**********
Chương 292 Ngừng giãy giụa
Lê Ngưng chưa từng thấy dáng vẻ vừa yếu đuối lại vừa đau thương này của Hướng Lập Hiện. Trong mắt cô, Hướng Lập Hiên luôn là con công kiêu ngạo, anh ta có tư cách kiêu ngạo, nhưng từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ khinh thường người khác.
Nhưng mà lúc này Hướng Lập Hiên giống như đứa bé đi lạc, cần người khác dẫn đường.
Rõ ràng là Hướng Lập Hiên cao lớn hơn cô rất nhiều, nhưng lúc này trong lòng cô lại nảy sinh cảm xúc giống như “tình mẹ” một cách kỳ lạ.
Cô vỗ nhẹ vào lưng Hướng Lập Hiên, lẩm bẩm nói: “Duyên phận là thứ rất kỳ diệu, nhưng thời gian lại càng kỳ lạ hơn. Hay là anh ra ngoài cho khuây khỏa, tìm thêm vài cô bạn gái đến quán bar chơi, nói không chừng sẽ gặp được tình yêu thật sự thì sao.
Hướng Lập Hiên có gia thế tốt, diện mạo lại đẹp, phụ nữ muốn hẹn hò với anh ta nhiều không đếm xuể, những người phụ nữ ở bên cạnh anh ta cũng có thể là người qua đường nào đó nhưng chắc chắn sẽ không phải là cô, vì cô là người thích sạch sẽ.
Lê Ngưng rất nghiêm túc đưa ra ý kiến cho anh ta, hy vọng anh ta có thể suy nghĩ thông suốt.
Dù sao Hân Dư cũng kết hôn lâu như vậy rồi, đã không phải là người mà anh ta có thể nhòm ngó từ lâu.
Lời tốt lọt vào tai Hướng Lập Hiên lại giống như có ý mỉa mai.
Kiếm mấy cô bạn gái là đang ám chỉ cuộc sống phong lưu trước kia của anh ta, đi quán bar chơi nhiều là nói đời tư của anh ta bê tha... Anh ta như vậy thì dựa vào đâu mà dám nhòm ngó Lê Hân Dư?
Hướng Lập Hiền tức giận nâng mặt Lê Ngưng lên, ép cô nhìn thẳng vào anh ta: “Cô nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem?”
Lê Ngưng không hiểu tại sao anh ta bỗng nhiên kích động như thế, cô nghĩ chắc có thể vì anh ta chưa nghe rõ?
Lê Ngưng chớp mắt, tốt bụng nói lại một lần nữa, cảm thấy chưa đủ nên còn bổ sung thêm một câu: “Thật ra ngôi chùa trong thị trấn nhà tôi thật sự không tệ đâu, rất linh thiêng, đạo hạnh của các sư phụ ở đó cũng rất cao thâm. Nếu anh thật sự không thể thích người khác thì đến chùa ở một thời gian, làm đệ tử tục gia mấy tháng để tĩnh tâm.”
Hướng Lập Hiên tức giận cúi đầu xuống, kề sát mặt cô, dùng đôi môi mỏng của mình chặn cái miệng đang không ngừng lải nhải của cô.
Lê Ngưng trợn to hai mắt, mẹ anh nữa!
Tên Hướng Lập Hiện háo sắc này lại dám sàm sỡ cô.
Cô giận dữ giãy giụa, đấm mạnh vào ngực anh ta.
Nhưng mà thể lực của nam và nữ cách nhau một trời một vực, động tác của cô chẳng nhằm nhò gì với anh ta.
Mãi đến khi đầu lưỡi của anh ta luồn vào trong khuấy đảo, cuối cùng cô cũng không nhịn nổi nữa, cắn một cái.
Đầu lưỡi bị cắn nát, mùi tanh ngập tràn khoang miệng.
Hướng Lập Hiên như thú dữ bị kích thích, hôn càng cuồng dã hơn.
Lê Ngưng hoàn toàn từ bỏ việc giãy giụa.
Thôi bỏ đi.
Thích hôn thì hôn, anh ta hôn chán rồi chắc chắn sẽ buông mình ra thôi...
Lăng Diệu dẫn Lê Hân Dư đi ra ngoài ăn cơm trưa, lúc trở về thì phát hiện có không ít nhân viên dọn nhà đang dọn đồ trong nhà ra ngoài.
Đồ gia dụng đều không chuyển đi, chỉ dọn quần áo và mấy thứ nhỏ nhặt linh tinh. Họ xếp tất cả mọi thứ ngay ngắn trong thùng giấy đóng gói lại, sau đó nhanh nhẹn mang đi.
Lăng Diệu ôm vai cô hỏi: “Em nhìn xem, còn thích thứ gì nữa không, chúng ta sẽ mang đi."
Cô quay đầu nhìn anh hỏi: “Tại sao lại dọn nhà?”
Anh hỏi ngược lại cô: “Đổi sang một căn nhà tốt hơn không được sao?”
Anh nói giống như không có vấn đề gì nhưng rõ ràng chỉ là một câu trả lời lấy lệ.
Lê Hân Dư nhìn vẻ mặt của anh cũng mơ hồ đoán được lý do anh bỗng nhiên muốn đổi nhà.
Mặc dù anh không nói nhưng trong lòng cô ta cũng có gút mắc. Lê Nhã Trí đã dụ dỗ anh ở đây, lại còn chơi NP với bảo vệ ở đây...
Đổi sang chỗ khác chưa chắc đã không phải là lựa chọn tốt.
Lê Hân Dư trở về phòng nhìn xung quanh, sau đó lấy cái hộp nhung nhỏ ở đầu giường bỏ vào người.
Cho dù có đi đâu cũng nhất định phải mang theo thứ này.