Lý nội thị nhìn thời gian, vỗ đùi một cái: "Ai da, lo cùng ngươi nó, mau mau nhanh vào cung, nếu như muộn hoặc không làm theo chiếu chỉ, cẩn thận cái đầu của ngươi".
Vừa dứt lời, hắn liền sải bước đi nhanh.
Liễu La Y hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cổ xe ngựa dừng trước cửa. Bức tranh đó, bức tranh đó thì có gì chứ, nàng nghĩ đến những bức tranh và phong thư mà ngày đó nàng cùng Uất Trì Li tìm được, trong lòng càng thêm lo lắng.
"Liễu cô nương, ta đi với ngươi" – Tân Nhiên nói nhanh.
"Được, làm phiền Tân Nhiên cô nương nói với Mân Thường một tiếng, nói hắn cẩn thận canh cửa, ngay khi công chúa trở về thì nói với nàng ấy ta bị Hoàng thượng gọi tiến cung" Vẻ mặt Liễu La Y bình tĩnh.
Tân Nhiên gật đầu, nhanh chóng chạy thật nhanh.
Liễu La Y đưa tay lên đặt trên mặt dây chuyền ngọc bội sờ sờ, chỉ cảm thấy ngọc bội lạnh lẽo, dường như bổng nhiên nóng lên. Có lẻ là do nàng quá căng thẳng, Liễu La Y nghĩ, khi nàng nhìn về phía trước, ánh mắt trở nên kiên định.
Tốc độ xe ngựa rất nhanh, cũng có thể là do trong lòng Liễu La Y lo lắng cho nên cảm thấy trong nháy mắt liền đến trước cổng cung, mã xa cầm lấy lệnh bài lắc lắc sau đó trực tiếp đi vào trong.
Liễu La Y vén rèm nhìn ra bên ngoài, bức tường đỏ sẫm trong cung sừng sửng, chỉ nhìn thấy một không gian vuông nhỏ trên bầu trời, thỉnh thoảng còn có vài con chim bay qua, trông rất vội vàng.
Uy nghiêm, ngột ngạt.
Lần trước vào đây nàng chưa bao giờ mang loại cảm giác này, có thể nguyên nhân là do không có Uất Trì Li bên cạnh.
"Liễu cô nương, ngươi đừng sợ. Công chúa trước khi đi đã giao cho ta bảo vệ ngươi, cho nên nếu như bọn họ dám làm gì ngươi, ta cho dù có bỏ mạng nhỏ này, nhất định vẫn sẽ dẫn ngươi ra ngoài" – Tân Nhiên bên cạnh nói.
Liễu La Y cảm kích cười nhìn Tân Nhiên, chút sợ hãi cuối cùng trong lòng cũng biến mất.
Xe ngựa lại lần nữa lắc lư dừng lại, Liễu La Y xuống xe, trước mặt là cổng sân hình vòm, vào trong là thư phòng của Hoàng đế.
Nàng hít sâu một hơi, sải bước, mấy tiểu thái giám ở cửa hét lớn tên của Liễu La Y để thông báo, nàng cuối đầu bước vào, quỳ xuống trước bàn.
"Nô tì ra mắt Hoàng thượng" – Liễu La Y nói từng chữ một.
Thẩm Hạo ngồi trước mặt nàng một tay chống cầm nhìn nàng, nghiêm nghị nói: "Ngẩng đầu lên".
Liễu La Y nghe lời làm theo, chỉ có ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ.
Có thể nói ánh mắt của Thẩm Hạo trong tích tắc liền thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó xuất thần, lại sau nữa thì trở lại bình tĩnh đến đáng sợ, thậm chí thâm sâu đến không nhìn thấy đáy.
Hắn đột nhiên đứng dậy, hơi cuối người, nhìn kỹ sắc mặt của Liễu La Y, Liễu La Y bị hắn nhìn chằm chằm đến toàn thân không thoải mái, nhưng không dám trả lời.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Hạo mở miệng nói: "Ngươi chính là Liễu La Y, nữ nhi của Liễu Nho?".
"Đúng" – Liễu La Y trả lời.
"Nhìn trẫm" – Thẩm Hạo lại nói, Liễu La Y không dám kháng chỉ nâng mắt nhìn hắn, chạm mắt Thẩm Hạo, vào khoảnh khắc đó, ánh mắt của Thẩm Hạo khiến nàng lạnh toát.
Thẩm Hạo đột nhiên vươn tay cố ý duỗi tới chỗ Liễu La Y, Liễu La Y đột nhiên kinh hoảng quỳ lui về phía sau, tăn thêm âm lượng: "Hoàng thượng!".
Thẩm Hạo bị tiếng Liễu La Y hô như vậy bàn tay lơ lửng trên không, hắn thở dài một tiếng, đứng thẳng dậy, từ trên bàn lấy một bức tranh cuộn lại, nắm chặt một góc rồi ném tới.
"Ngươi học từ ai?" – Hắn hỏi.
Liễu La Y bình tĩnh trở lại, cố không xiểm không nịnh nói: "Bẩm Hoàng thượng, tiên sinh trong lớp đã từng dạy sơ qua, nô tì cũng tự học một ít".
Bên trong bức tranh là cảnh núi sông mơ hồ, biển mây nước chảy tạo thành một đường, trong sương mù có một chiếc thuyền dập dờn, trên thuyền có hai bóng người, một người có chút cao, người còn lại thấp hơn, đứng đối diện nhau.
Cả hai người đều được vẽ bằng một vài nét, mờ ảo chỉ thấy những nét mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra đó là hai nữ tử, vị đạo cũng không giống nhau, cảnh vật đơn giản, ý cảnh xa xôi.
"Bút mực cạn nhưng ý nghĩa vô cùng. Ngươi là một tài nữ, nếu trẫm để ngươi vào cung, ngươi có nguyện ý" – Thẩm Hạo đột nhiên không suy nghĩ nói ra điều này.
"Nô tì không muốn" – Liễu La Y nghĩ đều không nghĩ, nói một cách chắc chắn.
Trong mắt Thẩm Hạo không ngạc nhiên, hắn chầm chậm đi về bàn làm việc, ngồi xuống, trầm giọng nói: "Hiện tại trẫm có thể ra lệnh giải trừ nô tịch của ngươi, ngươi phải nghĩ cho kĩ, ở lại bên cạnh trẫm, liền sẽ hưởng vinh hoa phú quý không hết. Nhưng nếu như kháng chỉ...".
Không biết Liễu La Y lấy dũng khí từ đâu ra, bổng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hạo, không chút sợ hãi: "Không cần biết hậu quả như thế nào, nô tì đều không muốn".
Nàng nhớ đến nương của nàng, lại nhìn Thẩm Hạo, trong lòng nàng tràn ra cảm giác chán ghét.
Thẩm Hạo ngạc nhiên chốc lát, ánh mắt lúc này của Liễu La Y kiên quyết cứng cỏi, giống hệt như vị cố nhân kia.
Còn có chán ghét không che dấu kia.
Liễu La Y căng thẳng điều chỉnh lại tâm lý thái độ có chết cũng không quay đầu, Thẩm Hạo đột nhiên xua tay nói: "Lui xuống đi".
Liễu La Y có chút kinh ngạc nhưng không nói gì, nàng nhanh đứng dậy sau đó lùi ra khỏi cửa thư phòng, khi ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nàng mới thở nhẹ một hơi.
Nàng đưa tay chạm vào má, mồ hôi nhễ nhại.
Trong phòng, sau khi bóng lưng Liễu La Y biến mất, Thẩm Hạo tê liệt ngồi xuống, trong nháy mắt như già đi mười tuổi, tất cả cảm xúc khi nãy đều biến mất không thấy đâu, toàn thân mất hứng.
Hắn cầm bức tranh trên bàn lên, giơ lên trước mặt nhìn kĩ, hắn chỉ biết Trình Thê Thê có hai đứa con, nhưng không hề biết dáng vẻ của Liễu La Y lại gần như giống hệt nàng ấy.
Còn có một thân kiên cường lạnh lùng kia, hắn vẫn luôn xuất thần tưởng rằng nàng ấy vẫn đang ở đây. Thậm chí ngay cả thiên phú hội họa cũng thừa hưởng mười phần.
Hắn thậm chí còn sản sinh nhiều ý nghĩ khác, nhưng không ngờ đến tính tình của Liễu La Y cũng cường liệt như vậy, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với Trình Thê Thê.
Thẩm Hạo đứng dậy nhìn bức tường cung điện phía xa, luôn cảm thấy hoàng cung lớn như vậy, nhưng lại giống như cái lồng, không giữ ai lại được, cái được gọi là an nhàn lại càng thêm phiền muộn.
Hắn cầm chén trà bên cạnh lên, đột nhiên đập xuống đất, cảm thấy trong lòng vẫn còn tích tụ bèn quét mọi thứ trề bàn xuống đất, động tĩnh này làm người bên ngoài đều chạy vào trong, sau đó bọn hắn cả người quỳ mạnh xuống đất.
"Là ai mạo phạm long uy, khiến cho Hoàng thượng phẫn nộ như thế!" – Lý nội thị đi tới vài bước quỳ gối xuống, dập đầu nói.
Thẩm Hạo ném tất cả mọi thứ đi, lại đá vào vai Lý nội thị một cái, đạp hắn văng ra, sau đó nghiêm nghị nói: "Truyền lệnh của trẫm, kêu Châu Thanh cùng những người khác đến gặp trẫm, có chuyện cần thượng nghị".
"Vâng vâng vâng..." – Lý nội thi vội vàng loạng choạng bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, Liễu La Y đang bước nhanh ra khỏi cung, lúc đến có mã xa chở nàng đi, mọi người đều ần cần nhưng khi trở ra mã xa đã sớm đi tới nơi nào rồi, chỉ có thể dựa vào đôi chân, mà vẫn không nhớ được đường đi trong cung.
Tân Nhiên hỏi liên tiếp mấy người nhưng các nàng vẫn lạc phương hướng.
"Lạc đường rồi?" – Một giọng nói truyền đến trên đầu nàng, nghe rất trầm ổn, lại có một tia khàn khàn.
Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đối diện nàng là nam tử trung niên đang đứng đó, vẻ mặt của hắn thập phần điềm nhiên, tuy nói tuổi không thấp, nhưng không có khí chất sa sút tinh thần như những cung nhân có tuổi trong cung, mà ngược lại mang loại khí chất thư sinh trầm tĩnh.
Hắn chỉ vào lối rẻ ở kia, nói: "Đi thẳng theo hướng đó, sẽ gặp nam môn cung".
Liễu La Y ngạc nhiên, sau đó vội cuối đầu cảm tạ: "Đa tạ đại nhân".
"Ta họ Châu, tên Châu Thanh, là bạn cũ của Liễu đại nhân, bất quá lúc này chỉ là một cái nhấc tay mà thôi" – Nam tử đó khoát tay áo, cười, sau đó rất lịch sự xoay người rời đi.
Liễu La Y run người đứng ở đó. Chẳng trách nàng luôn có cảm giác quen thuộc, thì ra chính là hắn.
Tâm trạng Liễu La Y rất phức tạp, nghĩ người này dáng vẻ đạo mạo cư nhiên hãm hại tống cha nàng vào ngục, trong lòng nàng dâng trào một nổi uất hận thấu xương, nhưng nàng cảm thấy người này khác với tưởng tượng của nàng, luôn khiến người khác sản sinh một loại hoài nghi bí ẩn không rõ.
Liễu La Y nắm chặt tay, im lặng một hồi bèn xoay người sải bước đi theo hướng Châu Thanh vừa chỉ. Không cần biết vì nguyên nhân gì mà hắn lại xuất hiện trước mặt nàng thế kia, địch không động nàng cũng không động, tuyệt đối không thể lúng túng tay chân.
Người đó chỉ hướng đúng, đi được một đoạn thì thấy cổng cung đỏ sẫm, nàng bước tới cổng, thì bị hộ vệ cầm đao ở đó chặn lại.
Hộ vệ nhìn thấy Liễu La Y là một tiểu cô nương, ăn mặc cũng không cao quý, hắn bèn ngữ khí hung ác, không có ý tốt nói: "Ra khỏi cung cần phải có lệnh bài, không có thì lăn trở vào trong, không được chắn ở cổng".
Liễu La Y cau mày, từ tay Tân Nhiên lấy ra lệnh bài, đưa cho hộ vệ, lạnh giọng nói: "Mở cửa".
Ai ngờ tên hộ vệ đó khịt mũi một tiếng, giơ tay đánh vào cánh tay Liễu La Y, trừng mắt nói to: "Đây là lệnh bài tiến cung, không có tác dụng, mau mau cút ra, nếu không đừng trách ca ca không thương hương tiếc ngọc".
"Cái quỷ gì, dám bắt nạt người khác, khi nào thì nghe nói phải cần hai lệnh bài chứ!" – Tân Nhiên tức giận, tiến lên trước chắn trước người Liễu La Y, quát lại lại hai tên hộ vệ kia.
"Này, hai tiểu nô tì còn dám đứng đây la lối. Không nhìn đây là nơi nào à, cẩn thận gia gia đây một đao xẻo thịt các ngươi!" – Người nọ giơ đao trong tay lên, hoa tay múa chân trước mặt Liễu La Y.
Liễu La Y cắn chặt răng không hề lùi bước, mới vừa rồi ở trong cung gặp hai người chán ghét kia lửa giận sớm tích tụ, tại thời khắc này liền bùng nổ, nàng rút kiếm của Tân Nhiên ra khỏi vỏ, "ba" một tiếng liền chỉ về hướng yết hầu của hai tên hộ vệ: "Tới a, ngươi tới đây thử xem!".
Hộ vệ thật sự không nghĩ tới nữ tử yếu đuối mong manh trước mặt có thể can đảm như vậy, hắn sợ tới mức lui về sau vài bước, hắn chỉ là uy phong dọa người chơi chút thôi, sao dám động thủ trong cung.
Hiện giờ hắn bị bộ dáng của Liễu La Y dọa sợ hãi một phen, ngược lại không biết làm thế nào mới tốt.
Đúng lúc này, cửa cung chậm rãi mở ra, một thân ảnh xuất hiện đối diện đại môn, là Uất Trì Li, nàng mồ hôi đầy đầu, giữa trán có vài sợi tóc dính trên mặt, nhìn liền biết nàng đã dùng khinh công băng tường một đường chạy đến đây.
Nàng vội đi tới trước hai bước, đứng trước mặt Liễu La Y.
"Tiểu Liễu nhi, ngươi đây là..." – Nàng đờ đẫn, khi nãy thật không dễ kéo Uất Trì Điệp như bộ dáng cẩu tử về phủ, liền nghe thấy Liễu Mân Thường nói Liễu La Y bị Hoàng thượng gọi vào cung.
Vì quá lo lắng nên nàng liền vội vàng xoay người chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến đây, ai ngờ vừa gặp mặt thì thấy cảnh tượng như thế này. Tiểu Liễu nhi nhà nàng đang hùng hổ cầm kiếm, làm cho một thủ vệ thân thể tráng kiện bị ép đến lùi lại phía sau.
Liễu La Y cũng ngây người nhìn Uất Trì Li, một người ở ngoài, một người ở trong, bốn mắt nhìn nhau, nàng biết Uất Trì Li đến tìm nàng, lúc này, mọi thứ xung quanh đều không quan trọng nữa.
Cảm giác uất ức to lớn đột nhiên bao trùm lấy Liễu La Y, nàng ném kiếm xuống, nước mắt lưng tròng, gần như trong nháy mắt nàng bật khóc, nàng đứng ở nơi đó, trông rất đáng thương.
Uất Trì Li nhìn thấy vậy, mới vừa rồi còn ngạc nhiên đã sớm vứt ra sau đầu, nàng tức giận, tiến lên một bước trực tiếp đạp tên hộ vệ đứng ngốc ở đó đi.
Hộ vê lăn xuống mặt đất, bất chấp đau đớn hắn chỉ kinh ngạc nhìn Liễu La Y, cô nương này khi nãy còn lạnh như băng, hung dữ muốn chết, như thế nào trong thời gian ngắn liền thay đổi vẻ mặt nhanh như vậy?
Tân Nhiên cũng rất kinh ngạc, há to miệng.