Khâu Dạng cẩn thận nhìn màn hình máy tính thật lâu, trên đó chính là bức ảnh ngày hôm qua chụp Thẩm Nguyên Khải, bức ảnh này phủ kín máy tính, nàng không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Đây là bức ảnh nàng chụp gần đây hài lòng nhất, ánh sáng và nhân vật kết hợp thật sự hoàn hảo, hơn nữa có nguyên vẹn cảm giác chuyện xưa, chỉ nhìn một cái, như thể có thể làm người ta cảm nhận được suy nghĩ của vị lão nhân này.
Khâu Dạng thậm chí không nghĩ đến việc chỉnh sửa lại những bức ảnh, chuph ra được bức ảnh chụp cũng đã làm nàng cảm thấy rất hoàn hảo, cho dù lúc sau bức ảnh này không có đoạt giải, Khâu Dạng cũng không có nửa phần tiếc nuối.
Bản thân nàng vừa lòng cũng rất quan trọng, không phải sao?
Nàng lại nhìn một hồi lâu, lúc này mới rời khỏi đại đồ, vào trang web của cuộc thi nhiếp ảnh, kê khai thông tin.
Chờ đến cuối cùng hiện ra chữ "Báo danh thành công", Khâu Dạng mới nhẹ nhàng thở ra.
Tham gia cuộc thi nhiếp ảnh đầu tiên trong cuộc đời bắt đầu như vậy, nàng cũng không biết sẽ có kết quả như thế nào, mọi thứ phía trước đều chưa biết mà phần chưa biết này lại đầy cám dỗ.
Hai phút sau Thẩm Nịnh Nhược gửi tin nhắn tới: 【Báo danh chưa? Tiểu Dương. 】
Khâu Dạng cười gõ chữ: 【Báo rồi.】
Thẩm Nịnh Nhược cũng xem qua bức ảnh này, cô khen không dứt miệng.
Lại còn có nguyên nhân rất quan trọng nữa đây là Khâu Dạng hợp tác cùng Thẩm Nguyên Khải, một người là người yêu cô, một người là bố cô, hợp tác như vậy là chuyện trước nay không nghĩ tới.
Ảnh chụp Thẩm Nguyên Khải không có toàn mặt, gần chỉ là một bên sườn mặt, nhưng ông là một người có câu chuyện, chỉ là cái sườn mặt này cũng như đã nói lên rất nhiều thời khắc.
Ông giãy giụa ông rối rắm ông cô độc ông cô đơn, đều biểu hiện ra ngoài.
Thẩm Nịnh Nhược: 【 Thật tốt. 】
Khâu Dạng cũng cảm thấy khá tốt, nhưng nghĩ đến bệnh của Thẩm Nguyên Khải, tươi cười liền cứng đờ.
Quan hệ Thẩm Nịnh Nhược và Thẩm Nguyên Khải vất vả lắm mới hòa hoãn, nhưng lại bởi vì bệnh nặng, điều này vừa cẩu huyết vừa làm người không có cách nào.
Khâu Dạng lại điều ra tới một bức ảnh khác.
Chụp ảnh đương nhiên sẽ không chỉ chụp một bức, nàng điều ra tới chính là Thẩm Nguyên Khải quay đầu nhìn qua màn hình sau khi phối hợp kết thúc.
Ông bên miệng ngậm cười, như thể chính mình dường như hoàn thành một nhiệm vụ rất quan trọng.
Khâu Dạng bây giờ không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, càng có rất nhiều thổn thức.
So với thân thể khỏe mạnh, tất cả những thứ khác đều có vẻ không quan trọng đến vậy.
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là chỉnh sửa một chút những bức ảnh này và cho vào một tập tin riêng.
Bình Tử hoảng cái đuôi đi tới, dùng đầu cọ cẳng chân Khâu Dạng, nàng cười cười, một phen bế mèo lên, nhìn đôi mắt Bình Tử.
"Đói bụng a? Nhưng mà thật đáng tiếc, con đang giảm béo." Khâu Dạng hiện tại bắt đầu khống chế miêu lương cho mèo, trước kia liền cho Bình Tử ăn, nhưng hiện tại nếu nàng ở nhà, vậy sẽ không tùy hứng như vậy.
Bình Tử: "Meo."
Khâu Dạng nhìn thời gian, lại nói với nó: "Kiên trì một chút, Mập Mạp, nếu không lần sau con ra ngoài sẽ bị hỏi có phải là một con lợn con hay không đó."
"Con biết không? Cấm nhuộm màu cho heo."
Bình Tử nghe nàng thuyết giáo rất mau thấy chán, từ trong lòng ngực nàng nhảy xuống, thời điểm rơi xuống đất, phát ra "dong" một tiếng.
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng nhìn dáng vẻ chạy ra ngoài của nó: "Thật sự nên giảm béo!"
Trước khi Tần Duật tan tầm, đến công ty Thẩm Nịnh Nhược một chuyến, anh chủ yếu vẫn là tới quan tâm một chút chuyện của Thẩm Nguyên Khải.
Vừa nghe Thẩm Nịnh Nhược kể chi tiết, mày anh liền nhíu lại.
Thẩm Nịnh Nhược nói không khác lắm liền thở dài, biểu tình cô bi thương: "Em không nghĩ tới bố em sẽ bệnh đến như vậy, ông ấy chỉ mới đầu 50......"
Tần Duật nhìn cô, há miệng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng dứt khoát phụ họa một câu: "Đúng vậy, chú còn rất trẻ, lúc trước chú ấy còn hẹn ba anh cùng nhau leo núi, ba anh còn không vượt qua được chú."
Thẩm Nịnh Nhược che mặt mình, thanh âm cũng liền rầu rĩ: "Đúng vậy."
"Nhưng hiện tại ông ấy thật sự gầy đi rất nhiều, trên mặt dường như cũng không có tí thịt nào."
"Anh tìm thời gian đi thăm chú." Tần Duật nắm chặt nắm đấm nói, "Ba anh tạm thời còn chưa biết, anh cũng sẽ tìm thời gian nói với ông ấy."
Tần Duật vừa nói xong, cửa bị gõ vang lên.
"Vào đi." Giọng Thẩm Nịnh Nhược vang lên.
Đi vào chính là Kha Diệp Tử, trong lòng ngực cô ấy ôm một phần văn kiện, khi thấy Tần Duật cô ấy hô tiếng "Tần tổng", liền đi tới trước bàn làm việc của Thẩm Nịnh Nhược, đem văn kiện đặt trên bàn: "Tổng giám, đây là tư liệu chị muốn."
Thẩm Nịnh Nhược gật đầu: "Được, đặt ở đó đi, vất vả rồi."
Kha Diệp Tử mỉm cười, không nói thêm "không vất vả" linh tinh gì, liền lui ra ngoài.
"À đúng rồi, anh nghe Tiểu Nguyên nói, giữa cậu ấy và Khâu tiểu thư lại còn liên lạc." Tần Duật đột nhiên nhớ tới hỏi một câu.
"Đúng vậy, hai ngày trước bọn họ có cùng nhau ăn cơm." Thẩm Nịnh Nhược nói rồi dừng lại, nhìn về phía Tần Duật, thay đổi xưng hô, "Anh, anh có phải còn thích người ta hay không?"
Tần Duật nghe vậy ngẩn ra, suy nghĩ vài giây liền cho đáp án.
Đáp án chính là lắc đầu phủ nhận: "Anh cảm thấy anh không thích."
"Nói như thế nào nhỉ?"
"Cụ thể biểu hiện anh nghĩ đến cậu ấy cũng sẽ không khẩn trương và ngại ngùng, cũng không có nhiều chờ mong nhìn thấy cậu ấy." Bản thân Tần Duật cũng kinh ngạc, "Không thích một người sẽ có tốc độ nhanh như vậy sao?"
Anh nói bưng ly nước trước mặt lên, lẳng lặng chờ đáp án của Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn văn kiện: "Vậy có thể là anh không có thích cậu ấy nhiều, hoặc là nói anh căn bản không thích cậu ấy, có thể là bởi vì sự tình nào đó tạo thành một loại hiểu lầm khiến anh cho rằng anh thích cậu ấy, cũng chính là ảo giác."
"Hiện tại anh bình tĩnh lại, lý trí tự nhiên cũng liền thu hồi."
Tần Duật sờ cằm chính mình: "Thật khó a, anh vẫn là tiếp tục độc thân đi, anh thích độc thân."
Thẩm Nịnh Nhược cong cong khóe môi: "Cũng khá tốt."
"Nhưng mà......"
"Nếu có thể giống em như vậy, lúc tuyệt vọng gặp được người yêu tri tâm, cũng không tồi."
Thẩm Nịnh Nhược mày giương lên: "Anh hâm mộ không tới."
Tần Duật: "Xí."
Tần Duật đứng lên: "Không muốn nghe khoe khoang nữa, anh phải đi đây."
"Không tiễn."
"Anh liền không đưa qua em."
Thẩm Nịnh Nhược lật lật văn kiện, đôi mắt thoáng nhìn, thấy di động bên cạnh sáng lên.
Có người gửi tin nhắn tới.
Cô lấy lại đây vừa thấy, là Diêu Dao gửi tin tới: 【 Nhược Nhược, lát nữa sẽ có buổi tụ họp bạn học cao trung, cậu có muốn đi không? 】
Tụ họp bạn học cao trung......
Thẩm Nịnh Nhược suy tư một hồi, cô tựa hồ đã nhiều năm không tham gia, vì thế trực tiếp từ chối: 【Không đi. 】
Diêu Dao: 【Haizz, mình cũng không muốn đi, nhưng mà mình nhìn danh sách, bên trong có ai cậu biết không? Là Viên Chí 】
【 Viên Chí là ai? 】
【...... CP lúc đó của Sở Sở nhà ta. 】
Thẩm Nịnh Nhược: 【......】
Được, cô nhớ rồi.
Lúc trước sau khi Việt Sở từ chối lời thổ lộ không có tâm của Diêu Dao, cả ngày đều đi học cùng một nam sinh trông cũng không tệ, có người trong toàn khối truyền bọn họ đang yêu nhau, Diêu Dao âm thầm liền đem hai người này đều nhớ lại.
Nhưng hiện tại chân tướng trồi lên mặt nước, Việt Sở lúc trước cũng không cùng người ta yêu đương, nhưng mà dựa theo tính cách của Diêu Dao, khẳng định là không muốn có người hiểu lầm.
Thậm chí cái người Viên Chí này còn ở đó, vậy chắc chắn cô ấy sẽ nói ra sự việc ngay tại chỗ, miễn cho người khác hiểu lầm.
Diêu Dao: 【 Ngày liền vào đầu tháng tuần này, đến lúc đó mình muốn đem Sở Sở cũng quải thượng, bảo cô ấy trước diễn không thân với mình. 】
Thẩm Nịnh Nhược nheo mắt, trong đầu đã có hình ảnh, chợt phản hồi tin nhắn: 【 Được. 】
Buổi tối tới nhà, Thẩm Nịnh Nhược liền nói với Khâu Dạng chuyện này, thời điểm cô nói đang cười: "Lúc trước Diêu Dao là bất đắc dĩ, mỗi ngày cậu ấy nhìn Việt Sở xuất hiện cùng nam sinh kia, khi đó cậu ấy còn là trùm trường đó, thiếu chút nữa liền qua đi tìm Viên Chí người ta một mình đấu, bị chị ngăn kéo lại."
Khâu Dạng nghe cô nói chuyện này liền cảm thấy thú vị: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó chính là lúc trước em biết đến đó, cuối cùng Diêu Dao không đi tìm Việt Sở nữa, hơn nữa a, khi đó Việt Sở thành tích tốt, cậu ấy khi đó thành tích trung bình, từ sau lúc đó bắt đầu nỗ lực học tập, tan học về sau còn muốn tới tìm chị kêu chị dạy kèm cho cậu ấy, cậu ấy muốn vượt qua cái tên Viên Chí kia."
"Thành công không?"
"Không." Thẩm Nịnh Nhược hồi ức một phen.
"Thành tích Viên Chí thua chị một chút, nhưng không phải dễ đuổi kịp như vậy."
Khâu Dạng chống cằm chính mình, diễn xuất một cái bộ dạng mê muội: "Oa! Chị Nhược Nhược thật là lợi hại a!"
Thẩm Nịnh Nhược nhịn không được bắt tay đặt ở trên đầu nàng: "Em cũng rất lợi hại."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn nàng, lại nói: "Nếu lúc ấy em cùng một trường học với chị thì tốt rồi."
Khâu Dạng bật cười: "Dựa theo thời gian mà tính, lúc em học lớp 10, chị đã năm nhất rồi, cao trung không có khả năng học chung."
"Không chừng chị vì em mà học lại thì sao?"
Khâu Dạng kéo tay cô qua: "Không có không chừng, đây là chuyện không có khả năng xảy ra, chị là đang tiếc nuối không được gặp em sớm hơn một chút sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Nịnh Nhược ôm nàng dựa vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, "Hôm nay Tần Duật nói chị rất may mắn ở thời điểm như vậy có một người yêu tri tâm, chị liền suy nghĩ như vậy, kỳ thật chị rất có lòng tham, chị cũng muốn sớm một chút có được, nhưng người kia cũng chỉ có thể là em."
Khâu Dạng lẳng lặng nghe cô nói xong, rồi sau đó đầu khẽ nâng, ở trên cằm cô ấn một ngụm: "Mỗi lần nghe chị nói lời âu yếm em đều rất vui vẻ."
Thẩm Nịnh Nhược thấp lông mi: "Sao không thấy em nói?" Cô suy tư một chút, "Đúng nha, Tiểu Dương, số lần em nói lời âu yếm còn ít hơn chị."
Khâu Dạng nhìn đôi mắt cô, "Haizz" một chút: "Vậy sao?"
"Tự em ngẫm lại đi."
"Thật sự đúng là vậy."
Thẩm Nịnh Nhược dùng chóp mũi mình cọ cọ chóp mũi nàng: "Nhanh lên, bồi thường cho chị, chị muốn một ngày nghe một trăm câu."
Khâu Dạng lập tức nâng cánh tay lên treo trên cổ cô, đem đầu hướng bên cạnh nghiêng nghiêng, đem miệng mình đến gần lỗ tai cô.
Thẩm Nịnh Nhược nín thở.
Khâu Dạng há miệng, nhẹ giọng nói: "May mắn là chị, Nhược Nhược."
Thẩm Nịnh Nhược trong lòng chấn động, lại nghe thấy Khâu Dạng nói: "May mắn là chị xuất hiện, nếu không em nghĩ khoảng cách hạnh phúc của em còn có một đoạn đường thật dài."
Lời âu yếm của Khâu Dạng tựa hồ vẫn luôn là phong cách như vậy, giống ngày mùa hè xuất hiện một cơn gió mát, làm người ta cảm thấy thật thoải mái.
Thẩm Nịnh Nhược ôm chặt nàng hơn nữa: "Chị cũng nghĩ như vậy."
Bình Tử ở trên giá leo hợp với tình hình mà "Meo" hai tiếng, làm như cũng muốn gia nhập đến cái đề tài này.
Thẩm Nịnh Nhược đối với nó "chậc" một tiếng: "Mập Mạp con đó, cũng còn may gặp được chính là mẹ, hiện tại con nằm trên giá thật tốt, có phải hay không?"
Bình Tử: "......"
Nó trầm mặc, bởi vì nó nghe không hiểu.
Hai người ôm một lát, Khâu Dạng liền thẳng đứng lên, nàng suy nghĩ hạ mở miệng: "Đúng rồi, Nhược Nhược, em tính toán ngày mai nộp lý lịch sơ lược, vốn dĩ em định đi tìm việc vào tháng bảy."
Thẩm Nịnh Nhược sửng sốt, rồi sau đó gật đầu: "Được."
"Nghĩ xong phải làm gì chưa?"