**********
Giang Nhiên Nhiên chỉ vào Lê Hân Dư: "Cậu qua đây."
Lê Hân Dư sợ cô ta thật sự nhảy lầu
nên đành đi tới
Lăng Diệu nằm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau cùng bước tới.
Giang Nhiên Nhiên nhìn dáng vẻ “ân ái” của Lăng Diệu và Lê Hân Dư, không nhịn được cười: “Các người cũng nên cảm ơn bà mối là tôi đây. Nếu không phải là tôi thì làm sao cậu và Lăng Diệu có được cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy?”
“Nhìn thấy vẻ chật vật của tôi bây giờ, có phải cậu rất hả dạ không? Cậu không cần làm gì cả, tôi đã bị trời phạt, cuối cùng sẽ chết rất khó coi”
Lê Hân Dư nhìn thẳng vào mắt cô ta, bình tĩnh mở miệng nói: “Cho nên Giang Nhiên Nhiên chỉ vào Lê Hân Dư: “Cậu qua đây.
Lê Hân Dư sợ cô ta thật sự nhảy lầu
nên đành đi tới.
Lăng Diệu năm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau cùng bước tới.
Giang Nhiên Nhiên nhìn dáng vẻ “ân ái” của Lăng Diệu và Lê Hân Dư, không nhịn được cười: "Các người cũng nên cảm ơn bà mối là tôi đây. Nếu không phải là tôi thì làm sao cậu và Lăng Diệu có được cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy?”
“Nhìn thấy vẻ chật vật của tôi bây giờ, có phải cậu rất hả dạ không? Cậu không cần làm gì cả, tôi đã bị trời phạt, cuối cùng sẽ chết rất khó coi”
Lê Hân Dư nhìn thẳng vào mặt cô ta, bình tĩnh mở miệng nói: “Cho nên tại sao cậu lại phải dân vặt bản thân chứ? Tự sát không phải là chuyện lợi cho địch hại cho ta sao? Cậu phải sống thì mới có cơ hội chống lại tôi cả đời chứ?"
"Không có được Giang Dật Hàn, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
“Nhưng mà cậu chết rồi lại càng không có ý nghĩa. Khi chúng ta học năm nhất đại học đã từng chui trong chăn vừa đọc bảo vừa tán gầu, có người phụ nữ ngu ngốc đã tự tử vì tình, đàn ông cùng lắm chỉ rơi vài giọt nước mắt lúc truy điệu, sau đó nên sống thế nào thì cứ sống tiếp thế. Mà kẻ ngu ngốc tự tử vì tình đó cùng lắm chỉ để lại một gợn sóng nhỏ trong lòng anh ta, đợi sau khi trời quang mây tạnh sẽ chẳng còn lại gì.”
“Nhiên Nhiên, cậu sống mà không có được anh ấy thì chết càng không thể có được." Lê Hân Dư nói: "Có Hrong 755 Hou
phải cậu cũng ngu ngốc, nghĩ là cậu chết rồi thì có thể khiến cho anh ấy nhớ cậu không? Anh ấy thật sự sẽ nhớ tới cậu sao? Lẽ nào cậu chết rồi thì anh ấy sẽ buồn đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng sẽ chết theo câu sao?"
Giang Nhiên Nhiên ôm đầu, thét lên: "Cậu đừng nói nữa!"
Lê Hân Dư quả nhiên không nói nữa nhưng cũng không khuyên cô ta xuống, trông cô có vẻ lạnh nhạt và tuyệt tình.
Chỉ có Lăng Diệu biết lòng bàn tay của cô đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh.
Cô thật sự đang lo lắng cho Giang Nhiên Nhiên.
Dù sao họ cũng là bạn bè nhiều năm như vậy.
Giang Nhiên Nhiên ôm đầu ngồi xổm trên sân thượng.
Vạt váy cưới màu trắng tung bay trong gió khiến mọi người đều sợ hãi, chỉ sợ cô ta bất cần là sẽ ngã từ trên lầu xuống.
Qua một hồi lâu, Giang Nhiên Nhiên dường như đã bình tĩnh lại.
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lê Hân Dư: "Tôi chết rồi, cậu sẽ vui vẻ đắc ý?"
“Không, nhưng tôi cũng sẽ không đau khổ, càng không tự trách vì chuyện này. Tự tử là do câu lựa chọn, không liên quan đến bất cứ người nào. Người khác không cần phải trả giá vì sự lựa chọn của cậu. Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Lê Hân Dư rất vô tình nhưng bàn tay cô lại đang run rẩy.
Lăng Diệu năm tay cô thật chặt. Anh biết là Lê Hân Dư đang đánh Chương 495 Mới THÔ
cược, cô muốn ép Giang Nhiên Nhiên tự xuống.
"Đi xuống là cơ hội duy nhất để cậu thay đổi cuộc đời mình. Nếu cậu nhảy xuống, cậu thực sự sẽ không để lại được gì cả"
Cơ thể của Giang Nhiên Nhiên hơi run rẩy, cô ta đưa tay về phía Lê Hân Dư: "Được, vậy cậu đỡ tôi xuống đi.”
Giang Dật Hàn ngăn Lê Hân Dư lại, anh đưa tay ra đỡ Giang Nhiên Nhiên.
Nhưng Giang Nhiên Nhiên lại không nhận, cô ta cố chấp nhìn Lê Hân Dư: “Cậu không muốn đỡ tôi xuống là muốn nhìn tôi chết sao?"
Khỏe môi Lê Hân Dư hơi giật giật: “Được, để tôi dìu cô.
Lê Hân Dư từ từ buông bàn tay đang năm chặt tay Lăng Diệu ra, cô đến gần Giang Nhiên Nhiên, đưa tay về phía cô ta.
Giang Nhiên Nhiên kéo tay Lê Hân Du.
Giang Nhiên Nhiên đã ở trên sân thượng một đêm, bàn tay cô ta lạnh như băng, mà lòng bàn tay Lê Hân Dư lại vô cùng ấm áp.
Khoảnh khắc khi băng và lửa chạm vào nhau, Giang Nhiên Nhiên bằng nhiên như nổi điên, kéo Lê Hân Dư cùng nhảy xuống lầu.
Lê Hân Dư nói không sai, chết một mình không có nghĩa, không bằng kéo theo Lê Hân Dư cùng chết.
Mặc dù không có được Giang Dật Hàn, nhưng anh ấy cũng sẽ nhớ mình cả đời.
Cho dù không phải yêu, là hận cũng được.