Xét thấy mối quan hệ giữa Nhạc Ngu và bạn gái sinh viên đại học của cô ấy chưa ổn định lắm, cũng liền không gọi cô gái tên Đông Vũ kia cùng nhau tới, nhưng người khác nên tới đều tới.
Thời gian hẹn ăn cơm là 7 giờ tối, trước khi về nhà các mua rất nhiều đồ ăn ở chợ gần đó.
Thẩm Nịnh Nhược vẫn là không biết nấu cơm, nhưng ngoại trừ Khâu Dạng, Việt Sở và Nhạc Ngu đều nấu ăn rất ngon, bởi vậy hai người các nàng sớm mà liền tới cùng Khâu Dạng vào phòng bếp.
Nhưng Diêu Dao và Thẩm Nịnh Nhược cũng không nhàn rỗi, các nàng ở phòng khách gọt trái cây và đồ uống.
Bình Tử toàn bộ đều đợi trên giá leo cho mèo, nó vẫn là lần đầu tiên thấy trong nhà có nhiều người như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng nó ngủ và ăn cơm.
Lúc 6 giờ rưỡi Văn Nguyên mới lái xe đến đây, trước tiên cậu ở bên ngoài đi dạo một vòng, mới xách theo túi lớn túi nhỏ ấn chuông cửa.
Cậu biết chính mình sắp phải đối mặt đều là bạn bè tốt của chị gái, vì muốn giữ một ấn tượng tốt, trong tay cậu xách theo tất cả đều là quà tặng.
Thẩm Nịnh Nhược mở cửa cho cậu.
Văn Nguyên vừa thấy cô, liền khẩn trương mà hô lên: "Chào chị dâu."
Tuy rằng là bản thân bảo Văn Nguyên gọi mình như vậy, nhưng Thẩm Nịnh Nhược hiện tại có chút hối hận.
Bởi vì Diêu Dao liền ở bên cạnh.
Diêu Dao nghe thấy Văn Nguyên thăm hỏi một tiếng, lập tức hống lên: "Wow! Thẩm 0 Nhược! Thật chùy!"
Thẩm Nịnh Nhược lười so đo với cô ấy cái đó, cười cười với Văn Nguyên: "Sao mua nhiều đồ tới vậy? Vào nhà trước đi, nhưng lần này phải thay giày nha."
"Ừm ừm." Văn Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.
Diêu Dao mở miệng hỏi: "Em chính là em trai Dạng Dạng a? Chào em, chị là Diêu Dao."
"Chào chị Diêu Dao." Văn Nguyên lại gật đầu, một bộ chính mình là em trai nhỏ.
"Chị em hiện tại ở phòng bếp, không kén ăn chứ?" Thẩm Nịnh Nhược lại hỏi.
Văn Nguyên một bên đi theo các nàng vào phòng khách đi một bên trả lời: "Không kén chọn, cái gì cũng ăn, bằng không sẽ không cao đến vậy."
Cậu nói liền đem túi đều đặt ở trên sô pha: "Chị dâu, em đây là lần đầu tiên gặp các chị, cũng không biết mọi người thích cái gì, liền mua mấy món quà nhỏ tới, hy vọng các chị có thể thích."
Diêu Dao và Thẩm Nịnh Nhược thường đến khu bán hàng xa xỉ của Vân Thành khi mua sắm, liếc mắt một cái liền thấy logo mạ vàng ngoài mặt túi.
Nếu đây đều tính là món quà "nhỏ", như vậy cái gì mới tính món quà lớn.
Lúc này ở phòng bếp truyền đến động tĩnh, Khâu Dạng mở cửa phòng bếp ra, thấy Văn Nguyên đã đứng ở phòng khách, cười đi qua: "Tiểu Nguyên đến rồi à."
"Chị." Văn Nguyên lại ngoan ngoãn tươi cười.
Khâu Dạng thấy mấy cái túi đặt ở trên sô pha: "......"
Nàng nghĩ đều không cần nghĩ, cái đó khẳng định là Văn Nguyên mua, cái này làm cho nàng lại nhớ tới chuyện Văn Nguyên lúc trước nói muốn mua cho chính mình một cái cửa hàng làm triển lãm ảnh.
Thẩm Nịnh Nhược và Diêu Dao tiếp tục ngồi gọt trái cây, Khâu Dạng có chút khó xử, nàng biết Văn Nguyên là ôm tâm lý gì khi mua vật phẩm đắt tiền đó, nhưng nàng không có thể quá tiếp thu.
Nếu những thứ này vẫn còn rất rẻ thì cũng dễ nói, nhưng đây đều là những thương hiệu nổi tiếng quốc tế.
Văn Nguyên đã nhìn ra nàng bối rối, mở miệng trước một bước: "Chị, về sau em sẽ không như vậy nữa."
Bộ dạng cậu trông thật đáng thương: "Thật đó, thật đó, thật đó."
Thẩm Nịnh Nhược ở một bên dùng không tay kéo kéo tạp dề Khâu Dạng: "Tiểu Dương, đừng nói Tiểu Nguyên nữa, em ấy cũng là có lòng tốt, nếu thật sự cảm thấy không được, sau này nhiều năm như vậy, bảo em ấy thường tới trong nhà ăn cơm, chị cũng không tin 50 năm ăn không rõ."
Đây là cách Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh đã nghĩ ra trước đó vì các dì cho rằng món quà mà cô và Khâu Dạn tặng quá đắt tiền.
Diêu Dao nói theo một câu: "Đúng vậy, Dạng Dạng, hôm nay là ngày vui như vậy, em xem em trai giống y như một con thỏ, lỗ tai đều rũ xuống rồi, về sau em ấy tới một lần chị cũng bỏ vốn, mua thứ tốt hơn cho em trai, nhìn xem còn có thể cao như vậy hay không."
Thẩm Nịnh Nhược và Diêu Dao đều khuyên như vậy, Khâu Dạng còn có thể nói gì đây?
Nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có nhiều tiền, sau khi tốt nghiệp nàng mới thực sự tự do về mặt tài chính, nàng sống vẫn luôn đều tương đối tiết kiệm, phía trước đi Tây thành báo danh du lịch đoàn lại không đi cùng đoàn, đã là lần Khâu Dạng lãng phí tiền nhất trong nhiều năm như vậy.
Tiền Văn Nguyên là của chính cậu, hôm nay tiền mua quà đối với cậu mà nói đều không tính là gì, nhưng tư tưởng Khâu Dạng vẫn là như vậy, không hy vọng Văn Nguyên quá để tâm ở đây.
"Không có lần sau." Khâu Dạng nhìn Văn Nguyên vẻ mặt chân thành, "Nếu có lần sau, em xem chị trị em thế nào."
Văn Nguyên lập tức nhấc tay thề: "Vâng, nhất định sẽ không có lần sau, cho dù là có, nhất định sẽ xin chỉ thị của chị trước."
"Em trai Tiểu Nguyên, em đi rửa tay, cũng đừng nhàn rỗi, tới cùng lột bưởi này." Diêu Dao vội giúp đỡ Văn Nguyên.
Văn Nguyên lập tức cười hì hì nói: "Được, em liền đi ngay."
Chờ Văn Nguyên vào toilet, Khâu Dạng mới thở dài.
Thẩm Nịnh Nhược biết nàng suy nghĩ cái gì, vì thế kéo tay nàng: "Tiểu Dương, không sao đâu."
"Ừm." Khâu Dạng lên tiếng.
Văn Nguyên từ toilet ra liền ngồi đối diện Thẩm Nịnh Nhược và Diêu Dao.
Diêu Dao nói lột quả bưởi da không phải chỉ lột lớp bên ngoài kia, mà còn phải lột cả bên trong, chỉ còn lại có thịt quả đặt trên mâm, một hạt cũng không thể có, cậu ngay từ đầu còn có chút không biết, theo Thẩm Nịnh Nhược và Diêu Dao học tập, thực mau liền lên tay.
Khâu Dạng đã quay trở lại phòng bếp, cùng Việt Sở và Nhạc Ngu nói về chuyện thời còn học đại học.
Cửa phòng bếp hai bên là hai thế giới, nhưng hai thế giới đều rất vui vẻ.
Diêu Dao thật sự nói rất nhiều, Thẩm Nịnh Nhược liền kể lại một số chuyện trước đây cùng Khâu Dạng cho bọn họ nghe, đôi mắt Văn Nguyên vẫn luôn sáng ngời, nghe vô cùng nghiêm túc.
Tới 7 giờ, nhưng không có lập tức ăn cơm ngay.
Bởi vì còn phải chụp ảnh, Khâu Dạng đã bố trí trước một giá đỡ máy ảnh, đem máy ảnh đặt ở trên, tìm một chỗ ở phòng khách lấy ánh sáng tốt nhất.
Bình Tử không nghĩ tới chính mình ngủ ở trên giá leo cũng có thể bị một phen bế lên, nó bị Thẩm Nịnh Nhược ôm, vẻ mặt hoang mang và khó hiểu.
Loài người rốt cuộc đang làm gì vậy!
Khâu Dạng đặt năm giây đếm ngược, nàng nhấn màn hình một cái, liền lập tức chạy về đến trong hàng, cùng mọi người nhìn theo màn ảnh.
Tổng cộng chụp sáu bức ảnh, mọi người bày sáu loại tư thế, hơn nữa Bình Tử cũng bị sáu người thay phiên ôm.
Một lúc sau, ảnh được chụp xong, Bình Tử mới được nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, nó "Meo" một tiếng, lấy tới biểu đạt bản thân bất mãn.
Khâu Dạng sờ sờ đầu nó: "Giận cái gì? Lại không phải không cho con ăn cơm."
Nàng thở dài: "Ở nhà ta ăn không uống không, kinh doanh một chút đều không muốn, con có phải lại muốn giảm béo hay không?"
Bình Tử nghe hiểu.
Không, nó không muốn.
Vì thế nó lập tức phe phẩy cái đuôi cọ lòng bàn tay Khâu Dạng.
Thẩm Nịnh Nhược ở một bên nhìn hết thảy: "......"
"Nó thật sự nghe hiểu nè."
"Có lẽ chỉ có thể nghe hiểu hai chữ "giảm béo". Khâu Dạng xoa đầu Bình Tử.
Nhạc Ngu ở trên bàn cơm rót đồ uống: "Tiểu Khâu Dạng! Tiểu Thẩm! Mau tới ăn cơm!"
Đến đây.
Làm chủ nhà còn bị thúc giục.
Thẩm Nịnh Nhược trở lại phòng bếp trước, cho Bình Tử ăn tối mới buông, mới cùng Khâu Dạng ngồi vào bàn ăn.
Bữa tối này có ba người bận rộn, tổng cộng làm tám món ăn một món canh, trông khiến cho người ta rất muốn ăn.
Văn Nguyên là con trai, Khâu Dạng không biết lượng cơm cậu ăn thế nào, cầm một cái chén lớn bới đầy cho cậu một chén cơm, lúc cậu thấy cơm của chính mình, đều kinh ngạc một chút.
"Ăn không hết đừng miễn cưỡng." Khâu Dạng nói với cậu.
Văn Nguyên gật đầu: "Em biết rồi, chị."
Dẫn đầu nâng ly chính là Thẩm Nịnh Nhược: "Bữa tiệc thịnh soạn tối nay, trước muốn cảm tạ chính là đầu bếp Khâu Dạng, đầu bếp Việt Sở còn có đầu bếp Nhạc Ngu, cảm tạ ba vị đầu bếp."
"Tiếp theo đây, lại lần nữa cảm tạ một chút đầu bếp Khâu Dạng, cũng chính là bạn gái của tôi, trừ Diêu Dao Linh, còn lại mấy vị đều có quan hệ với cô ấy, nói cách khác không có đầu bếp Khâu Dạng, hôm nay chúng ta cũng sẽ không gặp nhau ở đây."
Diêu Dao nhẹ nhàng đập bàn: "Ở trường hợp như vậy, cậu cư nhiên kêu hắc xưng của mình."
Nhạc Ngu bắt giữ được cái xưng hô tinh túy vừa rồi: "Chị Diêu Dao, làm 0 rất tốt a, đây sao có thể là hắc xưng."
Cô ấy nhìn về phía Việt Sở: "Chị Sở, chị nói có phải hay không? Em áp chị mãnh 1."
"Đúng vậy." Việt Sở nhướng mày nhìn Diêu Dao.
Diêu Dao kiêu ngạo khí thế lập tức liền tiêu diệt.
Văn Nguyên ngồi ở đây là người đàn ông duy nhất cũng là người thẳng duy nhất, vốn dĩ ngay từ đầu nghe Thẩm Nịnh Nhược nói cái xưng hô "Diêu Dao Linh" này còn có chút ngơ, nhưng hiện tại cậu liền biết là có ý gì, theo mọi người cùng nở nụ cười.
Thẩm Nịnh Nhược thanh hạ giọng nói, tìm về sân nhà: "Không phải tôi bí mật mang theo hàng lậu nha mọi người, mọi người nói tôi có phải nói rất có đạo lý hay không?"
"Đúng vậy."
"Rất có đạo lý."
"Ừm ừm, đúng."
Sau khi đưa ra câu trả lời nhất trí, Thẩm Nịnh Nhược thu đuôi: "Như vậy trước tiên chúc mọi người năm mới vui vẻ!"
Mọi người đều nâng ly lên, nơi này đều là đồ ngọt, không có ai uống rượu.
Nói như thế nào ngày mai cũng đều phải đi làm.
Khâu Dạng bên môi mỉm cười vẫn luôn treo, Việt Sở đưa "Micro" cho nàng: "Đầu bếp Khâu Dạng có gì muốn nói hay không?"
"Có." Khâu Dạng đột nhiên cảm thấy chính mình có chút say, mặc dù nàng không có uống rượu.
Nhạc Ngu gắp đồ ăn: "Mời nói."
Khâu Dạng hốc mắt đột nhiên liền đỏ lên một ít, nàng đầu tiên là hít vào một hơi, sau đó nói với giọng bình tĩnh: "Trước kia em cũng chưa nghĩ tới sẽ có hôm nay, em trước kia bận rộn học tập bận rộn đi làm bận rộn kiếm tiền, không thế nào đi giao lưu kết bạn, cho đến gần mấy năm mới tốt một chút."
"Nhưng hôm nay hình ảnh ấm áp như vậy liền ở trước mắt em, đồng thời em có chút hoảng hốt, lại cảm thấy rất cảm kích."
"Cảm kích mọi người lúc trước đối tốt với em như vậy, nếu không lấy tính cách chậm nhiệt của em, có lẽ em đã bỏ lỡ tình bạn với Việt Sở học tỷ Nhạc Ngu học tỷ còn có chị Diêu Dao, cùng tình yêu của Nhược Nhược, còn có tình thân của Tiểu Nguyên."
Mọi người ngoại trừ Khâu Dạng đều lắng nghe rất nghiêm túc cẩn thận, động tác ăn cơm của Nhạc Ngu cũng đều ngừng lại.
Thẩm Nịnh Nhược nghe được chóp mũi cũng đau xót.
Cô hồi tưởng lên lúc trước chính mình ở cùng Khâu Dạng còn chưa có thân, cô cho rằng Khâu Dạng là một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn sống trong tình yêu thương, bởi vậy mới ở thời điểm Đào Tư Nhàn đối xử với nàng như vậy, có chút chịu không nổi một phần đả kích này.
Nhưng sự thật hiển nhiên không phải như vậy.
Cuộc sống Khâu Dạng so với cô cho rằng muốn khổ hơn rất nhiều rất nhiều, cùng hạnh phúc cũng một chút đều không có liên quan.
Nhưng Tiểu Dương của cô trưởng thành rất khá.
25 năm qua nhiều bụi gai như vậy, trên người Khâu Dạng cũng như là mang theo một chỗ lại một chỗ bị thương.
Nhưng Khâu Dạng một đường dựa vào chính mình đường đường chính chính mà xuất hiện ở trước mắt cô.
Lúc trước khi lần đầu tiên thấy bức ảnh Đào Tư Nhàn và Khâu Dạng kia, Thẩm Nịnh Nhược liền cảm thấy ấm áp và ánh sáng của cô ở trên người Khâu Dạng.
Mà hiện tại cô đạt được phần ấm áp này, cũng được phần ánh sáng kia.
Khâu Dạng sẽ nắm tay cô suốt cả đời.
Cô rất thỏa mãn.
Khâu Dạng nói tới đây hốc mắt càng đỏ: "Từ nhỏ em đã rất ngưỡng mộ một số bạn học được yêu thương ở xung quanh, Bây giờ em đã trở thành một trong số những người đó, em rất vui."
"Không nói nhiều nữa, ngày mai em liền phải đi công ty mới nhậm chức."
"Cạn ly!"
Nàng không muốn đem bầu không khí sung sướng này trở nên quá lừa tình, bởi vậy chính mình qua loa lên tiếng liền kết thúc.
Ở đây không có ai là đồ ngốc, tự nhiên cũng biết mục đích của nàng là gì, cũng đều đi theo uống cùng nàng.
Văn Nguyên buông ly xuống, nhìn Khâu Dạng, một bộ muốn nói lại thôi.
Khâu Dạng nghi hoặc: "Sao thế?"
"Chị."
"Người em trai này, nhất định em sẽ làm thật tốt."
Văn Nguyên lại giơ tay lên thề.
Khâu Dạng hạ tay cậu xuống: "Chị biết rồi."
"Chị chỉ có một người thân là em, em đương nhiên phải làm cho tốt."
Thẩm Nịnh Nhược vừa nghe lời này liền không làm: "Chị không phải sao?"
Những người khác cũng không làm: "Bọn chị không phải sao?"
Khâu Dạng che miệng nở nụ cười: "Xin lỗi, xin lỗi, em sai rồi."
"Mọi người đều là người thân của em."
Thẩm Nịnh Nhược lại một lần nhướng mày: "Không, chị không giống."
"Chị là người thân kiêm người yêu em."
1
"Ừm!"
HOÀN CHÍNH VĂN.
_____________________________