Thấy thái độ anh dịu lại, không buồn nhiều nữa, Lê Hân Dư tự giới thiệu mình: “Em tên là Lê Hân...” “Anh biết, tên em là Lê Hân Dư. “Anh nói chuyện với em rồi, em cứ tưởng là anh ghét em đấy
Mình vẫn luôn nói linh tinh lải nhải rất nhiều, cuối cùng cũng được đáp lại, mắt Lê Hân Dư sáng rực lên, sự vui vẻ viết hết lên mặt.
Giang Dật Hàn cười với cô, giọng nói khe khẽ nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng hi vọng: “Tên anh là Giang Dật Hàn”
Xin em, nhớ anh được không?
Đây là tâm nguyện bé nhỏ của Giang Dật Hàn, cũng là nguyện vọng đầu tiên trong cuộc đời của Giang Dật Hàn.
Mặc dù không thể thực hiện được nhưng anh lại được trời cao ban cho cơ hội tốt hơn.
Sau ngày hôm ấy, Giang Dật Hàn không còn gặp lại Lê Hân Dư nữa.
Nghe nói là bởi vì sau khi mẹ Lê Hân Dự sinh Lê Nhã Trí, cảm thấy mình đã tích đức đủ rồi, nếu vẫn tiếp tục tài trợ trại trẻ mồ côi là chuyện không cần thiết và lãng phí tiền bạc.
Giang Dật Hàn không biết phải diễn tả sự hụt hãng của mình như thế nào, cũng biết là không làm được gì, chỉ có thể cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn.
Anh cố gắng ăn cơm để cho mình cao lớn. Anh cố gắng học tập để cho mình trở nên lợi hại.
Anh bắt đầu mỉm cười, muốn trở thành dáng vẻ của cô.
Sau đó anh được nhà họ Giang nhận nuôi.
Cho đến khi Giang Nhiên Nhiên đưa Lê Hân Dư đến trước mặt anh, nói đây là bạn thân của cô ấy, anh biết là mọi cố gắng của anh đã được đền đáp.
Anh gặp lại cô, và anh không muốn buông tay.
Anh cố gắng đối xử với Lê Hân Dư thật tốt, che giấu khía cạnh tệ hại của mình đi, cổ gắng để xứng với cô.
Nhưng Lê Hân Dư đã quên cậu bé được cô sưởi ấm kia từ lâu rồi. “Anh thích em, vẫn luôn như vậy.” Giang Dật Hàn ôm cô nhưng không dám ôm chặt, sợ làm cô bị thương dù chỉ một chút ít.
Anh đứng ngay sau lưng cô, không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhưng anh có thể cảm giác được cơ thể của cô, theo mạch chuyện của anh, từ hơi cứng đờ một chút rồi dần trở nên thả lỏng.
Lê Hân Dư chưa từng nghĩ tới dưới vẻ ngoài dịu dàng của Giang Dật Hàn lại cất giấu một quá khứ lận đận như vậy. “Anh tưởng là mình đã đủ tốt, thế nhưng khi Lê Thị xuất hiện vấn đề về tài chính anh mới nhận ra mình không thể làm được gì.” Giang Dật Hàn bỗng nhiên nắm chặt cánh tay, Lê Hân Dư bị đau khẽ kêu một tiếng.
Anh buông ra một chút nhưng cũng không để cho cô rời khỏi mình, hai tay của anh vẫn ấn vào trên cánh tay của cô: “Thật xin lỗi, tại anh không cẩn thận, làm em đau à?”
Cổ họng Lê Hân Dư khô khốc, không biết phải nói gì, cô khẽ lắc đầu.
Cô không biết, hóa ra còn có quá khứ này.
Anh vẫn luôn giữ kín những thứ quý giá ở trong lòng nhưng cô thì đã quên từ lâu.
Trong lòng dâng lên sự áy náy, thậm chí Lê Hân Dư không biết phải đối mặt thế nào với tình yêu sâu đậm này của Giang Dật Hàn. “Hân Dư, em không cần phải áy náy, em không có điều gì phải xin lỗi anh cả." Tay Giang Dật Hàn dần dần từ trên người cô trượt xuống, nụ cười trong mắt anh đầy cay đẳng: “Anh nói những điều này không phải muốn tranh giành lại cái gì, em sống rất tốt, anh bằng lòng buông tay.
Anh yêu cô, từ quá khứ đến hiện tại, thậm chỉ tương lai cũng thế.
Nhưng anh lại không thể không chút kiêng dè mà nói những lời ấy ra khỏi miệng.
Bởi vì cuộc hôn nhân của cô là chính thức, anh cũng không còn độc thân nữa.
Người nào cũng đều có gia đình của riêng, anh có thể làm được, cũng chỉ lần này mà thôi. “Xin lỗi, cảm ơn anh.” Ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ hóa thành năm chữ này.
Giang Dật Hàn bình thản cười một tiếng: “Không sao, có thể ôm một lần cuối cùng được không?”
Lê Hân Dư miệng cười nhưng trong lòng rưng rưng, dang hai cánh tay hướng về phía anh.
Giang Dật Hàn cúi người ôm lấy cô.
Một cái ôm xã giao, trong lòng thầm nói lời tạm biệt với nhau.