**********
Suy nghĩ của cô đang trôi xa thì bị giọng nói lạnh lùng của Lăng Diệu kéo lại: “Còn ngây ra đó làm gì, chọn đồ đi!”
Lê Hân Dư hoàn hồn lại, đi tới quầy đồ sinh hoạt chọn vài thứ cần thiết cho mình.
Nhớ tới phòng bếp trống trơn của anh, cô không chịu được mà chọn vài đồ gia vị cùng chút thức ăn.
Phụ nữ đúng là có tính mua sắm trời sinh. Lê Hân Dư vốn dĩ chỉ định mua vài món đồ dùng cần thiết là được, dù gì cũng không biết sẽ ở nhà anh bao lâu.
Kết quả nhìn thấy người bên cạnh hoàn toàn không thiếu tiền, thế là cô nhìn thấy gì chọn cái đó, lướt một vòng không ngờ chiếc xe chở hàng không thể chứa nổi đồ nữa.
Đang loay hoay không biết nhiều đồ như
N vậy chuyển lên xe kiểu gì thì không biết ai đã để lộ tin Lăng Diệu đưa theo phu nhân tới để “tận hưởng cuộc sống". Thế là giám đốc siêu thị chờ sẵn ở quầy thanh toán, nói rằng tối nay sẽ giúp anh chuyển đồ về.
Lăng Diệu lạnh nhạt nói: “Ngày mai chuyển tới.” "Vậy tối nay dùng gì?" Lê Hân Dư cảm thấy lạ, mua nhiều đồ như vậy rồi tại sao còn không chuyển về luôn?
Anh liếc nhìn cô: “Tối nay tới nhà em."
Tại sao đột nhiên lại đến nhà cô.
Sự im lặng của cô khiến anh không vui trong lòng, nheo mắt: “Em không muốn à?"
Lê Hân Dư cười toe toét: “Muốn, đương nhiên là muốn” Cô có quyền không
N muốn sao? Không!
Hơn nữa đi một chuyển cũng tốt, cô cũng không hiểu rõ lâm tình hình công ty nhà mình nên cũng không dễ mở miệng, vẫn cần bố cô đích thân nói với anh.
Nhưng rõ ràng cô đã nghĩ quá nhiều. Trước mặt cô Lê Khởi Thiên chắc chắn sẽ đóng vai chính, nhưng trước mặt Lăng Diệu thì lại e dè không dám nói gì, chỉ sợ có sai sót. Tóm lại gan còn không to bằng cô.
Thấy Lê Hân Dư đưa Lăng Diệu cùng về theo, Lê Khải Thiên cười tươi như hoa ra đón họ: "Con bé này, về nhà cũng không báo trước một tiếng."
Lăng Diệu nhẹ nhàng trả lời: “Là do con đề nghị
N "Ô, thì ra là vậy." Lê Khải Thiên không nhịn được nở nụ cười trên mặt.
Tối hôm Lê Hân Dư tới tìm Lăng Diệu, Lăng Diệu đã dặn dò trợ lý tạm thời không thúc giục nhà họ Lê việc rút vốn.
Tối hôm ấy Lê Khải Thiên biết con gái ông cuối cùng cũng có tác dụng.
Nhưng ông không ngờ rằng Lăng Diệu lại cùng về với con gái mình, còn chủ động nói là do anh đề nghị.
Liếc nhìn thấy vết đỏ trên cổ con gái, xem ra mối quan hệ giữa cô và Lăng Diệu vẫn rất hòa hợp. Coi như cũng không uổng công sức ông bỏ ra năm ấy để cô có thể gả vào nhà họ Lăng.
Nghe thấy tiếng, Lê Nhã Trí cũng vội vàng chạy từ trên lầu xuống. Cười híp mắt nhìn Lăng Diệu, ngọt ngào gọi anh rể.
N
Lăng Diệu cũng không ngẩng đầu mà nghịch chiếc nhẫn trên tay Lê Hân Dư, nhẹ nhàng "ừ một tiếng.
Lúc này Lê Nhã Trí mới để ý tới chị gái mình, hai người ngồi trên sofa sát đến nỗi cảm giác chị cô như đang năm gọn trong lòng anh rể vậy.
Cô cắn môi, chẳng phải nói mối quan hệ giữa hai người họ không tốt sắp ly hôn rồi sao? Tại sao nói tốt lại tốt liền được vậy, lại còn kè kè nhau như không thể rời vậy.
Bố cô giọng điệu nịnh bợ nói chuyện với Lăng Diệu, vừa khách khí lại phụng thành, nghe như chẳng hề có ý gì vậy.
Lê Hân Dư không muốn chen ngang, cũng không biết nói gì, chỉ biết làm bình hoa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lăng Diệu.
N
Lăng Diệu rất hài lòng với bộ dạng hiền thục hiện giờ của cô. Anh ôm cô càng chặt hơn giống như muốn tuyên bố chủ quyền, lại giống như có ý đồ khác vậy...
Anh ôm quá chặt khiến cô có chút khó chịu, cô viện cớ đi rót nước để rời khỏi anh chạy vào phòng bếp.
Rời xa vòng tay của anh, IQ của cô lập tức tăng cao. Lăng Diệu đưa cô về nhà họ Lê, còn tỏ ra ân ái trước mặt bố cô, không phải vì nhàn rỗi mà vì muốn mượn cớ đó để nói với bố vợ rằng anh là người có thể hãm chân ông và gây ra sức ảnh hưởng với ông ấy.
Một khi chọc tức anh ta, anh ta sẽ ép gia đình họ Lê, bố cô sẽ càng khó xử hơn.
Người đàn ông này thật nguy hiểm!