*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Dương Tiểu Khởi cảm thấy mình đúng là không biết
Cho dù bị chửi té tát thì vẫn làm tốt việc mà một người hộ lý nên làm.
Cô ta còn kéo Lê Hân Dư một cái: "Cô đứng sang bên cạnh, tôi quét sạch mảnh vỡ trước đã.
Mặt Lăng Diệu đã tối sầm.
Nhưng anh lại phải nhẫn nhịn không nổi giận, bởi vì đây là điều kiện trao đổi giữa anh và Hách Ảnh.
Bà tạm thời giữ bí mật không nói chuyện Lâm Dĩ Sơ với Lê Hân
Nhưng anh nhất định phải để Dương Tiểu Khởi ở lại bệnh viện, cho cô ta ở trong phòng bệnh kế cận chăm sóc hai tư trên hai
Sau khi dọn dẹp xong những thứ bừa bộn trên mặt đất, cô ta ấm ứcnhìn Lăng Diệu. “Được rồi, buổi trưa anh muốn ăn gì, tôi đi làm cho anh.
Lăng Diệu không thèm nhìn cô ta một chút nào chứ đừng nói là đáp lời cô ta.
Đại khái Lê Hân Dư cũng có thể đoán được tình huống này là như thế nào.
Dương Tiểu Khởi có thể xuất hiện ở đây chắc chắn là do ý của mẹ, cũng không thể không cho người ta một lối thoát được: "Cô không cần làm nữa, nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chuẩn bị cho anh ấy.
Không biết Dương Tiểu Khởi ngốc thật hay là giả ngốc, rất không biết điều: "Không được, dì Lăng đã dặn dò tôi nhất định phải phục vụ chủ tịch Lăng thật tốt. Việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, mỗi một điều nhỏ nhặt của anh ấy tôi đều phải báo cáo với dì Lăng, nếu không di ấy se lo lang."
Tóm lại là cô ta khăng khăng nhấn mạnh ý nghĩa tồn tại của mình.
Có lẽ Dương Tiểu Khởi không có ý gì xấu, nhưng Lê Hân Dư thật sự cũng không thể có thiện cảm với cô ta.
Thấy cô ta kiên trì như vậy, Lê Hân Dư chỉ có thể phân tích lí giải rõ rằng: "Nhưng cô làm đồ ăn cho nhiều dầu mỡ, tình trạng của anh ấy bây giờ không thể ăn được.”
Đôi mắt Dương Tiểu Khởi đỏ hoe, đáng thương giống như một con thỏ trắng nhỏ bị người ta ức hiếp: “Vậy thì sau này tôi sẽ sửa."
Lê Hân Dư nhức đầu, xoa huyệt thái dương.
Cô muốn tống khứ Dương Tiểu Khởi đi nhưng cô ta lại không chịu. Nghe thấy cô có ý muốn đuổi mình đi, chưa kịp nói gì thì cô ta đã uất ức rơi nước mắt.
Thật sự Lê Hân Dư cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc kệ cô ta.
Lúc đầu trong phòng bệnh chỉ có hai người Lăng Diệu và Lê Hân Dư, anh muốn làm gì cũng khá thuận tiền.
Cho dù không làm gì cả, chỉ ôm cô hôn một chút cũng có thể khiến anh cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng Dương Tiểu Khởi cứ lớn vởn ở trước mặt, không những không làm được gì, mà muốn nói một chút chuyện thầm kín giữa vợ chồng cũng không tiện.
Tính tình Dương Tiểu Khởi yếu đuối, luôn khóc lóc.
Chưa cần nói nặng lời, chỉ cần ý kiến với cô ta là cũng tui thân rơi nước mát.
Đáng sợ hơn là buổi tối Dương Tiểu Khởi cũng ngủ ở đây, là Hách Ảnh cố ý căn dặn.
Trong phòng bệnh có một cái giường và một cái ghế sô pha là có thể ngủ được, có lúc Lê Hân Dư sợ Lăng Diệu làm loạn thì sẽ ngủ ở ghế số phá.
Nhưng Dương Tiểu Khởi đến đây, cô chỉ có thể ngủ trên giường bệnh cùng Lăng Diệu, để Dương Tiểu Khởi ngủ ở ghế sô pha.
Ghế sô pha và giường đặt trong cùng một không gian, chẳng lẽ cô ta cứ ngủ chung với hai người như vậy sao?
Lê Hân Dư cảm thấy thực sự không tiền, nhưng dường như Dương Tiểu Khởi không cảm thấy có vấn đề gì cá.
Cô hơi đau đầu, nghĩ một lúc rồi quyết định ra ngoài tìm y tá trưởng hỏi xem có thể dùng rèm ngăn cách một không gian như phòng bệnh bình thường được không, để cho Dương Tiểu Khởi một chỗ ngủ riêng ở cạnh cửa.
May là y tá trưởng nói được.
Cuối cùng Lê Hân Dư cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc quay trở lại phòng bệnh, Lê Hân Dư bỗng giật mình, tiếng thét chói tại của Dương Tiểu Khởi gần như đâm thủng màng nhĩ của cô.
Sắc mặt của Lăng Diệu đen đến đáng sợ, kéo Dương Tiểu Khởi đang quấn khăn tắm ra ngoài.
Dương Tiểu Khởi vừa hét lên vừa giãy giụa không chịu phối hợp.