Tổng giám đốc công ty Vạn Danh họ Văn, tên Văn Nguyên, mới nhậm chức hai năm trước, lúc vừa tới mới tốt nghiệp đại học, cũng đã là tổng giám đốc.
Cậu ấy so với Khâu Dạng còn nhỏ hơn một tuổi, người trẻ tuổi không thích bị trói buộc, số lần tới công ty cũng không phải rất nhiều, càng có rất nhiều cuộc họp trực tuyến, cho dù cậu ấy như vậy, nhưng vẫn vận hành công ty rất khá.
Khâu Dạng có nghe các đồng sự nói qua, nói nhà Văn tổng ở Kinh Thành, là phú nhị đại chính thống, trong nhà vẫn luôn rất có tiền, Vạn Danh chính là đưa cho cậu ấy luyện tập, nếu làm tốt, sau này phỏng chừng chính là về nhà kế thừa công ty lớn.
Nhưng Khâu Dạng cũng đều là nghe qua một chút, không tham dự vào, bởi vì nàng căn bản không có hứng thú, nàng chỉ biết hướng lên trên cao, tranh thủ tiền lương nhiều một chút, thưởng cuối năm có thể nhiều một chút.
Hiện tại nghe Cốc Lam nói cái này, Khâu Dạng khó tránh khỏi ngẩn người, lẩm bẩm hỏi một câu: "Thật sao?"
"Đúng vậy." Cốc Lam lập tức mở khóa di động bản thân, thử tìm xem ảnh chụp.
Nhưng còn chưa tìm được, đã bị lời nói Khâu Dạng đánh gãy: "Cốc Lam, đừng lướt nữa."
Nàng nói lại dừng một chút, mới nhợt nhạt cười tiếp tục nói: "Người cùng họ quá nhiều, họ của chị lại không hiếm thấy, hơn nữa người giống người cũng rất nhiều, em liếc mắt một cái xem qua cảm thấy như là bình thường, chỉ là lại xem ảnh chụp không có gì tất yếu."
Khâu Dạng trong miệng nói như vậy, trong lòng cũng là nghĩ như vậy.
Nếu mẹ của Văn tổng thật sự rất giống mình, như vậy chỉ biết cho nàng càng thêm bi thương thôi.
Cốc Lam "Nga" một tiếng, nhưng không để trong lòng, cũng không phát hiện Khâu Dạng khác thường, lên tiếng: "Được."
"Em chính là cảm thấy mặt mày có chút giống."
Khâu Dạng khóe miệng dắt dắt: "Người mặt mày giống nhau cũng quá nhiều, nếu em nói thêm gì nữa, chị liền phải hoài nghi mặt chính mình có phải rất đại trà hay không?"
Thân là người hâm mộ duy nhất của Khâu Dạng, Cốc Lam lập tức tỏ vẻ: "Đương nhiên không! Chị Tiểu Khâu em cũng không biết, em mới hóng hớt trong diễn đàn của công ty còn có người nhắc tới chị, nói rằng chị là một trong những gương mặt đại diện của công ty chúng ta."
"Còn âm thầm đề nghị nói nếu sau này có công ty chụp tuyên truyền video, liền tìm chị là được."
Nhóm buôn chuyện của công ty là nặc danh, Khâu Dạng biết nó tồn tại, nhưng trước nay đều không có suy nghĩ gia nhập, công ty nhiều người như vậy, khó tránh khỏi sẽ có một ít đầu trâu mặt ngựa trà trộn vào, nàng chỉ muốn ở cái vòng nhỏ hẹp của mình đợi.
Đương nhiên, nguyên nhân mấu chốt chính là sợ thấy tin tức về bản thân và bạn bè, nàng hiện tại không thế nào để ý suy nghĩ người khác, nhưng mà lỡ như thấy lời đồn thái quá, cùng người khác cãi nhau cũng không phải là chuyện không có khả năng xảy ra.
Đơn giản mà nói, chính là nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nàng chỉ cần bình thường đi làm tan tầm về nhà cho mèo ăn thì tốt rồi, chuyện khác nàng không muốn trộn lẫn hợp vào.
Chờ giữa trưa mới vừa trở lại công ty ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn của Cù Ngôn.
Cù Ngôn: 【 Không có việc gì, buổi sáng có chút việc trì hoãn. 】
Cù Ngôn: 【 Buổi chiều chị sẽ tới công ty. 】
Khâu Dạng nhấp môi dưới, gõ chữ "Ừm" gửi qua đi, lại tiếp tục trò chuyện cùng Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược đang nói về chuyện Kha Diệp Tử, nói Kha Diệp Tử thần sắc như thường, nhưng lúc báo cáo công việc một mình, khó tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Khâu Dạng nghĩ đến hình ảnh này liền cong môi nở nụ cười.
Thật sự rất xấu hổ a, bất luận là lúc ấy hay là hiện tại.
Trò chuyện với Thẩm Nịnh Nhược cho tới kết thúc giờ nghỉ trưa mới dừng lại, Cù Ngôn đúng giờ xuất hiện ở công ty, các đồng sự nhìn thấy Cù Ngôn còn đều tiến lên đi quan tâm một phen, Khâu Dạng cũng đi theo qua.
Ít nhất hiện tại ngoài mặt không thể biểu hiện ra ngoài nửa điểm mất tự nhiên.
"Chị Cù, thật sự không có việc gì sao?" Khâu Dạng bưng một ly nước đặt ở trên bàn làm việc của Cù Ngôn.
Cù Ngôn cười lắc đầu: "Không có việc gì."
Chỉ là sắc mặt cô ấy có chút tái nhợt, tóc cũng không búi cao như trước mà xõa xuống vai, giống như thay đổi thành người khác vậy, nhưng biểu tình cô ấy lại như thường, lại vẫn là bộ dáng phó tỷ tỷ kia.
Khâu Dạng không nói gì nữa, gật gật đầu ra khỏi văn phòng, nhưng lúc sau trở về vị trí làm việc, nàng lại không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía văn phòng Cù Ngôn.
Cù Ngôn ở sửa sang lại văn kiện, như là cảm ứng được ánh mắt của Khâu Dạng, liền muốn nhìn qua, Khâu Dạng trước một bước cúi đầu xuống.
Nàng hiện tại cũng không muốn cùng Cù Ngôn ánh mắt đối thượng.
Bởi vì tưởng tượng đến Cù Ngôn có khả năng làm những chuyện đó, Khâu Dạng đều cảm giác sau lưng lạnh cả người, nàng không muốn làm cảm giác này tăng lên, tự nhiên cũng liền sẽ né tránh như vậy.
Công việc còn đang tiếp tục, buổi sáng Cù Ngôn không có tới, nhưng mà hội nghị sẽ không dừng lại, cô ấy thiếu nội dung cuộc họp buổi sáng, đang cẩn thận kiểm tra thông tin, gặp chuyện quan trọng liền gọi người đi vào.
Khâu Dạng không phụ trách nội dung gì quan trọng, cả buổi chiều đều ở chính mình ghế trên ngồi công việc.
Bành Khai Miểu gần đây cũng không tới đi tìm Khâu Dạng nữa, nàng cũng mừng được thanh tịnh, nhưng sau khi tan tầm vẫn ở cửa thang máy mà gặp Bành Khai Miểu, bởi vì là cùng một tổ hạng mục, mỗi lần họp đều sẽ nhìn thấy, nhưng Khâu Dạng luôn cảm thấy Bành Khai Miểu có chỗ nào không giống.
Không biết có phải bởi vì kỳ nghỉ dài hạn 1-5 thật sự khiến người ta không thể quay đầu lại được hay không, bất luận là hắn buổi sáng hay là hắn hiện tại, trông đều rất mỏi mệt.
Cùng với đêm kia mới vừa đi Tây Thành ở trong thang máy gặp được hai cái nam sinh rất giống.
Khâu Dạng không thích vô cớ mà suy đoán, nàng liền lơ đãng mà nhìn thoáng qua, liền thu lại ánh mắt chính mình.
Bành Khai Miểu cũng thấy nàng, chỉ là không giống như lúc trước tiến lên đây nhiệt tình mà chào hỏi, mà là lê bước chân nặng nề vào thang máy.
Khâu Dạng cũng đi thang máy này, nàng đứng ở phía bên trái, nhưng mùa hè liền sắp tới rồi, mùi trong thang máy cũng dần trở nên khó chịu, cũng may không bao lâu liền đến phụ lầu một.
Thẩm Nịnh Nhược lại bảo lão Vu tới đón nàng tan tầm, lý do là thứ hai giao thông càng kẹt xe, lại lo lắng di động sẽ lại lần nữa bị trộm.
Khâu Dạng không từ chối tâm ý của Thẩm Nịnh Nhược, huống chi nàng còn có chuyện tìm lão Vu nói một chút.
Lúc sau lên xe, lão Vu vững chắc mà lái xe hơi đi về phía trước, cho đến khi ra khỏi bãi đậu xe nhìn thấy ánh sáng, Khâu Dạng mới nhìn sườn mặt ôn hòa của ông, mở miệng hỏi một câu: "Chú Vu, Nhược Nhược cùng bố chị ấy mấy năm nay quan hệ vẫn luôn đều rất căng thẳng sao?"
Kỳ thật từ lời kể của Thẩm Nịnh Nhược trước giờ là có thể lấy được tin tức như vậy, nếu không cũng sẽ không cãi vã hồi tết Thanh Minh.
Mà lúc ấy Thẩm Nịnh Nhược ở Tây Thành tiếp nghe điện thoại của bố Thẩm, rõ ràng nói chờ mình trở lại Vân Thành liền đi thăm ông ấy.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược đến bây giờ cũng chưa đi, Khâu Dạng liền không khỏi có chút lo lắng.
Nàng khẳng định hy vọng Thẩm Nịnh Nhược có thể cùng bố mình tâm sự, tình cảm gia đình Khâu Dạng chưa từng có được, nàng liền hy vọng người khác có thể có được.
Hơn nữa người khác này còn không phải người khác, mà là Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng cũng không phải muốn đi can thiệp suy nghĩ cùng cách làm của Thẩm Nịnh Nhược, nàng gần là hy vọng bóng ma trong lòng Thẩm Nịnh Nhược có thể tan đi một ít.
"Đúng vậy." Chú Vu vừa nghe Khâu Dạng hỏi cái này liền thở dài, "Lão Thẩm mười năm nay, hối hận không biết bao nhiêu lần, chính là hết thảy đều đã muộn, lúc trước liên lạc với tiểu thư cũng càng khó khăn, khi hai người ngẫu nhiên gặp mặt có hòa khí, càng nhiều chính là khắc khẩu."
"Lão Thẩm thường xuyên đến chỗ tôi uống rượu, trước kia ông ấy uống xong rượu sẽ không về nhà, hiện tại uống xong rượu còn biết về nhà, nhưng mà không còn ai chờ ông ấy."
Khâu Dạng nghiêm túc nghe, nhấp môi không biết lại nên nói cái gì.
Lão Vu thở dài: "Kỳ nghỉ 1-5 lần này, lão Thẩm lại tới tìm tôi, ông ấy không uống rượu, ông ấy dẫn cháu gái của tôi đi khắp nơi, cuối cùng rất bất đắc dĩ mà hỏi tôi, có phải nhiều năm như vậy đã quan tâm tiểu thư sai cách hay không, ông ấy muốn tiểu thư có được một gia đình hạnh phúc, do đó đền bù trước kia, nhưng ông ấy biểu hiện đến càng sốt ruột, liền càng làm tiểu thư càng khó chịu."
"Ai, quan hệ vẫn luôn đều căng thẳng, cũng không biết đến khi nào mới có thể hòa hoãn."
Khâu Dạng thấp hạ mí mắt, nhìn tay mình, không biết nên như thế nào trợ giúp Thẩm Nịnh Nhược.
"Khâu tiểu thư." Lão Vu lúc này gọi Khâu Dạng một tiếng, có chút tò mò hỏi một câu, "Cha mẹ cô vẫn mạnh khỏe chứ? Quan hệ thế nào a?"
Khâu Dạng nghe vậy nhìn phía ngoài cửa sổ, hôm nay Vân Thành có mặt trời, qua kỳ nghỉ 1-5, nó cũng sẽ không lười lên nữa, dự báo thời tiết cho thấy tuần sau sẽ ánh mặt trời, hơn nữa nhiệt độ càng ngày càng cao, chỉ là còn có một hồi lâu mới có thể thấy hoàng hôn.
"Cháu......"
"Bố cháu đã mất trước khi cháu chào đời."
"Mẹ cháu hiện tại...... Đại khái rất tốt, cháu cũng không biết."
Lão Vu lập tức liền cắt ngang rồi nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, Khâu tiểu thư, đáng lẽ tôi không nên hỏi."
"Không sao đâu, chú Vu, cảm ơn chú đã nói cho cháu điều này."
Có chuyện không tiện trực tiếp hỏi đương sự, như vậy hỏi người khác chính là lựa chọn rất tốt, Khâu Dạng từ chỗ lão Vu biết được không ít tin tức, sau khi xuống xe cùng lão Vu nói lời tạm biệt, nàng liền tự hỏi như thế nào làm Thẩm Nịnh Nhược nhớ lời hứa của chính mình khi ở Tây Thành.
Nếu nói sau khi Vân Thành liền phải gặp mặt, như vậy phải làm được, không phải sao?
Nhưng là không nghĩ tới chính là, không cần Khâu Dạng mở miệng, Thẩm Nịnh Nhược tan tầm lúc sau liền gọi điện thoại tới, nói chính mình muốn về nhà trước xem bố chính mình.
Khâu Dạng đương nhiên là hy vọng cô có thể trở về: "Được, em chờ chị trở về."
"Ừm, ngoan ngoãn chờ chị."
"Tối hôm qua chỉ là thu khoản dư, chị còn muốn thu món nợ lúc trước đó."
Khâu Dạng khóe miệng cong cong, "Ừm" một tiếng, nhưng vừa nhớ tới tư thế tối hôm qua, nàng vẫn là có chút nóng mặt, cũng may hiện tại đang ở nhà, chỉ có con mèo Bình Tử này đang nhìn nàng.
Lúc sau Thẩm Nịnh Nhược cúp điện thoại, liền thở ra một hơi, đối với việc phải về nhà đối mặt với Thẩm Nguyên Khải, cô có chút khẩn trương.
Từ cuộc trò chuyện lần trước cô có thể đoán được một ít suy nghĩ của bố, nhưng không xác định, nếu đêm nay lại cãi nhau......
Cô không muốn cãi nhau.
Thẩm Nịnh Nhược lái xe trở về nhà, cô lục tung túi xách, mới tìm được chìa khóa, đang muốn mở cửa, Thẩm Nguyên Khải cũng đã nghe được động tĩnh, chủ động đến cửa mở ra trước.
Thẩm Nịnh Nhược vẫn đang treo chìa khóa trong tay, thấy bố xuất hiện ở trước mắt, cô ngẩn ra một chút, mới thu hồi tay, chớp chớp mắt, gọi một tiếng: "Bố."
Thẩm Nguyên Khải mang tạp dề, trên khuôn mặt Thẩm Nịnh Nhược hiếm thấy nở nụ cười ấm áp, ông lên tiếng: "Nhược Nhược, mau đi rửa tay rồi ăn cơm."
Thẩm Nịnh Nhược thẳng lưng, cứng đờ theo sau gật đầu: "Vâng."
Thay giày rồi đi rửa tay, khi đi ngang qua nhà ăn, Thẩm Nịnh Nhược thấy bày ở trên bàn bốn món một canh, đều là món cô thích.
Cô không khỏi dùng đầu ngón tay vuốt ve vạt áo mình, mới làm bộ một chút cũng không kinh ngạc mà vào phòng tắm rửa tay.
Từ phòng tắm bước ra, liền thấy Thẩm Nguyên Khải đặt một bát cơm đầy lên bàn.
Bàn ăn là bàn dài, hai bố con bọn họ từng người ngồi ở hai bên đối diện xa nhất.
Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống, mới vừa cầm đũa, liền nghe thấy Thẩm Nguyên Khải hỏi: "Nhược Nhược."
"Con với cô gái mà lão Vu đưa rước có quan hệ gì a?"