Vẻ mặt Thẩm Nịnh Nhược trở nên nghiêm nghị, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng cô dừng lại hình ảnh tin tức Thẩm Nguyên Khải có thể bị bệnh nặng, nhưng cô không phải bác sĩ, cũng không biết Thẩm Nguyên Khải rốt cuộc bị bệnh gì.
Cô bắt đầu lo lắng và nôn nóng.
Khâu Dạng và Diêu Dao liếc mắt liền thấy cô biểu tình ngưng trọng, Khâu Dạng đứng lên đi qua hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Nịnh Nhược nắm chặt di động, môi cô có chút khống chế không được mà run rẩy rất nhỏ: "Bố chị nôn ra máu."
Diêu Dao kinh ngạc: "Sức khỏe của chú không phải vẫn luôn rất tốt sao?"
"Hiện tại mình còn không biết đã xảy ra cái gì, tuần trước về nhà bảo ông ấy cùng mình đi bệnh viện ông ấy cũng không đi, mình......"
"Mình có hơi sợ bị bệnh gì nặng."
Khâu Dạng nắm tay Thẩm Nịnh Nhược, truyền lại năng lượng cho Thẩm Nịnh Nhược, nàng mày hơi hơi ninh lên: "Vậy nếu không hiện tại về nhà?"
"Chờ đã, chị hỏi chú Vu trước có biết cái gì hay không, di động bố chị tắt máy, người cũng không ở nhà."
"Được."
Thẩm Nịnh Nhược lại tìm phương thức liên lạc với chú Vu, cô không có xoay người, gọi điện thoại cho lão Vu trước mặt Khâu Dạng.
Lão Vu không có tắt máy, hơn nữa rất mau liền nghe máy: "Tiểu thư."
Thẩm Nịnh Nhược nhấp môi dưới: "Chú Vu, chú biết bố con xảy ra chuyện gì không?"
"Cuối tuần tôi ở nhà chăm cháu, không đi tìm ông ấy." Lão Vu có chút ngơ ngác, "Ông ấy làm sao vậy?"
Thẩm Nịnh Nhược thấp lông mi, tự tại bên này di động lắc lắc đầu: "Không thế nào ạ, lát nữa con đi xem ông ấy."
"Được."
"Đúng rồi, tiểu thư, không phải tôi lắm lời, kỳ thật lão Thẩm ông ấy chỉ là sĩ diện mà thôi, trong lòng vẫn là nhớ mong cô."
Thẩm Nịnh Nhược không biết nói gì mới thích hợp, bởi vì lúc trước Thẩm Nguyên Khải vì bảo cô cùng tên cặn bã Quách Minh An kết hôn cô đều còn khắc sâu mà nhớ rõ.
"Chú Vu, vậy chú tiếp tục bận."
"À, được."
Thẩm Nịnh Nhược cúp điện thoại, cô nặng nề mà thở ra một hơi, rồi sau đó bắt đầu tự hỏi Thẩm Nguyên Khải sẽ đi nơi nào.
"Nhược Nhược, cậu và Dạng Dạng đi tìm chú trước đi, bên này có mình rồi." Diêu Dao lên tiếng, "Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng."
Khâu Dạng biết hôm nay nhiệm vụ chủ yếu chính là chùy Quách Minh An, nhưng hiện tại thực hiển nhiên là chuyện của bố Thẩm Nịnh Nhược quan trọng hơn.
Nàng kéo tay Thẩm Nịnh Nhược: "Em đi cùng chị."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn nàng, do dự hai giây, "Ừm" một tiếng: "Được."
Nói xong cũng không hề do dự, cùng Khâu Dạng trở lại phòng ngủ thay đồ, mặc vào một bộ đồ đơn giản rồi ra ngoài.
Dì Gia Chính còn ở Thẩm gia đợi, lúc trên đường Thẩm Nịnh Nhược lại gọi điện thoại cho dì ấy, biết được tin Thẩm Nguyên Khải vẫn chưa trở về.
"Trước tiên chị sẽ tìm ở chung cư." Thẩm Nịnh Nhược trong đầu có kế hoạch, cũng vững vàng lại.
Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ nhìn Thẩm Nịnh Nhược, nàng đi theo Thẩm Nịnh Nhược nguyên nhân chính yếu chính là lo lắng Thẩm Nịnh Nhược.
Nếu cảm xúc Thẩm Nịnh Nhược không khống chế được, nàng ở bên cạnh sẽ tốt hơn một chút, rốt cuộc bố Thẩm cũng đã nôn ra máu.
"Được." Khâu Dạng lên tiếng.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn hai mắt nàng, cố gắng làm ra vẻ như cô không quá lo lắng, bản thân cười cười: "Đừng lo lắng, chị không sao."
Khâu Dạng lập tức dời ánh mắt, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, trên đường người đi đường nhóm đại bộ phận đều bung dù, nhưng dưới ánh nắng gay gắt như vậy, cũng có người mặc đồ thú bông phát tờ rơi.
Rất ít người có thể đủ thuận lợi mà có được cuộc sống bản thân mong muốn.
Lái xe từ chung cư Thẩm Nịnh Nhược đến Thẩm gia chỉ cần hai mươi phút, nhưng bởi vì hiện tại là Tết Đoan Ngọ, trên đường có chút tắc, hơn nữa một đường đều là đèn đỏ, thời gian liền kéo dài một chút.
Lúc tới đã là bốn giờ, Khâu Dạng là lần đầu tiên tới đây nhưng nàng hiện tại không có dư thừa tâm tư suy nghĩ cái khác, cùng Thẩm Nịnh Nhược nghiêm túc mà ở trong chung cư tìm người.
Chung cư xanh hoá rất nhiều, khung cảnh tuyệt đẹp, chung cư này tổng cộng có mười toà nhà, bởi vậy diện tích cũng rất lớn.
Chính là dạo một vòng xong, cũng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nguyên Khải.
Thẩm Nịnh Nhược siết chặt điện thoại hơn, sau đó kéo Khâu Dạng trở về nhà cô.
Dì Gia Chính đã đi về, trong nhà hiện tại một mảnh an tĩnh, đĩa trái cây trên bàn đầy quả táo.
Thẩm Nịnh Nhược một tuần trước đi thời điểm nơi này trông như thế nào, hiện tại vẫn là cái dạng gì, dì Gia Chính quét dọn thật sự sạch sẽ.
"Chị không biết bố chị có thể đi đâu cả." Thẩm Nịnh Nhược chớp chớp đôi mắt, lại thật sâu mà hít vào một hơi, ổn định cảm xúc và tâm cảnh của chính mình, "Chị và ông ấy thật lâu không có nghiêm túc nói chuyện, chị cũng không biết ông ấy ngày thường có thói quen gì."
Khâu Dạng tiến tới một bước ôm lấy Thẩm Nịnh Nhược, nàng vỗ lưng Thẩm Nịnh Nhược, chóp mũi là mùi hương trên người Thẩm Nịnh Nhược: "Nhất định có thể tìm được." Nàng thử thăm dò đề ra kiến nghị, "Nếu không đến phần mộ của mẹ chị xem thử? Có lẽ chú sẽ ở nơi đó."
"Em nói đúng."
Thẩm Nịnh Nhược không chút do dự liền kéo Khâu Dạng xuống lầu, cô lại thử gọi cho Thẩm Nguyên Khải, đối phương vẫn là tắt máy.
Có điều cô cảm thấy Khâu Dạng nói rất có lý, không chừng Thẩm Nguyên Khải thật sự đến phần mộ của mẹ cô.
Khâu Dạng cũng chỉ đoán mò thôi, nàng không biết có giống như nàng phỏng đoán hay không, nhưng nàng cảm thấy như vậy vẫn tốt hơn là ở yên một chỗ.
Ít nhất có nhiều lựa chọn.
Đối với bố Thẩm Nịnh Nhược, nàng không nói có ý kiến gì, nàng từ đầu đến cuối đều chỉ là đau lòng cho Thẩm Nịnh Nhược.
Quá khứ bản thân nàng không được tốt lắm, như vậy Thẩm Nịnh Nhược thì sao có thể tốt được?
Khâu Dạng mím chặt môi, không khỏi lại nhớ tới Khâu Nghiên, trong đầu trong lúc nhất thời có chút loạn loạn.
Tốc độ xe nhanh hơn trước một chút, khu vực mộ địa nằm ở ngoại thành, khu vực này càng hoang vắng hơn một chút.
Nửa giờ sau, Thẩm Nịnh Nhược ngừng xe lại.
Ven đường có ông lão bán hoa, cô chọn một bó cúc trắng, rồi sau đó quay đầu nhìn Khâu Dạng: "Tiểu Dương, lát nữa em cũng đặt cho mẹ chị một bó, được không?"
Lời mời nay không có ai có thể từ chối.
Khâu Dạng hốc mắt bỗng chốc chua xót, nàng nhìn biểu cảm Thẩm Nịnh Nhược đau thương, gật gật đầu: "Được."
"Ông ơi, lấy hai bó hoa này, cảm ơn."
Ông lão bán hoa bị phơi nắng đến có chút đen, trên mặt ông nếp nhăn chồng chất, một bên gói hoa một bên hỏi: "Tới xem lệnh đường sao?"
"Đúng vậy."
"Tôi xem tuổi cháu cũng không lớn, thời điểm lúc trước đến lệnh đường, nói vậy rất nhỏ tuổi." Ông lão đem hoa đưa cho Thẩm Nịnh Nhược, vẩn đục đôi mắt có vô tận bi thương, "Chúc tốt lành."
Thẩm Nịnh Nhược: "Cảm ơn."
Cô đứng lên, cho Khâu Dạng một bó hoa, thần sắc túc mục mà hướng tới mộ địa đi đến.
Khâu Dạng chưa từng tới nghĩa trang, nàng phát hiện không giống với tưởng tượng của mình, nàng cho rằng nơi này sẽ là khung cảnh rất trầm trọng, nhưng trên thực tế lúc sau đi vào sẽ phát hiện này một mảnh cùng hoa viên không khác gì.
Điều đầu tiên nhìn thấy là một quảng trường rộng lớn và trang nghiêm, đi sâu vào trong sẽ thấy một lối đi dạo rợp bóng cây liễu, trong không khí còn thoang thoảng hương thơm ngào ngạt, những bông hoa trong chum ven đường cũng đang nở rộ.
"Tiểu Dương, em có từng nghĩ qua về sau chính mình sẽ......" Thẩm Nịnh Nhược nghiêng đầu nhìn Khâu Dạng, tự hỏi hai giây vẫn là đem lời nói nuốt trở về, "Không có gì, chị cảm thấy hỏi ra thì không được tốt lắm."
Khâu Dạng muốn biết rõ ràng: "Chính mình cái gì?"
"Di thể? Tro cốt?"
"...... Tro cốt."
"Không nghĩ tới đặt ở chỗ nào." Khâu Dạng trả lời nói, "Em cảm thấy khoảng cách em chết còn rất xa xôi, cho nên vẫn luôn không nghĩ tới."
Thẩm Nịnh Nhược giương mắt nhìn nhìn không trung, rồi sau đó nhẹ giọng nói: "Có một khoảng thời gian chị cảm thấy không thể kiên trì được nữa, liền nghĩ tới phải đem tro cốt mình để ở đâu, chị không muốn đặt ở đàn tro cốt, mà đặt bên trong một cái hộp bánh quy, chị hy vọng có người có thể mang theo nó, bước lên một ngọn núi, đem tro cốt chị thả vào không trung, theo gió, thích đến chỗ nào thì đến chỗ đó."
Khâu Dạng nghe thật nghiêm túc, nàng thậm chí trước mắt còn xuất hiện hình ảnh: "Thật ngầu."
"Nhưng chị sợ chết." Thẩm Nịnh Nhược khóe môi đè nặng xuống, "Chị cũng sợ người thân thiết của mình chết đi."
Khâu Dạng hô hấp cứng lại, lại nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược nói: "Hai ngày trước thấy phổ cập khoa học, khi một người sinh ra có cân nặng bao nhiêu thì khi hóa thành tro bụi, đều không sai biệt lắm chỉ còn khoảng 3 kg trọng lượng thôi."
"Trước kia chị ôm tro cốt của mẹ, chị cảm thấy nặng trĩu, nhưng hiện tại muốn chị hồi tưởng lại, thật ra chị đã quên cảm giác lúc đó."
"Chị......"
"Chị không muốn lại cảm nhận nữa."
Khâu Dạng biết Thẩm Nịnh Nhược nói chính là có ý gì, đó chính là không hy vọng bố Thẩm xảy ra chuyện.
Nàng không tiếng động mà nắm tay Thẩm Nịnh Nhược.
Đúng lúc này tới khu mộ của mẹ Thẩm Nịnh Nhược, bia mộ ở đây đều có hình dáng giống nhau, nhưng Thẩm Nịnh Nhược nhớ rõ ràng bia mộ của mẹ cô nằm ở đâu, cô cũng liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Nguyên Khải ngồi dưới đất ở trước bia mộ.
"Chị thấy bố chị rồi."
Hiện tại nơi này cũng không phải không có ai, ở đây không có nhiều người như dịp Tết Thanh Minh, nhưng sự im lặng vẫn nhất quán.
Khâu Dạng nghe vậy ngẩn ra một chút, nàng lo lắng cho mình sẽ kích thích đến bố Thẩm, lại do dự có nên đi lên với Thẩm Ninh Nhược trước hay không.
"Không sao đâu, Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược mở lòng bàn tay mình ra, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Khâu Dạng mím môi, rồi sau đó đem tay mình đặt lên, cùng Thẩm Nịnh Nhược nắm tay đi lên cầu thang.
Thẩm Nguyên Khải ngồi dưới đất, ông cúi thấp đầu, nói cái gì cũng không nói, chỉ là lẳng lặng mà phơi nắng.
Có một cái bóng bao trùm ông, nhưng ông cũng không nhận thấy được, thẳng đến trước mặt có thanh âm đặt bó hoa xuống, mới làm ông bừng tỉnh.
Thẩm Nguyên Khải mở mắt ra, vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng, mí mắt ông giật giật, lại nhìn người trong ảnh trên bia mộ, nhỏ giọng nói: "Bố đang tâm sự với mẹ con."
"Nói chuyện gì thế ạ?"
"Bố hỏi bà ấy sống tốt không."
"Vậy mẹ có trả lời bố không?"
"Bà ấy kéo gió trả lời cho bố, nói mình sống rất khá."
Thẩm Nịnh Nhược chóp mũi đau xót: "Vậy thì thật tốt."
Khâu Dạng đứng ở một bên, nghe hai bố con bọn họ nói chuyện, cũng cảm thấy chua xót, nàng theo Thẩm Nịnh Nhược ngồi xổm xuống dưới, lẳng lặng mà nhìn ảnh mẹ Thẩm Nịnh Nhược.
Bên cạnh có khắc chữ là tên mẹ Thẩm Nịnh Nhược —— Liễu Anh.
Là cái tên làm Khâu Dạng nhìn sẽ sinh ra hảo cảo, mẹ Thẩm Nịnh Nhược khẳng định là ôn ôn nhu nhu.
Không khí trầm tĩnh vài giây, Thẩm Nịnh Nhược lại nhìn về phía Thẩm Nguyên Khải: "Vậy còn bố?"
"Bố cũng khá tốt."
"Nôn ra máu là xảy ra chuyện gì?" Thẩm Nịnh Nhược không lòng vòng với ông, trực tiếp hỏi.
Ánh mắt Thẩm Nguyên Khải có chút trốn tránh, hơn nữa còn ý đồ nói sang chuyện khác đến trên người Khâu Dạng: "Đây là đối tượng của con sao?"
Khâu Dạng bị cue tới, mới xưng hô đối phương một tiếng: "Chào chú ạ."
Nàng không muốn quá chủ động.
Thẩm Nguyên Khải không có biểu tình dư thừa, chỉ là gật đầu, coi như đáp lại.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn chằm chằm Thẩm Nguyên Khải: "Có phải bố đã biết kết quả nên mới cố ý không đi bệnh viện hay không?"