĩ ra được muốn trả thù như thế nào mới hợp với tâm ý chính mình.
Lúc trước cùng Đào Tư Nhàn ở bên nhau, Khâu Dạng thỉnh thoảng xem một số bộ phim không thể tả nổi để thỏa mãn trí tò mò của mình.
Chỉ là xem trong lúc nàng trước sau cau mày, không bao lâu liền tắt đi.
Và sau khi ở bên Đào Tư NHàn, bởi vì sớm mà đã bị nói là "Tinh thần luyến ái", Khâu Dạng đã bỏ phim khiêu dâm trong ba năm qua, thậm chí nàng còn không xem phim chứ đừng nói đến những trải nghiệm khác.
Cho nên nàng hiện tại chỉ có dựa vào cảm giác đi sờ so.ạng, chính là nàng càng ngày càng căng thẳng, đầu óc cũng trống rỗng, Thẩm Nịnh Nhược từ phòng tắm bước ra, nàng vẫn chưa nghĩ ra muốn trả thù như thế nào.
Khâu Dạng ngoài mặt bình tĩnh, trên mặt một chút cũng không lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nàng nhìn Thẩm Nịnh Nhược hướng tới chính mình, cho đến khi đứng ở trước mặt mình.
Chỉ cần bật một chiếc đèn chùm thẳng đứng, tạo thêm một chút quyến rũ cho bầu không khí.
Thẩm Nịnh Nhược lại chặn hơn phân nửa ánh sáng, cô nâng tay lên, lại quen thuộc mà đem đầu tóc Khâu Dạng vuốt ve, ngay sau đó chạm vào vành tai Khâu Dạng, chờ đến khi đối phương run lên một chút, cô mới thực hiện phát ra tiếng cười: "Đã nghĩ ra chưa?"
"Nghĩ ra rồi." Khâu Dạng gật đầu, cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh, "Chị ở phía trên."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn nàng đôi mắt sáng ngời, nghe thấy lời nói này có chút ngơ ngẩn, nhưng hai giây sau, cô liền khôi phục bình thường, cong khóe môi, đáp: "Được."
"Có thể."
Nói là vậy, nhưng khi thực hành thì có chút khó khăn, Khâu Dạng không biết rốt cuộc là trừng phạt Thẩm Nịnh Nhược hay là tự trừng phạt chính mình.
Hai người rõ ràng đều không đủ kinh nghiệm, hơn nữa thân thể cũng không có hoàn toàn "Khai phá", thời gian bất tri bất giác trôi qua một hồi lâu.
Thẩm Nịnh Nhược ngày thường sẽ rèn luyện thân thể, nhưng tư thế này không khác gì động tác plank, chẳng qua là đầu gối không cách mặt đất mà dang rộng ra trên giường.
Khác nhau là có nhưng so về thời gian thì mức độ mỏi không khác gì tập plank chống đẩy.
Trọng tâm toàn bộ chếch đi, Thẩm Nịnh Nhược đôi tay chống ở Khâu Dạng hai bên đầu.
Đèn bàn trong phòng vẫn sáng, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Khâu Dạng.
Cũng là không mang theo cảm tình thần sắc.
Giữa họ chỉ có tình d.ục chứ không có tình yêu.
Thẩm Nịnh Nhược rất rõ ràng ở điểm này, Khâu Dạng cũng rất hiểu.
"Tiểu Dương......" Thẩm Nịnh Nhược có chút mệt mỏi, cô cúi đầu, hôn lên môi Khâu Dạng, bộ dạng khổ không nói nổi, "Đây là em đang trả thù sao?"
Khâu Dạng ngừng động tác lại: "Giờ mới phát hiện sao?"
Nếu Thẩm Nịnh Nhược không làm nữa, đem thân thể lật lại mà nằm bên cạnh Khâu Dạng, khôi phục hô hấp chính mình.
Kinh nghiệm của cô không tốt lắm.
Bởi vì đây căn bản chính là bài tập rèn luyện thể lực.
Khâu Dạng nhìn dáng vẻ này của cô bật cười, thò lại gần hôn xuống vành tai cô, lại áp bên tai nỉ non: "Chị dẫn tôi đi leo núi, tôi giúp chị rèn luyện, lại huề nhau rồi."
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Tại sao hiện tại cô mới phát hiện Khâu Dạng có chút phúc hắc.
Khâu Dạng nói xong vén chăn lên đem đèn tắt đi, phòng hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Xung quanh hai người yên tĩnh đến lạ.
Khâu Dạng cũng biết vừa rồi chính mình thể hiện không được tốt, vì vậy sau khi trèo lên giường nàng cũng không rãnh rỗi, hướng về phía Thẩm Nịnh Nhược tấn công một lần nữa.Mặc dù cả hai chỉ là bạn giường nhưng cũng cần phải làm tròn trách nhiệm của mình, đúng không?
Lúc này thuận lợi rất nhiều, thân thể hai người dán chặt vào nhau.
Khâu Dạng môi lưỡi cùng đầu ngón tay như là dính ma pháp, đi đến đâu đều để lại cho Thẩm Nịnh Nhược tê dại cùng dấu vết run rẩy.
Bầu không khí càng ngày càng nhiệt, có người không thể khống chế được, có người nhẹ nhàng mà rên rĩ. Có người xốc lên chăn, có người để dạ.ng h.ai ch.ân, có người cúi xuống mà hôn.
Đến lúc kết thúc, Thẩm Nịnh Nhược cả người không có sức lực, Khâu Dạng đem chăn kéo lên, lại thò lại gần ôn nhu mà hôn xuống khóe miệng cô: "Ngủ ngon."
Thẩm Nịnh Nhược yết hầu trượt trượt, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Cho em đánh giá năm sao."
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng từ trong miệng nhảy ra tới hai chữ: "Cảm ơn."
Nàng nhắm mắt lại, Thẩm Nịnh Nhược lại bắt được nắm lấy tay nàng, thanh âm đồng thời cũng an tĩnh trong phòng vang lên: "Vẫn còn ba đêm nữa."
Khâu Dạng: "Ừm."
Nàng có chút mệt nhọc.
Thẩm Nịnh Nhược gọi nàng một tiếng: "Khâu Dạng."
Kể từ khi cô gọi Khâu Dạng là "Tiểu Dương", Thẩm Ninh Nhược hầu như không gọi nàng bằng tên.
Khâu Dạng mí mắt xốc xốc, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ nghe Thẩm Nịnh Nhược ôn nhu nói: " Sau này sẽ xuất hiện một người càng tốt thích em và yêu em, sẽ không lừa gạt giấu giếm em, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em, sẽ coi em là người đặc biệt nhất trong cuộc đời họ, sẽ đem em để ở trong lòng, xem em như bảo vật mà nâng niu trân trọng."