Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 169: Phiên Ngoại 5: Thật đáng thương, Thẩm tổng giám



Rất mau đã tới mùa đông, đảo mắt liền đến tháng mười hai, chỉ là Thẩm Nịnh Nhược bị cử đi Kinh Thành công tác, hơn nữa lần này phải đi đến nửa tháng, Khâu Dạng mỗi ngày đều là một mình đi làm một mình tan tầm, nàng nhiều ít có chút không quen.

Có điều sau khi Thẩm Nịnh Nhược đi Kinh Thành hai người cũng sẽ mỗi ngày video và gửi tin nhắn.

"Sắp tới lễ Giáng Sinh rồi." Khâu Dạng ôm thú bông cừu nhỏ trong lòng ngực mà Thẩm Nịnh Nhược mua lúc trước, không phải cái tặng lần đầu tiên, mà sau đó lại mua cái khác nữa, ôm vào trong ngực vừa vặn, rất thoải mái.

Thẩm Nịnh Nhược ở video bên kia gật đầu, cũng có chút ưu sầu: "Đúng vậy, ngày mai là đêm Bình An hôm sau là lễ Giáng Sinh, nhưng chị còn ở Kinh Thành không thể phân thân được."

Thẩm Nịnh Nhược lần này gặp được là một đơn hàng lớn, cần cô phải qua bên đó, hợp tác có chút khó giải quyết, bởi vì đồng thời còn có đối thủ cạnh tranh, một chốc một lát bắt tới không được.

Khâu Dạng biết Thẩm Nịnh Nhược khó xử, nàng lại không phải người cái gì cũng đều không hiểu, tự nhiên biết như bây giờ dưới tình huống cái gì quan trọng nhất.

"Không sao." Khâu Dạng nương ánh đèn, quơ quơ  thú bông trong lòng ngực, hướng về phía Thẩm Nịnh Nhược lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Năm nay không cùng nhau, chúng ta còn có tương lai rất nhiều năm, luôn có thể cùng nhau."

Thẩm Nịnh Nhược cười gật đầu: "Mập Mạp đâu?"

"Đang ngủ đây, trời lạnh, mua cho nó ổ mèo mới nó thích lắm, mỗi ngày cơm nước xong liền chạy vào ổ ngay." Khâu Dạng nhìn về phía phòng khách, nhưng góc độ này chỉ có thể thấy một đoạn sô pha, còn lại đều nhìn không thấy.

Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở trên ghế, cô đem điện thoại đặt lên bàn, nghe vậy hai khuỷu tay để ở trên bàn, lòng bàn tay nâng mặt mình nhìn màn ảnh, lại là một tiếng thở dài: "Chúng ta đã mười sáu ngày không gặp nhau rồi, Tiểu Dương, em có hay không......"

"Em rất nhớ chị." Khâu Dạng không đợi Thẩm Nịnh Nhược nói xong đã trả lời, nàng tự nhiên biết Thẩm Nịnh Nhược muốn hỏi cái gì.

Đôi mắt Thẩm Nịnh Nhược lại cong lên: "Hôm nay chị không phải muốn hỏi cái này."

"Thế là cái gì?"

"Muốn hỏi em có nhớ lúc ngủ với chị hay không." Thẩm Nịnh Nhược làm bầu không khí sôi nổi hơn, nói xong cô còn dương hạ mi.

Cái "Ngủ" này ý tứ không cần nói cũng biết.

Khâu Dạng hiện tại cũng không phải một người chịu không nổi trêu chọc, vì thế nàng hồi một câu: "Có."

"Thẩm 0 Nhược."

Thẩm Nịnh Nhược không để ý nhiều đến sự trêu chọc của Khâu Dạng, cô mím môi, lại mị hạ đôi mắt, mới do dự mà mở miệng: "Đêm mai gọi điện thoại không? Tiểu Dương."

"Chúng ta không phải mỗi ngày đều video sao?"

"Không, chị nói chính là gọi điện thoại."

Khâu Dạng còn đang hơi giật mình: "Không video sao?"

"Ừm."

Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng ý cười gia tăng, "Ngày mai thứ sáu, thứ bảy không đi làm, buổi tối chị và em tắm rửa xong sau đó gọi điện thoại."

Khâu Dạng không biết cô vì sao lại yêu cầu như vậy, gọi điện thoại là chỉ cần có thời gian nhàn rỗi liền có thể.

Sao lại phải sau khi tắm rửa xong?

Có điều nghi hoặc là nghi hoặc, Khâu Dạng cũng không không làm.

Thứ sáu chính là đêm Bình An, công ty cũng có ngày hội này, lão bản công ty mới kỳ thật cũng cũng không tệ lắm, đều có phát quà cho mọi người.

Ngoại trừ cái này, sau khi Khâu Dạng tan tầm còn nhận được quà của Văn Nguyên mang đến, đúng sáng nay cậu trở về Vân Thành, vì thế liền hẹn Khâu Dạng cùng nhau ăn cơm tối.

Bọn họ cũng đã lâu không gặp, bởi vì phần lớn sự nghiệp của Văn Nguyên vẫn là bận ở Kinh Thành, cậu chỉ là trông trẻ tuổi, nhưng ở trong công tác lại rất thành thục, bởi vậy cái nào nặng cái nào nhẹ cậu đều phân rõ.

"Chị." Nhìn thấy Khâu Dạng từ toà nhà văn phòng ra tới, Văn Nguyên liền chạy lên đón, cười đem trong tay túi đưa cho Khâu Dạng.

Từ lần trước cậu mua qua đắt tiền đưa cho Khâu Dạng và bạn bè của nàng, cậu sẽ không bao giờ dám mua nhiều đắt tiền nữa, sợ Khâu Dạng thuyết giáo chính mình.

"Lần này cũng không đắt đâu chị, chị yên tâm." Ngữ khí Văn Nguyên bảo đảm, làm Khâu Dạng yên lòng.

"Bên ngoài lạnh lẽo, về nhà trước đi." Khâu Dạng nắm thật chặt khăn quàng cổ.

Thời điểm ở công ty thì bật điều hòa nhưng hiện tại chợt vừa ra ngoài còn có chút không quen.

Vân Thành lạnh kết hợp ẩm ướt, như thể muốn xâm nhập cốt tủy, nếu không phải trong nhà có hệ thống sưởi ấm, chân khả năng suốt ngày đều không ấm nổi.

Văn Nguyên gật đầu: "Được."

Lại đến cuối tuần, trên đường phố người đến người đi, xe cộ cũng rất nhiều.

Hai người lái xe trở về nhà Thẩm Nịnh Nhược, trên đường Khâu Dạng đều đang cười: "Muốn ăn cái gì? Đêm nay chị xuống bếp nấu."

"Được." Văn Nguyên cũng không khách khí, nói ra 3 món, đó đều là cơm nhà, Khâu Dạng rất thích thú.

6 giờ 40 phút, Khâu Dạng đem xe hơi đỗ vào bãi đỗ xe, hai người một trước một sau mà vào thang máy.

"Lạnh quá a." Văn Nguyên mặc áo lông vũ, vẫn là nhịn không được vừa xuống xe không khỏi rùng mình.

Khâu Dạng nhìn cậu lạnh đến chóp mũi có chút đỏ lên, quan tâm nói: "Chờ lát tới rồi em uống trước ly nước ấm, đừng lạnh đến bị cảm."

Văn Nguyên nhếch miệng cười với nàng: "Vâng."

Bình Tử nghe thấy động tĩnh liền biết có người phải về tới cho ăn cơm, vì thế gấp không chờ nổi mà từ ổ mèo ra tới, đứng giữa phòng khách nhìn ra cửa.

Văn Nguyên nhìn Bình Tử, hiện tại cậu cũng không sợ con mèo béo này, sau khi đổi giày liền qua bế Bình Tử lên: "Mập Mạp đáng yêu, còn nhớ ta là ai không?"

Từ buổi tụ họp từ tháng sáu qua đi, Văn Nguyên cũng đã tới đây rất nhiều lần, Bình Tử vốn dĩ sẽ không sợ người, tự nhiên để người khác sờ, hơn nữa chỉ cần cho nó ăn, càng có thể thành công được nó thích.

Văn Nguyên chính là một người nó thích nhất, bởi vì cậu tới, sẽ cho nó rất nhiều đồ ăn.

Có điều......

Tha thứ cho ký ức mèo con ngắn ngủi như vậy, nó hiện tại lại không nhớ Văn Nguyên.

Văn Nguyên:......

Văn Nguyên ôm Bình Tử nhìn Khâu Dạng, kêu oan cho bản thân: "Chị, con mèo này sao một chút tâm đều không có vậy?"

"Em cũng nói nó là một con mèo mà."

Văn Nguyên thở dài: "Lần nào tới cũng quên mất em."

Cậu nói lại hỏi một câu: "Khi nào chị dâu trở về a? Mấy ngày hôm trước em ở Kinh Thành có cùng chị ấy ăn bữa cơm, chị ấy nói hồi trình liền sắp được định, cũng không biết đã định chưa."

Nghe người vượn ở Kinh Thành, sau khi biết Thẩm Nịnh Nhược đến Kinh Thành công tác, khẳng định sẽ chiếu cố Thẩm Nịnh Nhược thật chu đáo.

Không có lý do nào khác, Thẩm Nịnh Nhược chính là chị dâu của cậu.

Ngay từ đầu khi cậu kêu Thẩm Nịnh Nhược "chị dâu", còn có chút ngốc, hiện tại gọi càng ngày càng thuận miệng.

"Chị cũng không biết, đêm nay chị gọi điện thoại hỏi một chút."

"Em sẽ ở Vân Thành bao lâu?"

"Đợi Tết Nguyên Đán kết thúc, công ty bên này ra cái đường rẽ, cần em xử lý."

Khâu Dạng không hỏi Vạn Danh rốt cuộc là ra đường rẽ gì, bởi vì nàng tin tưởng Văn Nguyên nhất định có thể giải quyết, khi họ đang trò chuyện thì Khâu Dạng đã chọn xong đồ ăn.

Trước khi dùng cơm sau khi ăn xong đều cùng Thẩm Nịnh Nhược gửi tin nhắn, Thẩm Nịnh Nhược lại không phản hồi, Khâu Dạng cũng không nóng vội, bởi vì Thẩm Nịnh Nhược đi Kinh Thành công tác quả thật rất bận rộn, có đôi khi buổi tối 10 giờ còn đang tăng ca.

Trong bữa ăn Khâu Dạng không ngừng gắp đồ ăn cho Văn Nguyên: "Ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi, Tiểu Nguyên."

"Chị, chị làm đồ ăn quá ngon, nhưng em thật sự ăn không nổi nữa." Văn Nguyên vẻ mặt đau khổ, "Nhưng em lại rất muốn ăn sạch sẽ."

Khâu Dạng bật cười: "Đừng gắng gượng."

Nàng nói xong đứng lên: "Em chờ một lát."

Khâu Dạng đến phòng ngủ, lấy một cái túi ra, đem túi đưa cho Văn Nguyên.

"Cho em sao?" Văn Nguyên mắt sáng rực lên, cậu không phải lần đầu tiên nhận được quà của Khâu Dạng, nhưng mỗi lần đều cảm thấy rất bất ngờ.

Khâu Dạng nhướng mày: "Thế bằng không thì sao?"

"Em có thể mở ra bây giờ không?"

"Có thể, chỉ cần em thích."

Ở trong túi chính là một cái hộp, không lớn lắm, nhưng liền cái hộp đóng gói này cũng rất có khuynh hướng cảm xúc, Văn Nguyên ở mặt trên xoa xoa, rồi sau đó mở ra.

Bên trong nằm chính là một chiếc lắc tay tinh xảo.

"Thế nào? Muốn mang lên xem thử không?" Khâu Dạng thanh âm vang lên.

Văn Nguyên gật đầu: "Chị, em rất thích."

Cậu lấy chiếc vòng tay ra đeo vào cho mình mà không cần Khâu Dạng giúp đỡ.

Văn Nguyên từ nhỏ cuộc sống tốt đẹp, làn da cũng đẹp, da cậu tựa hồ so Khâu Dạng còn muốn trắng hơn một chút, cái lắc tay này mang ở trên cổ tay của cậu, trông càng xinh đẹp.

Khâu Dạng cũng không biết tặng Văn Nguyên cái gì, dứt khoát liền mua cho cậu một chiếc lắc tay.

Văn Nguyên quả thật rất thích món quà này, luôn nhịn không được nâng tay lên xem, Khâu Dạng đem hết thảy đều nhìn ở trong mắt, tâm tình cũng vui vẻ theo.

Sau khi bữa cơm kết thúc Văn Nguyên lại ở một lát, liền cùng Khâu Dạng nói "Tạm biệt", lại nói nếu Thẩm Nịnh Nhược không trở về, nếu có thời gian cậu sẽ đến tìm Khâu Dạng.

Khâu Dạng: "Được."

Thẩm Nịnh Nhược đi Kinh Thành công tác, dường như sợ Khâu Dạng cuối tuần cô đơn, còn nói riêng với Diêu Dao và Việt Sở có thời gian liền tới chơi cùng Khâu Dạng, ngày mai lại là thứ bảy, còn là lễ Giáng Sinh, Diêu Dao trước đó đã gửi tin nhắn nói ngày mai cùng nhau ăn cơm.

Màn hình di động vào lúc này sáng lên, là Thẩm Nịnh Nhược trả lời tin nhắn: 【 Mới vừa bận xong. 】

Khâu Dạng nằm bò trên giường trả lời tin nhắn: 【 Thật đáng thương, Thẩm tổng giám. 】

【 Không đáng thương. 】

【 Mau đi tắm rửa. 】

Khâu Dạng không biết Thẩm Nịnh Nhược gọi có chủ ý gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn cầm khăn tắm vào phòng tắm, nàng trong đầu hiện ra tới hình ảnh lúc trước cùng Thẩm Nịnh Nhược tắm rửa, cái này làm cho thân thể của nàng có chút đi xao động.

Hơn nữa khó có thể vuốt phẳng.

Đêm nay không cần gội đầu, Khâu Dạng ra tới đến tương đối nhanh.

Trong lòng nàng như thể có một đoàn tàu lửa.

Nàng tựa hồ biết Thẩm Nịnh Nhược muốn làm cái gì.

Thẩm Nịnh Nhược cũng vừa tắm rửa xong, ngày thường lúc này đều trực tiếp mở video, nhưng tối nay lại gọi điện thoại.

Khâu Dạng đã tắt đèn đi, ngay cả đèn bàn cũng không bật, trong phòng tối thui cái gì cũng nhìn không thấy, càng nghe rõ hơn giọng nói của Thẩm Nịnh Nhược phát ra từ tai nghe.

"Tiểu Dương......" Giọng nói Thẩm Nịnh Nhược nhiều vài phần mị hoặc, "Có nhớ chị không?"

Hai mắt Khâu Dạng nhắm lại, nàng hiện tại nghe giọng Thẩm Nịnh Nhược đều cảm thấy nhiệt độ lên cao.

Mặc dù Thẩm Nịnh Nhược cũng không ở bên cạnh.

Khâu Dạng hô hấp dần dồn dập hơn: "...... Nhớ."

"Có bao nhiêu nhớ?" Thẩm Nịnh Nhược như cũ giọng nói trầm thấp, câu lấy Khâu Dạng, "Chị muốn chứng minh như thế nào đây?"

Có điều hòa thêm vào, Khâu Dạng hiện tại chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng.

Bên tai là câu hỏi của Thẩm Nịnh Nhược, tay phải Khâu Dạng đặt ở trong chăn chậm rãi mà vén vạt áo ngủ của mình lên, lòng bàn tay dán sát da thịt bên hông của mình, Khâu Dạng cũng không dừng lại, tiếp tục hướng lên trên.

"Nhược Nhược......"

Nhớ nhung là tra tấn người, huống chi tinh cảm các nàng rất tốt, hiện tại vẫn cứ ở trong tình yêu cuồng nhiệt.

Tay phải Khâu Dạng đã đặt ở nơi nên đến, nơi này một mảnh mềm mại.

Không ai biết rõ cơ thể mình hơn chính mình.

Khâu Dạng hô hấp đã trầm lên, Thẩm Ninh Nhược có thể nghe rõ ràng theo nhịp thở không theo tiết tấu của nàng.

"Chị nghe thấy rồi."

"Tiểu Dương, coi như là chị đang ở bên cạnh em, em hiện tại tay lại đi xuống......"

Lòng bàn tay Khâu cảm giác vô cùng sáng tỏ, nhưng hiện tại nàng căn bản không thể khống chế chính mình, chỉ có thể bất lực mà nghe Thẩm Nịnh Nhược chỉ huy.

Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng liền nổi lên một trận thở dốc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv