Phương án giải quyết của Giang Dật Hàn là gì, đó là một căn nhà ở thị trấn.
Còn không giá trị bằng một chiếc xe và một chiếc đồng hồ của anh!
Người phụ nữ nghe xong, lập tức nhảy dựng lên, cũng không lằng nhằng với Lê Hân Dư nữa, mắt trợn lên nhìn Giang Dật Hàn: “Không được! Bây giờ mày nhiều tiền như vậy, là chủ tịch tập đoàn, thế mà lại muốn dùng một căn nhà ở thị trấn để đuổi chúng tao à?! Không được, tao còn muốn thêm một triệu!”
Giang Dật Hàn không hề có ý định thỏa hiệp: “Các người đã không muốn thì quên đi. Các người muốn thế nào thì làm thế đó, các người muốn ở thành phố A tiếp tục dây dưa với tôi cũng không sao, chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của các người tôi cũng sẽ không giúp một đồng.
Người phụ nữ cuống lên, muốn mắng người nhưng bị người đàn ông giữ chặt: “Mày!”
Giang Dật Hàn lạnh nhạt lặp lại: “Bây giờ quyết định đi, các người chọn cái trước, hay là cái sau.”
Người đàn ông giữ chặt người phụ nữ: "Được rồi, có một căn nhà nhỏ còn hơn không có gì."
Có thể nhìn ra được Giang Dật Hàn đã hạ quyết tâm.
Bọn họ đã náo loạn ở thành phố A nửa tháng rồi, tiếp tục náo loạn, chắc chắn cũng sẽ không có kết quả. “Được, chúng tôi đồng ý. “Để tôi sai người đưa các người ra bến xe, hôm nay mua vé xe về đi.
Người phụ nữ bất mãn nói: “Mày đưa tiền bắt xe và tiền vé xe cho tạo, chúng tao tự về, không cần người khác đưa.
Giang Dật Hàn lấy ví tiền ra, móc xấp tiền mặt bên trong ra, đưa tất cả cho bọn họ.
Anh biết rõ với đức tính của chị gái và anh rể mình chắc chắn không dễ dãi như vậy, hẳn là còn ẩn giấu ý đồ khác: “Tiền cho các người, nếu như không về, nhà ở cũng sẽ không có.
Anh nói nghiêm túc.
Căn nhà này là giới hạn cuối cùng của anh, nếu như bọn họ không muốn, vậy thì anh sẽ không cho cái gì. Thành phố A chi phí sinh hoạt đắt đỏ, bọn họ không thể ở lại được mấy ngày, cho dù bọn họ chết đói ở thành phố A thì cùng lắm anh đi nhặt xác.
Mặc kệ bọn họ gây rắc rối thế nào, anh tuyệt đối không để gia đình này muốn gì có đó.
Bởi vì bọn họ không xứng.
Mưu kế nhỏ của người phụ nữ bị nhìn thấu, tức giận gật đầu, nhận lấy tiền mặt: “Được rồi, biết là cậu chủ Giang coi thường người nhà quê chúng tôi rồi, chúng tôi cũng không làm cậu chưởng mắt nữa!”
Người phụ nữ kéo tay người đàn ông, thở phì phò đi ra ngoài!
Còn sập cửa đánh rầm.
Nhưng mà Giang Dật Hàn che chở người phụ nữ này như thế, cũng không biết là quan hệ như thế nào.
Lén nhắn cho Giang Nhiên Nhiên một tin nhắn, Giang Dật Hàn không cho bọn họ cuộc sống tốt hơn, không cho bọn họ tiền thì họ sẽ gây rắc rối cho Giang Dật Hàn.
Giang Nhiên Nhiên là vợ sắp cưới của Giang Dật Hàn, cũng là con gái thật sự của nhà họ Giang. Giang Dật Hàn cho là mình cùng họ với nhà họ Giang, có thể cưới con gái nhà họ Giang thì có thể một bước lên mây, phân rõ giới hạn với những người ở quê như bọn họ?
Mơ tưởng!
Anh ta muốn nói cho Giang Nhiên Nhiên biết, cậu ta liếc mắt đưa tình với một người phụ nữ khác, chờ đại tiểu thư nhà họ Giang tức giận, huỷ bỏ hôn ước với cậu ta, để xem cậu ta còn có thể đắc ý thế nào.
Cửa phòng bị đóng mạnh vang lên một tiếng “rầm”, cơm canh còn thừa trên bàn cũng khẽ rung lên.
Lê Hân Dư vẫn luôn không nói gì, im lặng theo dõi màn kịch này, cô không nghĩ là Giang Dật Hàn sẽ có loại người nhà như thế này. “Vẫn bị em biết được rồi, anh vẫn luôn muốn giấu em” Giang Dật Hàn cười một tiếng chua chát, đây là quá khứ khó chấp nhận nhất của anh.
Sở dĩ vẫn luôn không nói với cô chuyện mình là con nuôi của nhà họ Giang là vì tự ti. “Anh Dật Hàn... Đôi môi cô hơi khô khốc và cô cũng đã hiểu rõ vì sao quen nhau nhiều năm như vậy nhưng anh chưa từng nói anh là con nuôi. “Thật ra cũng không quá buồn như vậy, mọi chuyện đều đã qua rồi." Giang Dật Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, kể lại quá khứ của mình cho cô nghe một cách đơn giản và rõ ràng.
Trước kia giấu giếm cô là vì còn ôm một chút ảo tưởng, mơ tưởng có thể ở bên cô, muốn xứng đối với cô. .
||||| Truyện đề cử: Vị Đắng Hôn Nhân |||||
Hiện tại không cần thiết nữa rồi.