**********
Gọi xông hai lý đồ uống, sau khi người phục vụ đi ra thì trong khu vực văng vẻ chỉ còn lại hai người họ.
"Mẹ, có thể giữa chúng ta có chút hiểu lầm." Lê Hân Dư là người lên tiếng trước.
"Vậy con nói xem, giữa chúng ta có hiểu lầm gì?”
"Con và Giang Dật Hàn thật sự đã là quá khứ, từ khi con kết hôn với Lăng Diệu, kể cả là thời gian ba năm ở nước ngoài con cũng cắt đứt liên lạc với anh ấy. Đoạn video quan hệ bất chính đó là có người cố ý hãm hại con, lúc đó con và anh ấy không xảy ra chuyện gì cả.
Hách Ảnh là một người có tính tình mềm mỏng, nhưng nếu thật sự đã chạm tới giới hạn cuối cùng của bà thì bà cũng có thể cứng rắn được: “Chuyện này tạm thời không đề cập tới, vậy sau đó thì sao? Lê Nhã Trí là do con đưa về trang viên Ngự Thủy đúng không?"
Lê Hân Dư như nghẹn ở cổ. "Vàng"
"Nhưng ta nghe nói Lê Nhã Trí qua đó không phải để ở tạm mà là muốn làm vợ bé của con trai ta? Người làm vợ như con có thể vì nhà mẹ đẻ mà nhượng bộ đến mức này, ta không biết nên khen con hay là nên mắng con nữa."
Giọng điệu của Hách Ảnh lạnh lẽo và cứng rắn, nhưng cũng không phải quá đáng, chỉ là nói ra sự thật một cách sắc bén thôi.
Những lời nói đó vốn dĩ được nói ra rất hời hợt nhưng lại khiến Lê Hân Dư hoàn toàn thua trận.
Là lỗi của cô.
“Thật ra ta không muốn nói nhiều về chuyện trước đây nữa. Cho dù lúc trước con không giải thích thì ta cũng không nói gì nhiều, cũng không muốn can thiệp quá sâu vào hôn nhân của hai đứa. Nhưng bây giờ ta hi vọng con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm mẹ như ta." Hạch Ánh dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Ta chỉ có một đứa con trai là Lăng Diệu, ta không thể nhìn nó không cần cả mạng sống vì con, không quan tâm đến điều gì cả."
“Mẹ, con xin lỗi mẹ, là con quá bốc đồng, con sẽ sửa
"Hân Dư, nhưng ta đã không còn dám mong chờ nữa." Từ sau khi video được tung ra thì mỗi một chuyện đều vượt quá dự tính của bà, mà cách giải quyết của con trai cũng làm cho bà thấy lo lắng: “Cái vòng tay ta đưa cho con nửa năm trước, bảo Diệu nó lấy lại giúp con đi. Đến khi nào cơ thể nó hồi phục, có thể đi lại được, bảo nó tìm thời gian đưa con về nhà họ Lăng một chuyển thì mang về cho ta
"Cái vòng tay đó
"Là món đồ mà năm xưa mẹ của Diệu để lại cho ta, nói là được truyền từ đời này sang đời khác." Nhắc đến gia đình và cuộc hôn nhân của mình, vẻ mặt Hách Ảnh tươi cười dịu dàng.
Nhưng cả người Lê Hân Dư lại cứng đờ.
Trước đây Hách Ảnh giao chiếc vòng tay ấy cho cô là đã nhận định cô là con dâu của bà.
Hiện tại bà muốn lấy lại vòng tay, chẳng lẽ là muốn cô và Lăng Diệu lý hôn?
Giả thiết đáng sợ này nổ tung trong đầu Lê Hân Dư, ly đồ uống do người phục vụ mang tới bị cô không cần thân làm để.
Hách Ảnh nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, móc khăn tay của mình ra cho cô rồi phất tay bảo người phục vụ rời đi.
Lê Hân Dư cầm khăn tay lau sạch vết bẩn ở góc áo, động tác cứng ngắc đáng sợ.
"Hân Dư, ly hôn với nó đi. Coi như mẹ có lỗi với con, ly hôn với nó được không? Mẹ thật sự không thể nhìn gia đình của mẹ trở nên ngột ngạt tối tăm như vậy chỉ vì sự tồn tại của con."
Động tác của Lê Hân Dư cứng đờ. "Mẹ, con xin lỗi."
Cô nói: “Vòng tay thì con có thể trả lại cho mẹ, nhưng con không thể lý hôn với anh ấy."
Cô yêu anh ấy.Trừ khi anh ấy không yêu cô Nếu không thì cô sẽ không ly hôn.
Lê Hân Dư không chịu ly hôn.
Câu trả lời của Lăng Diệu cũng giống như cô, anh nói anh sẵn lòng chấp nhận tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, duy chỉ có ly hôn là không thể.
Nếu đã kết hôn thì cô chính là người mà anh công nhận.
Cả đời không thay đổi.
Hách Ảnh không biết là hai người này lại đột nhiên trở nên đồng lòng với nhau như thế từ khi nào.
Bà thử tấn công từng người một, nhưng con trai và Lê Hân Dư lại không cho bà có cơ hội nào để bàn bac.