không biết là nói chuyện gì mà rất lâu sau đó mới thấy Lãng Diệu và Hạch Ảnh ra khỏi phòng sách.
Sắc mặt của hai người đều rất xấu.
Lê Hân Dư bưng hai lỵ trà nóng đi qua, cô nhớ Hách Ảnh không thích uống trà, chỉ thích mỗi trà Lục An Qua Phiến.
Cô đặc biệt pha một lỵ đưa cho Hạch Ánh.
Hạch Ảnh nhận lấy nhưng không uống một ngụm nào, lạnh nhạt nhìn cô rồi nói: "Đưa vòng tay cho ta đi.”
Lê Hân Dư sửng sốt một chút rồi mới hiểu ra là Hạch Ảnh đang nói đến cái vòng ngọc đỏ
Trong lòng cô chua xót: “Ở trong phòng, để con đi lấy
Hách Ảnh đặt ly trà xuống, đứng thẳng lên: "Đi nhanh về nhanh.
Lăng Diệu kéo tay cô, không cho cô đi: "Mẹ đùa với em thôi, đồ đã tặng rồi, chẳng có lí gì lại đòi lại.
Hách Ảnh không nể mặt chút nào, bà nói nhẹ nhàng chậm rãi nhưng mỗi một chữ lại sắc bén: "Mẹ không nói đùa, cái vòng tay đó là vật gia truyền được truyền cho các đời con dầu nhà họ Lăng, không phải người nào cũng có thể đeo được."
“Mẹ, mẹ biết giới hạn của con ở đâu mà." Sắc mặt Lăng Diệu càng ngày càng u ám.
“Vậy chắc con cũng biết điều mẹ để ý nhất là gì.” Hách Ảnh nói: “Những gì cần nói mẹ đã nói hết rồi, còn lại thì con tự xem xét mà xử lý. Nhưng cho dù con làm thế nào, mẹ vẫn sẽ đưa nó về nhà"
Lăng Diệu nhíu mày: "Mẹ, mẹ đừng ép con."
"Mẹ cũng không muốn ép con, là con đã làm mẹ quá thất vọng. "Hôn nhận đã rối ren như thế này, bà sẽ không để người khác cũng chịu thiệt thòi vô ích.
"Mẹ sẽ không lấy vòng tay ngay bây giờ, các con tìm rồi cất cẩn thận, lần sau mẹ tới lấy." Hách Ảnh nói.
Lăng Diệu từ chối: "Mấy ngày nữa con sẽ cầm về cho mẹ
“Cũng được, vậy thì vừa hay con về cũng gặp nó luôn.”
"Me!"
“Biết là con không thích nghe nên mẹ không nói, sau này cũng sẽ không nói nữa, mẹ sẽ chỉ làm theo cách của mình." Hách Ảnh nói xong rồi quay người đi. Lê Hàn Dư nghe mà chẳng hiểu gì, không biết là mẹ chồng và chồng mình đang làm trò bí ẩn gì nữa.
Nhưng nhìn vẻ mặt Lăng Diệu nặng nề như thế, cô cũng biết là sự việc không quá tốt.
"Rốt cuộc mẹ đã nói gì với anh?” Cô năm tay anh, bàn tay nhỏ nằm lấy ngón tay thon dài của anh ngắm nghĩa.
Anh cúi đầu xuống nhìn tay hai người đang đan vào nhau, tâm trạng dần ổn định lại: "Không có gì, em đừng nghĩ lung tung.
"Anh lại có chuyện giấu em.
Cô đã quá quen cách trả lời qua loa như thế này rồi.
Không chở cô truy hỏi, Lăng Diệu đã đặt cô lên ghế sô pha, cùng cô làm tiếp việc lúc này chưa làm xong. Người đàn ông này cho dù có thể nào thì cũng sẽ không bao giờ bạc đãi "chủ em" của mình.
Vết thương của Lăng Diệu hồi phục khả tốt. Vốn dĩ anh đang định ở nhà lười biếng một thời gian nữa, ngày ngày quấn quýt với Lê Hân Dư.
Nhưng trợ lý Lưu không gánh vác nổi nữa, tỏ ý với Hướng Lập Hiên là bảo anh quay về làm việc của mình.
Thời gian này không có anh ở đây, trợ lý Lưu gần như không khác gì một con trâu già tội nghiệp.
Nhìn đôi mắt thâm quầng, dáng vẻ cực kì đáng thương của trợ lý Lưu, Lê Hân Dư không nhịn được rúc vào sau vai Lăng Diệu cười trộm.
Mấy ngày đầu Lăng Diệu đưa Lê Hân Dư đi làm cùng.
Nhân viên trong Lăng Thị đều biết Lăng Diệu bị thương là vì Lê Hân Dư nên đều nhìn vị phu nhân chủ tịch này với cặp mất khác xưa.
Đây chính là người phụ nữ có thể khiến chủ tịch không tiếc thân mình...
So với chủ tịch thì lại càng không thể đắc tội với phu nhân chủ tịch.
Vốn tưởng rằng chủ tịch sẽ tiếp tục đưa phu nhân đến công ty hành hạ tinh thần những kẻ độc thân, nhưng mấy ngày sau chỉ thấy chủ tịch đi làm một mình, lại còn luôn mang dáng vẻ tinh thần không được tốt lám.
Cứ tưởng chủ tịch ở nhà bị vợ ngược đãi, nhưng khi phu nhân tìm đến, dịu dàng đưa bữa trưa tình yêu cho chủ tịch nhưng không thấy người đâu, họ mới phát hiện mình đã nhầm. Công khai thể hiện tình cảm thì càng chết nhanh.
Dù là ai thì cũng không thể nào thoát khỏi lời nguyền đáng sợ này.