Đôi mắt Uất Trì Điệp phút chốc mở to, mém chút đã bộc phát nội lực muốn đánh bay An Ca đi, nhưng trong khoảnh khắc định đánh tới nàng chợt nghĩ tới dù gì An Ca cũng cứu nàng, cho nên Uất Trì Điệp đành nhịn.
An Ca nhắm mắt lại, dường như không cảm nhận được đau đớn, mọi giác quan của nàng đều tập trung trên người Uất Trì Điệp, mùi hương của Uất Trì Điệp thật thơm, giống hệt cái đêm trong mộng kia.
Má Uất Trì Điệp áp vào mặt nàng có chút ngứa, An Ca đột nhiên nghĩ đến đêm đó, tóc dài như thác nước của nàng ấy xẹt qua đầu ngón tay nàng, mặt An Ca nhất thời đỏ lên, không dám nhớ lại nữa.
Uất Trì Li ở một bên thấy tình huống như thế này, lấy tay bụm miệng mình lại, nàng vội bước tới nhấc tấm bảng hiệu ném sang một bên.
Xong rồi, lâu vậy rồi mà không thấy động đậy, đừng nói là bị đập tới chết rồi? Uất Trì Li gãi đầu, muốn đi đến đẩy An Ca, nhưng lại bị Liễu La Y kéo lại.
"Ngươi có ngốc không vậy, chúng ta nhanh đi thôi" – Sắc mặt Liễu La Y có chút giận.
Lập tức Liễu La Y có phản ứng lại, nàng vỗ lên tráng một cái, đi theo sau lưng Liễu La Y, song lại nghe tiếng Uất Trì Điệp ở sau lưng: "Uất Trì Li, đứng lại cho lão nương!".
Uất Trì Điệp nói xong bèn dùng sức đẩy An Ca ra, An Ca lảo đảo lùi lại, sau đó ổn định đứng yên. Cơn đau sau lưng dần dần truyền đến, gần như đâu tận đến trái tim, khi nàng ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt lại trở lại bình tĩnh.
"Ngươi chắn thay ta làm gì, cũng đâu phải ta không tránh được, ai cần ngươi lo lắng!" – Uất Trì Điệp dâng trào một trận cảm xúc không giải thích được, xen lẫn e lệ, nhất thời lại biến thành phẫn nộ, do đó Uất Trì Điệp cuối mặt xuống hét vào mặt An Ca.
An Ca trầm giọng nói: "Thuộc hạ biết sai, xin công chúa trách phạt".
Câu nói này rốt cuộc vẫn làm cho Uất Trì Điệp kìm lại nóng giận, nàng sinh khí duỗi ngón tay chỉ vào An Ca nói: "Bộ dạng ngươi lúc nào cũng nhẫn nhục chịu đựng, phiền chết được".
Uất Trì Điệp trừng mắt nhìn An Ca một cái, sau đó thở phì phò sải bước vào trong sân, lúc đi ngang Uất Trì Li, nàng chỉ vào mũi Uất Trì Li: "Có một tấm bảng hiệu cũng không bắt được, ngươi cũng vô dụng".
Nói hết, nàng quay lưng bỏ đi.
Uất Trì Li vỗ vỗ ngực, quay mặt sang nói với Liễu La Y: "Tỷ tỷ bị làm sao vậy? Sao nổi giận đùng đùng thế không biết?"
Liễu La Y nhìn Uất Trì Li từ trên xuống dưới, hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi không hiểu"
"Ui, ta nói này tiểu Liễu nhi, sao bây giờ miệng ngươi lại trở nên sắc bén rồi, ta làm sao không hiểu?" – Uất Trì Li giơ tay đặt tay lên vai Liễu La Y, tay còn lại sờ sờ cằm khó hiểu.
Liễu La Y không nói gì, nàng chỉ nhìn Uất Trì Li bằng đôi mắt hạnh thanh lãnh.
Uất Trì Li ngượng ngùng bỏ tay mình xuống.
Sau đó Uất Trì Li về phòng thu dọn đồ đạc cần thiết để ngày mai còn tiến cung, kiểm kê một lượt xong nàng ngẩng đầu thì thấy Uất Trì Điệp đang lén lút ở ngoài cửa, Uất Trì Li thuận tay vẩy vẩy gọi Uất Trì Điệp vào.
"Tỷ tỷ ngày mai ngươi cũng tiếng cung sao?" – Uất Trì Li hỏi.
Uất Trì Điệp gật đầu: "Một mình ngươi đi ta không yên tâm, lỡ như chọc giận Hoàng đế, hắn muốn làm cái gì, bây giờ tốt xấu gì ta cũng mang danh công chúa Bắc Vực có thể cầu tình thay ngươi, ít nhất hắn cũng sẽ ít làm khó ngươi"
Uất Trì Li để tay lên chân, cảm thấy có chút kinh ngạc: "Ta biết tỷ tỷ sẽ quan tâm ta mà"
"Ai quan tâm ngươi" – Uất Trì Điệp nhìn Uất Trì Li khinh bỉ, ném lọ thuốc trong tay cho Uất Trì Li "Ngươi đem cái này đưa cho An Ca, phải né, không được nói là ta đưa"
Uất Trì Li nhìn xem thử, là kim sang dược, còn là loại tốt nhất.
"Tỷ tỷ không phải cũng để ý nàng sao, thế thì nên đối tốt với người ta một chút, cả ngày cứ ức hiếp nhân gia, ta nhìn còn thấy xót" – Uất Trì Li nhét lọ thuốc vào tay áo, lắc đầu cảm khái.
"Ai thèm để ý nàng, ta mong sao nàng nhanh trở về. Nếu ngươi thấy tội nàng thì ta ban nàng cho ngươi" – Lông mi Uất Trì Điệp nháy nháy, song ngồi khoanh chân trên ghế.
Uất Trì Li vội xua tay: "Ta có tiểu Liễu nhi rồi".
"Chậc, người ta có phải của ngươi hay không còn chưa chắc đâu. Dựa vào dáng vẻ tri thức thế kia của Liễu La Y, sau này không biết bao nhiêu người sẽ phải lòng vì nàng ấy, ngươi nếu cứ ngượng ngùng như này, đừng nói đến thịt, cả canh cũng không có mà húp".
Uất Trì Li muốn đổ mồ hôi hột, đây đều là những lời hung ác gì vậy.
"Được rồi, được rồi, ta đi đưa thuốc, ngày mai còn chính sự phải làm" – Uất Trì Li đi ra cửa, Uất Trì Điệp vẫn còn thét ở phía sau: "Nhớ đó, nhất định không được nói là ta đưa!"
Uất Trì Li đi đến trước cửa phòng An Ca, cong nắm tay lên gõ cửa, cửa mở ra, khuôn mặt An Ca trong bóng tối hiện ra, bị ánh sáng trong phòng chiếu vào trông có vẻ rất tái nhợt.
An Ca nhìn thấy Uất Trì Li, sắc mặt có vẻ không tốt, nhưng nàng vẫn gật đầu chào, nói: "Nhị công chúa".
Uất Trì Li không quan tâm địch ý của An Ca, nàng lấy lọ kim sang dược đặt vào lòng bàn tay nàng ấy.
"Đây là..." – An Ca có chút hoài nghi.
"Tỷ tỷ đưa" – Uất Trì Li bán đứng Uất Trì Điệp một cách rất tự nhiên.
Ánh mắt không có thần thái nào của An Ca lập tức có một ánh hào quang, nàng nắm chặt lọ thuốc, khóe môi nở nụ cười.
"Đa tạ nhi công chúa" – Nàng nói.
Khi cánh cửa đóng lại, An Ca lại vùi mình vào trong bóng tối, dường như chỉ có lọ thuốc kia mới là ánh sáng của nàng, nàng đột nhiên mở cửa sổ, để ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng, sau đó ôm lấy lọ thuốc vào lòng như bảo bối.
An Ca nhẹ nhàng nói lỏng thắt lưng, lộ ra một phần vai, rồi bôi thuốc lên đó, thật ra với nàng mà nói, từ nhỏ đã tập luyện võ công một chút đau đớn này chẳng là gì cả.
Nàng không để ý lại nhớ về đêm đó, khi Uất Trì Điệp say rượu, nàng ấy vòng hai tay qua cổ nàng, dựa vào người nàng.
Vong tay trơn bóng của Uất Trì Điệp ôm lấy nàng, trao cho nàng tất cả sự mềm mại của nàng ấy, dáng người nàng ấy rất đẹp, khi môi nàng ấy hôn lên, giống như mật ngọt mà lần đầu tiên tiến cung nàng được nếm thử.
Hồi ức đột nhiên im bặt, An Ca nằm nghiêng trên giường ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, đường phố tràn ngập náo nhiệt, Uất Trì Li không ngủ được đành phải ngồi dậy mặc quần áo vào, ngáp một cái nhờ Tân Nhiên giúp nàng chải tóc.
"Tế thiên sớm như thế đã bắt đầu?" – Uất Trì Li hỏi.
"Đương nhiên rồi, nhưng đừng quá lo, một lát nữa chúng ta mới tiến cung, nếu như công chúa muốn xem náo nhiệt, đợi một hồi đoàn xe đội ngũ tế thiên sẽ đi ngang, chỉ cần hành lễ là được rồi" – Tân Nhiên nói.
Uất Trì Li gật đầu, sau khi trang điểm xong nàng vừa lòng nhìn gương đồng phản chiếu thân ảnh bản thân, liền đi ra khỏi cửa.
Hôm nay Uất Trì Li mặc một váy màu xanh biển, tóc buộc cao, tay áo hơi rộng, đi chầm chầm hóng mát trên đường, mặc dù không thích hợp để đánh nhau nhưng nàng rất thích.
Mà hôm nay Liễu La Y mặc chính là bộ váy mà Uất Trì Li đã tặng nàng ấy vào lễ Hoa thành, nàng đã sớm đứng bên ngoài trông ngóng.
Uất Trì Li đi qua, đứng cạnh Liễu La Y, cười nói: "Đi ra ngoài xem thử, ngoài đó thật náo nhiệt"
Liễu La Y gật đầu, các nàng cùng đi ra ngoài, chỉ thấy ngoài kia đông đút, tất cả mọi người đều đứng sang hai bên đường, bộ dáng xoa vai nhấc chân, có người còn đem ả hoa tươi hoặc điểm tâm các loại, dường như đây là phong tục cầu phúc ở đây.
Thân người Liễu La Y nhỏ gầy, vừa ra ngoài đã bị bọn họ ép đến không đúng vững, thân người lắc lư, Uất Trì Li thấy vậy bèn tiến tới kéo Liễu La Y về phía mình, Uất Trì Li dùng người che chắn cho Liễu La Y đứng vững.
"Đa tạ" – Liễu La Y nhỏ giọng nói.
Uất Trì Li tức giận đẩy ra một tên có vẻ lớn tuổi luôn muốn dựa sát vào Liễu La Y, sau đó cười liếc hắn ta một cái.
Liễu La Y dường như thích loại cảnh tượng này, nàng hướng mắt nhìn vào dòng người, trong mắt mang theo ý cười, quan trọng là do có Uất Trì Li bên cạnh nàng, cho nên nàng mới có cảm giác vô cùng an toàn.
Nàng nghĩ nhiều như vậy nhưng vẫn chỉ đứng yên ở nơi đó.
Đây là cảnh mà trước đây Liễu La Y chưa từng nghĩ đến, người nàng yêu đang đứng cạnh nàng, nàng có thể ra ngoài cửa, tự mình ngắm nhìn thế giới phồn hoa kia.
Nàng bắt đầu mong chờ đến ngày cùng với Uất Trì Li rời khỏi đây, muốn đến nơi Uất Trì Li đã lớn lên từ nhỏ, nhìn thấy một Bắc Vực rộng lớn hơn, thậm chí...
Nhưng mà, đây là tham vọng quá đáng đi.
Liễu La Y rũ mắt xuống, thì trên đầu đột nhiên có một cổ ấm áp truyền đến, thì ra là Uất Trì Li đang vươn tay sờ sờ đầu nàng.
"Tiểu Liễu nhi, sau khi tiến cung, nhất định phải ở cạnh ta một bước không rời" – Trong giọng nói Uất Trì Li chính là sự lo lắng.
"Vâng" – Liễu La Y nói nhỏ.
Thời gian rất nhanh đã tới, Uất Trì Li và Liễu La Y lẫn Uất Trì Điệp cùng nhau ngồi trên xe ngựa, xe ngựa lắc lư đi về phía hoàng cung, sau khi vào hoàng thành, do có quá nhiều người vào cung cho nên phải xếp hàng.
Uất Trì Li lười biếng dựa vào xe ngựa, nghe mã phu Tân Nhiên và An Ca nói chuyện ở bên ngoài, thực tế thì chỉ có một mình Tân Nhiên luôn nói thôi, cuối cùng An Ca không nhịn được nữa nên liền bịt mồm Tân Nhiên lại.
Tiếp đó chỉ cong nghe được mấy tiếng "ưm... ưm".
Không biết đã qua bao lâu, lúc này xe ngựa mới dừng lại, trên mặt Tân Nhiên vẫn còn in lại những vết đỏ, nàng thò đầu vào: "Đại công chúa, nhị công chúa, đến rồi".
Uất Trì Li vén rèm lên, vừa lúc thấy Thẩm Sơ đang đi ra khỏi cung, hắn thấy Uất Trì Li cười đến rất tươi, dáng vẻ hăng hái: "Uất Trì công chúa, thật trung hợp".
"Thật trùng hợp" – Uất Trì Li tiếp lời, nhảy xuống xe ngựa.
Liễu La Y cũng đã đi ra ngoài, Thẩm Sơ thấy nàng ấy miệng cười càng rộng hơn, bộ dáng nịnh nọt chạy tới đứng ở một bên xe ngựa, đối diện với hướng của Uất Trì Li, hắn cũng đưa cánh tay ra.
"Liễu cô nương, ta giúp ngươi xuống xe, cẩn thận" – Hắn cười ngây ngô.
Uất Trì Li nhíu mày nhìn Thẩm Sơ, trong lòng có một tia không thoải mái, nàng hào phóng giơ tay ra, không nói câu nào, cũng không cười, chỉ nhìn Liễu La Y.
Liễu La Y hờ hững kéo váy một phen, sau đó làm như không thấy Thẩm Sơ, nàng đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay của Uất Trì Li, Uất Trì Li dìu nàng ấy xuống xe.
Nụ cười trên mặt Thẩm Sơ cứng nhắc.
Lòng bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay mình, trong lòng Uất Trì Li cảm thấy rất thỏa mãn, nàng lập tức cười tươi như hoa, nàng chớp mắt một cái với Thẩm Sơ, sau đó đi theo Liễu La Y, nghênh ngang đi vào cổng cung.
Nhưng mà rất nhanh Liễu La Y đã bỏ tay Uất Trì Li ra, trong lòng Uất Trì Li một trận thất lạc.
Liễu La Y lặng lẻ đè tay lên ngực khống chế trái tim đang đập loạn của bản thân, tuy nói hai người đã không ít lần nắm tay, nhưng mà nắm ở trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng nàng thập phần hồi hộp.
Trên xe ngựa, Uất Trì Điệp cũng đi ra, An Ca không để ý vươn tay muốn dìu Uất Trì Điệp, ai ngờ Uất Trì Điệp trực tiếp tránh cánh tay của An Ca, sau đó nàng nhìn Thẩm Sơ đang ngây ngốc ở một bên, Uất Trì Li rất tự nhiên bắt lấy cánh tay của hắn, duyên dáng bước xuống xe, sau đó nàng vén váy, thập phần mị hoặc đi theo bọn người Uất Trì Li.
Thẩm Sơ dường như bị xem thành một cái lan can...