Thẩm Nịnh Nhược có trong nháy mắt thất thần, trong đầu hiện lên ý nghĩ nói cho Khâu Dạng tin Văn Nguyên chính là em trai Khâu Dạng.
Nhưng thực mau cô liền kiên định xuống dưới.
Trong chuyện này, bất luận cô và Khâu Dạng có thích nhau bao nhiêu, nhưng rốt cuộc cô cũng là người ngoài cuộc.
Văn Nguyên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đầu óc thanh tỉnh, có ý nghĩ và quy hoạch của chính mình, nếu cô là tự tiện nói cho Khâu Dạng, như vậy kết quả có lẽ không phải thực như ý, bởi vậy cô chỉ có ấn xuống cái ý niệm này.
Rất khác với việc cô không nói cho Tần Duật biết Khâu Dạng chính là chị gái Văn Nguyên, rốt cuộc Tần Duật cũng giống chính mình, đều là người ngoài cuộc.
Thẩm Nịnh Nhược mí mắt rũ rũ, nâng lên tay tới vỗ về cái gáy Khâu Dạng nhu phát: "Chị sẽ luôn ở đây."
Khâu Dạng: "Ừm."
Khâu Dạng sụt sịt mũi, vài giây liền đứng lên: "Em khôi phục xong rồi, chúng ta trở về thôi."
Thẩm Nịnh Nhược như cũ có chút lo lắng: "Thật sự không cần đi ra ngoài đi dạo sao?"
"Thẩm đại tổng giám." Khâu Dạng nở nụ cười, "Hiện tại là thời gian làm việc, là đang xã giao, nào có thể tùy ý như vậy a."
"Chị nói có thể là có thể."
Khâu Dạng lắc đầu bật cười: "Trở về đi, trước khi rời khỏi công ty em muốn làm tốt từng việc một."
"Rời khỏi công ty?" Thẩm Nịnh Nhược bắt giữ trọng điểm này.
Đôi mắt Khâu Dạng chớp hạ: "Không phải đã nói với chị rồi sao? Em cảm thấy Văn tổng muốn muốn đuổi việc em."
"......" Thẩm Nịnh Nhược trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, cô mím môi, cuối cùng cũng chỉ là phản bác một câu, "Chị cảm thấy sẽ không."
"Tiểu Dương của chị lại không có làm chuyện gì xấu, anh ta không thể vô duyên vô cớ mà đuổi việc em."
Khâu Dạng đã trở về, một bên bước nện bước một bên nói: "Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà suy nghĩ của lão tổng, sao mà em đoán được?"
Nàng nói xong liền không nghĩ lại tiếp tục đề tài này nữa, vì thế trong miệng nói đổi chủ đề: "Đúng rồi, Thẩm tổng giám, em cảm thấy thái độ Tần tổng đối với Văn tổng có chút khác."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy đại khái là bởi vì Tần tổng lòng mang ý xấu đi." Thẩm Nịnh Nhược khinh phiêu phiêu mà nói câu, lại như thể có một hòn đá lớn trong lòng Khâu Dạng rơi xuống.
"Lòng mang ý xấu" ở thời điểm như vậy không có giải thích khác.
Khâu Dạng có chút sửng sốt, Thẩm Nịnh Nhược cong mắt nhìn nàng: "Tiểu Dương, đi thôi."
Khâu Dạng phản ứng lại đây, cũng nở nụ cười theo, chờ tới cửa rồi, mới thu lại ý cười nồng đậm này.
Thẩm Nịnh Nhược trong lòng đốt một nén hương cho Tần Duật.
Không có biện pháp, vì dỗ bạn gái vui vẻ, chỉ có thể bán đứng anh trai thôi.
1
Thẩm Nịnh Nhược đẩy cửa phòng ra, trên mặt biểu tình lại khôi phục tới bộ dáng trước đó.
Một chuyến đi ra ngoài này không bao lâu, nhưng trên bàn đồ ăn đều đã dọn lên.
Kha Diệp Tử như cũ là ngồi ở giữa Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng, cô ấy biết đây là hai người các nàng là muốn tránh nghi ngờ nên cũng không quá thấp thỏm.
Tần Duật trên cơ bản chính là đảm đương bầu không khí, bữa tiệc này là xã giao không sai, nhưng đồng thời cũng là lúc trò chuyện vui vẻ, anh chính là muốn ở trước mặt Văn Nguyên biểu hiện nhiều một chút, lại đem những trải nghiệm thật trâu của chính mình trước kia lấy ra, liền suýt nữa về nhà lấy cúp và giấy chứng nhận.
1
Từ lúc Khâu Dạng biết tâm tư của Tần Duật, lực chú ý liền đặt tập trung vào việc này, mà Tần Duật hiện tại lại là biết ăn nói như vậy, tinh lực nàng lại bị lôi kéo không ít, ít nhất bắt đầu nghiêm túc nghe Tần Duật kể chuyện xưa.
Nhưng chờ tới bữa tiệc kết thúc, những lời Bành Khai Miểu nói đó lại hiện hết trong đầu nàng, làm nàng suy nghĩ rành mạch.
Nàng thấp thấp lông mi.
Sau khi ăn xong nên trở lại công ty, Khâu Dạng còn không có nghĩ xong phải đối mặt với Cù Ngôn thế nào, nàng có thể vẫn luôn bảo trì trấn định như vậy sao?
Bản thân nàng không phải thực xác định.
Cùng người Kỳ Diệu rất mau liền tách ra, Khâu Dạng lại bị Văn Nguyên mời lên xe, nhưng nàng lần này có nghĩ thầm muốn tự mình đi, vì thế liền trực tiếp cự tuyệt: "Văn tổng, tôi còn có chút việc phải xử lý."
Văn Nguyên cũng không kiên trì: "Được."
Chính cậu lên xe liền rời đi.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, Khâu Dạng không có mang dù tới, nàng đi bộ trên vỉa hè, khu vực này có trồng cây, có thể mang lại cho nàng một chút bóng mát.
Khâu Dạng đột nhiên lại cảm thấy chính mình thật sự rất dễ bị lừa, cho nên lúc trước nàng mới đối với Cù Ngôn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, mới có thể đối với Cù Ngôn tín nhiệm như vậy.
Nhưng Cù Ngôn thì sao?
Cù Ngôn đến cuối cùng là bắt đầu muốn hạ độc thủ với nàng từ khi nào?
Khâu Dạng tạm thời không biết đáp án.
Nàng thật sâu mà hít vào một hơi, không đi được bao lâu, di động liền vang lên.
Nàng nâng di động lên vừa thấy, là Thẩm Nịnh Nhược gọi điện thoại đến.
Khâu Dạng nuốt hạ nước miếng, lúc này mới tiếp nghe cuộc điện thoại này: "Nhược Nhược."
"Em ở đâu?" Thẩm Nịnh Nhược hỏi.
Khâu Dạng liếc nhìn các biển hiệu xung quanh: "Em đang ở tiệm trà sữa xx."
"Chờ ở đấy."
"Chị liền tới ngay."
Khâu Dạng: "Vâng."
Thẩm Nịnh Nhược sẽ tìm đến mình, nàng một chút cũng không kinh ngạc, nhưng thẳng thắn thành khẩn tới nói, nàng như cũ cảm thấy kinh hỉ.
Bởi vì xe hơi thương vụ Kỳ Diệu rời đi trước, bọn họ sau đó đã nhìn không thấy nhau, mà Thẩm Nịnh Nhược dưới tình huống như thế, còn quay lại.
Khâu Dạng ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, nàng không có lại di chuyển, hơn nữa còn đem đôi mắt khép lại.
Lập tức liền đến mùa hè, gió trong không khí ngày càng dữ dội, tuy là đỉnh đầu có lá cây che đậy ánh mặt trời, nhưng mặt và cổ Khâu Dạng, như cũ bị gió mang hơi nóng tới.
Nàng sợ nóng.
Vẫn luôn đều sợ.
Thẩm Nịnh Nhược ở năm phút sau liền tới trước mặt nàng: "Tiểu Dương."
Khâu Dạng giây tiếp theo liền mở mắt ra: "Chị đã đến rồi a."
Thẩm Nịnh Nhược không biết còn đi chỗ nào mua dù, cô thu lên, ngồi xuống bên cạnh Khâu Dạng: "Chị đây."
Dù được đặt ở một bên, cô xoay đầu sang, nhìn Khâu Dạng: "Chị lo cho em lắm."
Thẩm Nịnh Nhược lên xe mới kinh ngạc mới phát hiện phán đoán của mình đã sai.
Căn nguyên Khâu Dạng hôm nay đau khổ, không phải bởi vì cảm thấy chính mình phải bị sa thải, mà là Cù Ngôn.
Thời điểm ở trong văn phòng tổng giám đốc, Văn Nguyên đối với Cù Ngôn liền không thế nào khách khí, từ nơi này là có thể nhìn ra tới Bành Khai Miểu nói gì với Văn Nguyên, nàng kỳ thật không phải rất xác định Khâu Dạng có ở đây hay không, bởi vì mấy người bọn họ này đã sớm từ phòng họp ra tới.
Nhưng từ cảm xúc không bình thường của Khâu Dạng tới xem, Khâu Dạng khẳng định là ở đây, cũng khẳng định là nghe thấy được Bành Khai Miểu nói lời kia.
Bành Khai Miểu không trong danh sách tham dự hôm nay, hắn lại xuất hiện ở cửa, như vậy khẳng định là có chuyện muốn tìm Văn Nguyên.
Thẩm Nịnh Nhược đầu óc xoay chuyển rất mau, cũng liền không có do dự mà gọi điện thoại cho Khâu Dạng.
Cô biết Khâu Dạng hiện tại đang chịu áp lực của hai việc, sẽ nghĩ không cần lập tức trở lại công ty, bởi vì còn phải đối mặt Cù Ngôn, bởi vậy kết luận Khâu Dạng khẳng định không ở trong xe Văn Nguyên.
Quả nhiên.
Thẩm Nịnh Nhược lập tức xuống xe, ven đường có một cửa hàng, cô lại thuận tay mua dù, lúc này mới lái xe lại đây.
Cô như cũ có chút khó có thể tin chính mình hiện tại, cô sẽ ôm một người khác vào lòng một cách khẩn trương như vậy.
"Không có việc gì." Khâu Dạng bứt lên một nụ tươi cười, nhưng tiếng nói nàng vừa dứt, hốc mắt liền không tự giác mà phiếm đỏ.
Thẩm Nịnh Nhược hơi hơi nghiêng người, đem Khâu Dạng ôm lấy, cô nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Khâu Dạng, cổ họng chính mình cũng nghẹn ngào.
Khâu Dạng là người cô để ý nhất, nhưng hiện tại người để ý nhất lại ủy khuất thành như vậy.
Phía trước có người đi đường cầm dù đi ngang qua, phần lớn đều bước đi với tốc độ tương đối nhanh, không ai để mắt tới các nàng.
Khâu Dạng không nói nữa, Thẩm Nịnh Nhược cũng không hé răng, liền một chút lại một chút mà vỗ về lưng Khâu Dạng, hòa hoãn cảm xúc cho Khâu Dạng.
Gần đây Khâu Dạng rất mệt rất vất vả, Thẩm Nịnh Nhược biết điều này, cũng càng thêm đau lòng cho Tiểu Dương của cô.
Đi ước chừng được mười phút, Khâu Dạng mới sụt sịt cái mũi, nàng đã có một ít giọng mũi: "Hôm nay Bành Khai Miểu tới tố cáo Cù Ngôn."
"Em không biết Cù Ngôn vì cái gì, chị ấy không chỉ là gạt em cùng Đào Tư Nhàn có lui tới đơn giản như vậy, chị ấy còn lừa gạt tình cảm của Bành Khai Miểu, chị ấy, chị ấy còn lợi dụng Bành Khai Miểu, bảo Bành Khai Miểu làm gì đó với em."
"Nhưng Bành Khai Miểu ngoài việc hơi làm phiền em, cũng không có làm gì em, em......"
"Em rất khổ sở rất khó chịu."
Giọng Khâu Dạng không nặng, nhưng Thẩm Nịnh Nhược nghe được hãi hùng khiếp vía: "Cái gì?"
Khâu Dạng lại thật sâu mà hít vào một hơi: "Em hồi tưởng một chút bốn năm này, em cùng Cù Ngôn chưa từng có mâu thuẫn gì trong công việc, ngoài công việc tới cũng rất hài hòa, em thật sự không biết vì cái gì."
Thẩm Nịnh Nhược vẫn như cũ ở vỗ lưng Khâu Dạng: "Chúng ta sẽ biết thôi, Tiểu Dương." Ngữ khí cô lạnh vài phần, "Cù Ngôn cô ta khẳng định sẽ gặp báo ứng."
Khâu Dạng lại thở ra một hơi, nàng không có khóc, nhưng chính là rất khó chịu, trong đầu lại loạn làm một đoàn.
Trước kia thời điểm bị một nhà cậu khi dễ, nàng đều không có kinh hoảng thất thố qua như vậy.
Lại hoãn vài phút, Khâu Dạng mới nhẹ nhàng đẩy Thẩm Nịnh Nhược ra, lộ ra một nụ cười gượng ép: "Không sao, em sẽ tự mình đi tìm đáp án, hiện tại chính là muốn xem Văn tổng xử lý chuyện này như thế nào."
Cù Ngôn chức vị không nhỏ, làm ra chuyện như vậy, Khâu Dạng bước vào công ty còn chưa có trải qua trường hợp như vậy.
Chờ về tới công ty, cảm xúc Khâu Dạng đã không sai biệt lắm, nàng ngoài mặt lại là bộ dáng kia.
Cốc Lam ngồi ở phía trước đài, thấy nàng xuất hiện, lập tức vẫy vẫy tay: "Chị Tiểu Khâu!"
Còn có vài phút nữa mới đến thời gian làm việc, Cốc Lam cũng liền không an phận như vậy.
Khâu Dạng đi qua, liền thấy Cốc Lam biểu tình có chút khoa trương nói: "Bành Khai Miểu đề đơn từ chức!"
Khâu Dạng có chút ngơ ngẩn: "...... Đề đơn từ chức sao?"
"Đúng vậy." Cốc Lam cau mày, "Có người trong nhóm buôn chuyện của chúng ta nói chuyện này, nhưng mà không biết nguyên nhân gì, hơn nữa hắn còn không làm bàn giao công việc, buổi chiều liền không tới công ty."
"Nhưng có tin đồn là nói hắn chọc tới Văn tổng."
"Trời ạ, Văn tổng đẹp trai như vậy, sao lại là một người như thế này?"