Lê Hân Dư bị sự lạnh lùng trong mắt anh làm cho chấn động, trái tim đau dữ dội, nước mắt trong hốc mắt không kiềm chế được trào ra: “Lăng Diệu, vì sao anh không thể kiên nhẫn thêm một chút, cho em thêm một chút thời gian nữa?”
Lăng Diệu đi tới trước mặt cô, đầu ngón tay lướt trên mặt cô, lau nước mắt cho cô. Rõ ràng động tác của anh rất dịu dàng nhưng lời nói lại hết sức tuyệt tình: “Anh đang giúp em đạt được mục đích, không phải là em nên vui mừng sao?”
Cô muốn đẩy anh cho Lê Nhã Trí, anh đã phối hợp, cô còn không hài lòng cái gì nữa?
Anh buộc mình phải lạnh lùng, không để ý đến nước mắt của cô. Đầu ngón tay của Lăng Diệu trượt từ má xuống đến cắm cô, nâng mặt cô lên, để cô đối mặt với mình ở khoảng cách gần hơn: “Bây giờ mới hối hận có phải hơi muộn không?"
Trái tim Lê Hân Dư thắt lại, mỗi một chữ nói ra đều rất cay đẳng: “Những gì nên xảy ra đều đã xảy ra rồi đúng không?”
Lăng Diệu không trả lời mà đột nhiên ôm cô vào lòng, Lăng Diệu cúi đầu xuống áp vào trán của cô: “Đó là sự lựa chọn của em, em không oán trách người khác được."
Anh cố ý nói như vậy.
Lê Nhã Trí đó, anh chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của cô ta thôi là đã cảm thấy buồn nôn rồi, chỉ hôn lên khỏe mỗi mà anh cũng muốn ói, càng đừng nói là động vào cơ thể của Lê Nhã Trí rồi có quan hệ với cô ta.
Nhưng anh lại thuận theo lời của Lê Hân Dư.
Anh muốn cho cô biết thế nào gọi là đau thấu tim gan, thế nào gọi là khoét tim đục xương.
Chỉ có như vậy cô mới biết được mình quan trọng bao nhiêu, mới không dễ dàng buông bỏ mình như thế, càng sẽ không nhắm mắt làm ngơ nhìn Lê Nhã Trí dựa vào lòng mình.
Có trời mới biết vừa rồi lúc Lê Nhã Trí tới gần, anh hi vọng người làm vợ như cô có thể đứng ra biết nhường nào, cho dù chỉ nói một câu “dừng lại” thôi cũng được.
Nhưng cô lại không làm gì cả.
Chẳng lẽ trong lòng cô, cho dù anh làm bao nhiều chuyện, yêu thương chiều chuộng cô thế nào cũng không thể bằng người nhà họ Lê sao?
Trước kia là anh có lỗi, nhưng trong khoảng thời gian này anh đã cố gắng bù đắp lại, cái gì anh cũng đều chiều chuộng cô, nhường nhịn cô. Vì sao cô có thể thờ ơ với chuyện anh và người phụ nữ khác tiếp xúc như vậy?
Lăng Diệu không nhịn được muốn hỏi câu mà anh vẫn luôn muốn hỏi cô nhưng lại không dám hỏi.
Hai tay anh nằm bả vai cô, nằm rất chặt, dường như muốn bóp nát xương của cô. Anh bình tĩnh nhìn vào mắt của cô, hỏi từng câu từng chữ: “Lê Hân Dư, rốt cuộc em có yêu anh không?"
Dù chỉ là một chút, chỉ cần một chút xíu thôi anh cũng chấp nhận.
Anh cần một câu trả lời.
Nhưng hốc mắt Lê Hân Dư chứa đầy nước mắt, cô cười chua chát lắc đầu: “Không quan trọng, không còn quan trọng nữa
Anh đã phản bội hôn nhân, lên giường với Nhã Trí, cô thật sự không thể nào chấp nhận được.
Cô hờ hững đẩy tay anh ra, thẫn thờ đi ra ngoài, cô muốn yên tĩnh một chút, cuộc hôn nhân này rốt cuộc phải tiếp tục như thế nào?
Lăng Diệu nắm cổ tay cô, kéo cô về trước mặt mình: “Không quan trọng? Yêu không quan trọng? Có phải là em không yêu anh cũng có thể có con với anh, không yêu anh cũng có thể làm cùng anh, thậm chí cùng anh sống hết đời?”
Yêu không quan trọng?
Vậy đối với cô mà nói rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất?
Chính là những người nhà họ Lê thủ đội lốt người nhưng lại đang gặm nuốt máu thịt cô để sinh tồn sao?
Lăng Diệu nổi giận, anh nằm chặt cổ tay cô, nhìn cô với ánh mắt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi tra hỏi: “Lê Hân Dư, em không được trốn tránh, em nói cho anh biết, rốt cuộc em có yêu anh không?”
Nước mắt khiến cho tầm nhìn mờ đi, cô muốn nhìn rõ dáng vẻ của anh, nét mặt của anh.