Cô gái nhỏ hiển nhiên chưa từng trải qua trường hợp như vậy, xấu hổ mà "a" một tiếng, mặt đỏ bừng, sau đó bước từng bước nhỏ trở về chỗ ngồi của mình.
Khâu Dạng đỡ trán, cứ như vậy hơi cạn lời, tại sao trước đây nàng lại cho rằng Văn Nguyên trầm ổn chứ?
Nàng hai giây liền cho ra đáp án.
Bởi vì Văn Nguyên ở trong công ty cư xử rất bình tĩnh, đích xác rất trầm ổn, thế cho nên nàng cảm thấy Văn Nguyên bình thường cũng là như vậy.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hình tượng Văn Nguyên ở trong lòng Khâu Dạng lại tương phản.
"Trẻ em bây giờ phát triển rất tốt." Văn Nguyên liếc mắt biểu tình Khâu Dạng, bắt đầu tự giải thích, "Con của một người bạn của em, mới vừa lên lớp 5, 1m78, nhưng khăn quàng đỏ trước ngực tươi đẹp như vậy."
1
Khâu Dạng cầm lấy nĩa trên bàn, cụp mi xuống, lại nghe thấy Văn Nguyên cười nói: "Dù sao bọn họ đều nói tuổi em trông còn nhỏ, giả vờ làm học sinh trung học cũng không quá nhỉ."
"Cậu vừa mới nói tốt nghiệp tiểu học, còn chưa tới trung học." Khâu Dạng nhìn cậu, "Cậu giả vờ chính là học sinh tiểu học."
"Giống nhau mà, chị."
"Em không thêm WeChat con gái lung tung, huống chi đó đều vẫn là em gái nhỏ."
Khâu Dạng cho một miếng bánh ngọt vào trong miệng, trong nháy mắt nàng cảm thấy cảm giác này cứ lạ lạ.
Như thể Văn Nguyên thực sự là cậu em trai mà nàng đã nhìn từ nhỏ đến lớn, đang kể cho nàng nghe về cuộc đời của mình.
Nàng hoảng hốt hai giây, nuốt bánh ngọt trong miệng xuống bụng, rồi sau đó chuyển đề tài: "Muốn nói gì?"
Văn Nguyên phản ứng một chút: "Cái gì?"
"Cậu tìm tôi tới, là muốn nói chuyện gì." Khâu Dạng xốc xốc mí mắt, giọng nói nhẹ nhàng.
Văn Nguyên buông nĩa, cậu nhìn bốn phía xung quanh, đem ánh mắt đặt ở trên mặt Khâu Dạng, cậu làm như có chút rối rắm, rồi sau đó mới thử tính hỏi: "Chị, một nhà Khâu Tranh những năm qua, có phải đối với chị rất không tốt hay không?"
"Ừm."
"Em......"
"Lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm xong, em liền đi bận chuyện này đi."
Văn Nguyên nói lại gãi gãi cái gáy chính mình, dáng vẻ cậu có chút thấp thỏm.
Khâu Dạng: "Ừm."
Khâu Dạng nhìn vào đôi mắt cậu: "Cậu nói đi."
"Theo đạo lý mà nói, Khâu Tranh cũng là cậu em, nhưng em đối với ông ta một chút ý tưởng muốn hô lên cái xưng hô này đều không có, còn có người mợ kia, cùng với người em họ vẫn luôn chưa từng gặp......"
Khâu Dạng lại là "ừm" một tiếng: "Khâu Vấn Vân hiện tại không biết đang tán gái chỗ nào."
"Hoá ra là như vậy." Văn Nguyên ấn hai khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay nâng mặt chính mình, vẻ mặt vô tội mà nhìn Khâu Dạng, "Em đã dành chút thời gian để điều tra xem họ đã làm gì trước đây, vốn đang nghĩ nên dùng chút thủ đoạn hay không, nhưng...... Mẹ đã biết, bà ấy liền dứt khoát thu lại cái tiệm cơm kia."
"Em không biết chị có biết chuyện này hay không."
"Cho nên mấy ngày nay không thấy cậu là cậu đang bận cái này?" Khâu Dạng bắt giữ được trọng điểm.
Văn Nguyên không nghĩ tới Khâu Dạng sẽ hỏi như vậy, rồi sau đó gật gật đầu: "Đúng vậy."
Ánh mắt cậu thành khẩn: "Em biết lúc trước chúng ta đàm phán thất bại, nhưng em vẫn là cảm thấy chị là chị của em, em muốn chị hết giận......"
Khâu Dạng cầm nĩa, nội tâm thở dài.
Nàng đối với Văn Nguyên quả thật không có ác cảm gì, người em trai này cũng là lúc trước mới biết được chính mình tồn tại, bất luận là tương nhận trước hay sau, cũng đều không làm chuyện gì sai, ở bữa cơm trước đó, cậu đứng về phía Khâu Nghiên, cũng có thể hiểu được.
Bây giờ tiếp xúc nhiều hơn một chút, nội tâm nàng xúc động càng thêm sâu sắc.
"Cảm ơn cậu." Khâu Dạng khách khí địa nói cảm ơn, nàng thật sự là không biết nói cái gì, Văn Nguyên là em trai cùng mẹ khác cha đều mang đến tình cảm mà nàng trước kia không từng trải qua, làm nàng cứ như vậy có chút thất thố.
Văn Nguyên cũng có chút co quắp, cậu mím môi, theo sau đó mỉm cười: "Đừng khách khí."
Cậu ngừng lại: "Chị."
Khâu Dạng đẩy một món bánh ngọt trước mặt cậu: "Cái này hương vị không tồi."
Mắt Văn Nguyên sáng rực lên, cậu biết động tác này của Khâu Dạng có ý nghĩa cái gì, vì thế mạnh mẽ gật đầu: "Vâng!"
Mấy nữ sinh tốt nghiệp trung học gần đó lúc này đã rời đi, cô gái nhỏ tới tìm Văn Nguyên muốn WeChat kia còn quay đầu liếc mắt tới nhìn Văn Nguyên một cái, rồi sau đó thở dài một tiếng rời đi.
Cô gái biết người ta kỳ thật không phải mới vừa tốt nghiệp tiểu học, mà là ngồi đối diện bạn gái.
Khâu Dạng vừa vặn cùng cô gái nhìn nhau một cái, vì thế cả người đều trầm mặc.
Nàng cảm thấy mình và Văn Nguyên giống chị em vẫn là rất rõ ràng.
Văn Nguyên thấy nàng trầm mặc xuống, lại có chút lo lắng lên: "Chị, làm sao thế?"
Khâu Dạng lắc đầu: "Không làm sao cả." Nàng suy nghĩ vẫn là nói, "Cô gái vừa rồi phỏng chừng là cảm thấy cậu từ chối cô ấy là bởi vì đối diện có tôi."
Văn Nguyên: "......"
Văn Nguyên: "Thật khó tin!"
Khâu Dạng khóe miệng giơ lên một chút độ cung.
Văn Nguyên thanh hạ giọng nói, lại chậm rãi hỏi một câu: "Chị, gần đây em nghe được một tin tức."
"Tin tức gì?"
"Chính là mọi người đang nói chị và vị tổng giám của công ty Kỳ Diệu kia là quan hệ người yêu."
"Phải, cô ấy là người yêu của tôi." Khâu Dạng một chút cũng không ngượng ngùng.
"Được, em biết rồi, vừa lúc qua mấy ngày nữa em phải đi Kỳ Diệu một chuyến."
Khâu Dạng sửng sốt: "Cậu hiểu cái gì?"
"Chính là, cô ấy là người yêu của chị, em là em trai của chị, chẳng lẽ không nên nói cái gì đó sao?"
Khâu Dạng đỡ trán: "Không cần."
Nàng tức khắc cảm thấy chính mình như là một con ếch xanh đang bị nấu trong nước ấm, bởi vì nàng hiện tại đã càng ngày càng quen Văn Nguyên gọi nàng là "Chị".
Văn Nguyên: "À."
Trên bàn đồ ngọt thật sự là quá nhiều, Khâu Dạng chỉ ăn một cái, còn lại đóng gói cũng có thể đẹp chút, Văn Nguyên cũng không ăn bao nhiêu, lần gặp mặt này tới lúc kết thúc, Khâu Dạng kiến nghị Văn Nguyên đem cái này mang về chia cho nhân viên.
Còn chưa chạm vào, không mang đi quả thực là lãng phí.
Văn Nguyên cười toét miệng: "Được, em bảo thư ký Lâm phát xuống."
Một tuần kể từ ngày Khâu Dạng từ chức, Tề Dung gửi tin nhắn cho Khâu Dạng vài lần, đại khái đều là ở kể ra nỗi nhớ của bản thân, thỉnh thoảng vẫn sẽ cho Khâu Dạng một số tin hóng hớt được của công ty, nàng hiện tại đối với Vạn Danh vẫn là có một chút cảm tình, nhưng nàng biết rõ bản thân cũng sẽ không trở về nữa.
Văn Nguyên cũng biết điều này, bởi vậy không giữ lại nữa, chỉ là lúc cùng Khâu Dạng tách ra, cậu vẫn là không nhịn xuống hỏi một câu: "Lần sau còn có thể cùng nhau ăn cơm không? Chị."
Khâu Dạng không có lập tức trả lời: "Gần đây đang có việc bận, để sau rồi nói."
"Bận cái gì ạ?" Văn Nguyên tò mò lên.
"Cuộc thi nhiếp ảnh."
"Vậy chị nhất định có thể đoạt giải."
Khâu Dạng cười cười: "Đi đây."
Đối với người chân thành nàng không bày ra sắc mặt gì cả.
Văn Nguyên cầm dù che cho nàng, cho đến khi nàng lên xe, Khâu Dạng hạ cửa sổ xe ghế phụ xuống, nói với cậu: "Cuộc thi nhiếp ảnh ngày 25 báo danh hết hạn."
"Vậy ngày 25 em gọi cho chị!"
Khâu Dạng gật đầu, cầm tay lái lái xe rời đi, nàng không trực tiếp về nhà, mà lại đi một số nơi chụp ảnh, cuối cùng sắp đến thời gian Thẩm Nịnh Nhược tan tầm, nàng mới lại đến Kỳ Diệu.
Thẩm Nịnh Nhược vừa thấy đến Khâu Dạng, đôi mắt liền cong lên: "Tiểu Dương."
Cô quan tâm hỏi: "Giữa trưa cùng Văn tổng ăn cơm kết quả thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Khâu Dạng sóng vai cùng cô đi về phía bãi đỗ xe, "Nếu không có những chuyện đó của mẹ em, thái độ em khẳng định sẽ khác rất nhiều."
Thẩm Nịnh Nhược nhéo má nàng: "Tùy tâm là được."
Khâu Dạng đôi mắt cong cong: "Nếu tùy tâm thế đại khái chính là, có lẽ sau này em sẽ không tới lui với mẹ em, nhưng cùng em trai này có lẽ sẽ liên hệ."
"Ừm."
Sau khi về đến nhà, Khâu Dạng lại bắt đầu ngồi ở trước máy tính chỉnh ảnh, hôm nay nàng chụp một bộ ảnh phong cảnh, không phù hợp để thi đấu nhưng thích hợp để đăng lên Weibo.
Weibo nhiếp ảnh của nàng mấy ngày nay cập nhật rất thường xuyên, các fan đều kinh ngạc, Khâu Dạng chọn phản hồi mấy cái bình luận.
Cuộc điện thoại của Nhạc Ngu đến ngay sau khi nàng đăng bài lên Weibo.
Khâu Dạng dán mắt vào màn hình laptop, bật loa ngoài: "Học tỷ."
"Tiểu Khâu Dạng."
"Cuối tuần này có thời gian không?"
Khâu Dạng bị cô ấy hỏi như vậy, sửng sốt một chút: "Ngày kia có thời gian, ngày mai không có."
"Ngày mai em phải đưa Nhược Nhược về nhà."
Chuyện Thẩm Nguyên Khải sinh bệnh không thể từ bỏ như vậy.
Nhạc Ngu trầm ngâm vài giây: "Vậy được, ngày kia cũng được."
"Chuyện gì thế học tỷ." Khâu Dạng lúc này mới nhìn chằm chằm màn hình di động.
Thẩm Nịnh Nhược ôm Bình Tử từ phòng khách đi vào, liền thấy Khâu Dạng và Nhạc Ngu gọi điện thoại, cô vốn dĩ muốn nói ra ngoài cũng bị cắt ngang.
"Haizz, không có chuyện lớn gì, chính là chị lại rung động với một người."
Khâu Dạng: "......"
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm giác đều có chút vi diệu, bởi vì chuyện của người có cái đầu cầu vồng và cô gái kia lần trước sự các nàng còn nhớ rõ rằng, sợ Nhạc Ngu lần này lại nhìn lầm người.
Giọng Nhạc Ngu vang lên: "Này? Sao lại không nói nữa?"
"Học tỷ, vậy cô ấy là công việc gì thân phận gì, bao nhiêu tuổi?"
"Nữ sinh đại học, năm nay mới 20."
Thẩm Nịnh Nhược buồn cười: "Này, Nhạc tiểu thư, trâu già gặm cỏ non cái lời nói này là đặt cho cô sao?"
Mặc dù biết Nhạc Ngu không có ý gì với Khâu Dạng, nhưng Thẩm Nịnh Nhược vẫn là sẽ chọc ghẹo Nhạc Ngu.
Nhạc Ngu: "Cô thì hiểu gì chứ."
Nhạc Ngu chửi ầm lên: "Hán tử ăn no không thể biết hán tử chết đói khổ như thế nào!"
1
"Tôi cũng không phải là hán tử gì." Thẩm Nịnh Nhược cười nói.
Nhạc Ngu thở dài một hơi: "Dù sao thì, đối phương chỉ là một em gái nhỏ, lúc trước làm quen ở trên mạng, mỗi ngày cùng tôi trước sau một tiếng " chị gái ", thời gian lâu dài, thần tiên cũng chịu không nổi a."
Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược lại nhìn nhau, cho ra quyết định: "Thế ngày kia chơi cái gì, chị nói trước với bọn em, bọn em sẽ đến."
"Được thôi."
"Cứ vậy đi."
Điện thoại còn chưa có cắt đứt, Bình Tử lúc này "Meo" một tiếng, Nhạc Ngu ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười: "Nghe thấy không, Mập Mạp đều đang chúc chị thành công đó."
Nói xong liền treo điện thoại, không chút do dự.
Thẩm Nịnh Nhược khom lưng thả Bình Tử xuống, cô dựa vào cái bàn, có chút lo lắng mà nói: "Chị có chút dè dặt đối với tầm nhìn của Nhạc Ngu, cô ấy không có vận khí tốt như chị, liếc mắt một cái là có thể gặp được đúng người."
Khâu Dạng: "Ừm ừm."
Khâu Dạng kéo tay cô qua: "Đêm nay đúng người cũng muốn cho chị nếm thử một chút tư thế kia."
Thẩm Nịnh Nhược đưa tay liền nhéo lên vành tai nàng: "Tiểu Dương ơi Tiểu Dương, em xem hiện tại lá gan em càng ngày càng lớn."
"Sao lại lớn?"
"Em nói chính là kỳ vọng của em mà thôi."
Thẩm Nịnh Nhược cười nhẹ: "Chị cũng có kỳ vọng."
"Thỉnh giảng."
Thẩm Nịnh Nhược chỉ chỉ ngăn tủ: "Lần trước hôm Tết thiếu nhi chị mua áo ngủ tình thú, đêm nay em mặc thử xem......?"
Khâu Dạng chớp chớp mắt: "Chị Nhược Nhược, chẳng phải em không mặc gì là đẹp nhất sao?"
3
"......"
Cứu mạng.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhược Nhược: Đầu vịt, thật muốn hung hăng mà đè em ra làm.