Liễu La Y té trên thuyền, nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy, nhìn thấy Uất Trì Li rơi xuống nước, trái tim thắt lại, vội vàng dựa vào thành thuyền nhỏ, gọi lớn: "Uất Trì Li!".
Một tiếng "ùm", Uất Trì Li ngôi lên trên mặt nước, nàng quạt quạt tay dưới nước, một tay nắm lấy mạn thuyền, hai ba bước trèo được lên thuyền.
Toàn thân nàng đều ướt sũng giống như chuột lột, thập phần nhếch nhác.
Lúc này Liễu La Y mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cau mày trách cứ nói: "Ngươi làm cái gì vậy!".
Uất Trì Li sờ sờ đầu, một bên vắt nước trên y phục, một bên ngượng ngùng nói: "Ta, ta đây là, muốn chọc ngươi một chút thôi...".
"Nào có ai chọc người khác như vậy chứ, ngươi dọa ta sợ muốn chết!" – Liễu La Y nghe nàng nói như vậy tức giận đến nói năn lộn xộn, dứt khoát quay người đi, không thèm để ý đến Uất Trì Li.
Uất Trì Li chỉ nghĩ nàng ấy bị mình dọa lúc ở trên không trung, vội vàng xin lỗi: "Ta thấy ngươi cả ngày chán nản, cũng không nói chuyện, bèn muốn trêu ngươi một phen, ta không có ý hù ngươi".
Liễu La Y cắn môi nhìn lại nàng, muốn nói gì đó, nhưng không có mở miệng, mà chỉ hừ lạnh một tiếng, sải bước sang bên kia chiếc thuyền.
Uất Trì Li haha cười một tiếng, đi qua theo: "Nhưng mà ngươi xem, đây là lần đầu tiên ngươi chịu nói nhiều như thế, vậy cho dù là mắng người cũng tốt hơn là mỗi ngày đều nói một lời, đúng không".
"Vậy công chúa cũng thật hao tổn tâm huyết" – Liễu La Y lạnh lùng nói.
Uất Trì Li thở dài, nàng tiến lên hai bước, nhẹ nhàng vỗ lên vai của nàng ấy, nói nhỏ: "Ta thật sự không phải muốn chỉnh ngươi, ngươi tin ta".
"Ta không phải vì chuyện này mà tức giận, khi nãy nhìn ngươi rơi xuống, ta còn tưởng..." – Liễu La Y đột ngột quay người lại, nhưng không ngờ Uất Trì Li đứng ở phía sau nàng, còn hơi cuối người xuống, hai người các nàng suýt chút chạm vào nhau, đôi môi hồng hào và sống mũi cao thẳng của Uất Trì Li nhoáng một cái đối diện Liễu La Y.
Mùi vị thuộc về Uất Trì Li phả vào mặt nàng, Liễu La Y theo bản năng lùi lại phía sau nhưng lại không đứng vững, liền ngã về sau.
Uất Trì Li nguyên bản đứng ở đó, ngữ khí thở dài, nhẹ nhàng duỗi tay kéo eo của nàng ấy lại.
Sự tức giận của Liễu La Y cũng không phát tiết ra được nữa, chỉ cuối đầu không nói lời nào.
Quần áo của Uất Trì Li đã ướt hết, nàng cũng không có ý muốn thưởng thức viện tử nữa, do đó các nàng chỉ qua loa xem sơ bố cục, liền chia ra ai về phòng nấy.
Tân Nhiên mời đến rất nhiều tùy tùng nô tì dọn dẹp phòng đến sạch sẽ, Uất Trì Li đổi một bộ y phục mới, thoải mái thở ra một tiếng, rồi nằm ngã lên trên giường.
Sống trong chính phòng của mình, quả nhiên còn sướng hơn gấp ngàn lần so với phải ở nhà người khác!
Trong lúc mơ hồ, Uất Trì Li cảm thấy có người đang thay nàng cởi ngoại bào, nàng hừ một tiếng, xoay người.
Giây tiếp theo, nàng cảm thấy trên người mát hơn một chút, cảnh giác mà mấy năm qua nàng tu luyện cũng giúp ích, nàng đột ngột mở mắt, bật dậy, hai mắt sáng trong.
Quả nhiên trên người chỉ còn một kiện áo trong, nàng không vội kéo áo của mình lên, mà nâng mắt nhìn tới.
Chỉ thấy một nữ tử trước mặt nàng ta nhìn thấy Uất Trì Li đã tĩnh, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất: "Nô, nô tì gặp qua công chúa".
Dáng người của nữ tử đó thập phần nhu mì, bờ vai gầy yếu, eo như cành liễu, trên trán có vài sợi tóc xõa ra, che nửa khuôn mặt.
"Ngươi là ai?" – Uất Trì Li càu mày hỏi.
"Công chúa, không nhớ nô tì sao?" – Nữ tử đó ngẩng đầu, con ngươi lấp lánh vô cùng sáng ngời, mong đợi sáng ngời, trên khuôn mặt của nàng có một nốt ruồi ở khóe mắt, thật là một vưu vật nhân gian.
Uất Trì Li có chút ngạc nhiên, người cổ đại sao có thể lớn lên đều xinh đẹp như vậy, nhưng giây tiếp theo nàng lại tặc lưỡi, trông có vẻ rất không hứng thú.
Chỉ có Liễu La Y bên cạnh nàng là kéo được thẩm mỹ trong ánh mắt của nàng thôi, nữ nhân trước mắt có xinh đẹp, nhưng chung quy không sánh được với Liễu La Y.
"Không nhớ" – Uất Trì Li thành thật trả lời.
Nữ tử cụp mắt xuống sau khi nghe những lời đó, trong lòng thất vọng.
"Là Tân Nhiên tìm ngươi đến sao?" – Uất Trì Li hồ nghi nhìn chằm chằm nàng ta.
"Ta một đường nam hạ tìm công chúa lại bị người khác lừa, bị bán cho một tên nha tử, cũng may tình cờ gặp được Tân Nhiên tỷ tỷ, nàng mới chuộc ta ra tặng tới bên người công chúa" – Nữ tử bật khóc khi đang kể.
Có lẻ là lão bằng hữu của nguyên chủ chăng? Vạn dặm xa xôi không ngại nguy hiểm tím tới đây, nếu như bị nàng ta phát hiện bản thân nguyên bản không phải là công chúa Bắc vực, e rằng rất khó để giải thích.
Trong lòng Uất Trì Li xoay chuyển thiên biến van hóa một phen, nhẹ gật đầu, nói: "Vậy khổ cực ngươi rồi, mau lui xuống nghỉ ngơi đi, ta không cần người hầu hạ trong phòng, có Tân Nhiên là đủ rồi".
Nữ tử nghe xong liền vội vàng tiến lên hai bước quỳ xuống nói: "Công chúa, Vãn Tế kể từ khi được công chúa cứu giúp, liền thề cả đời sẽ đi theo người, xin công chúa cho ta hầu hạ bên cạnh người".
Uất Trì Li có chút nhức đầu, nàng phẩy tay: "Ta chỉ là không quen bên cạnh có người, ngươi đừng lo, an tâm cứ như bình thường là được".
"Nhưng mà...".
"Nghe lời" – Uất Trì Li tăng thêm ngữ khí.
Vãn Tế ngập ngừng nói không nên lời, nàng ta đau thương cười một tiếng đứng lên rồi làm một cái lễ, xoay người đi ra ngoài.
Người này tại sao lại kỳ quái như vậy, ngày khác phải tìm Tân Nhiên hỏi cho rõ ràng mới được, Uất Trì Li thầm nghĩ, nàng lười biếng vươn éo nằm xuống giường, rồi tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, nàng đem cái chuyện hôm qua quên sạch toàn bộ.
Tân Nhiên đã sớm chuẩn bị bữa sáng cho nàng, Uất Trì Li vệ sinh sạch sẽ vênh vang ngồi xuống bàn ăn cháo, đột nhiên nàng chợt nhớ ra cái gì, hỏi Tân Nhiên đang ngồi ở kế bên: "Liễu La Y bọn họ đã ăn chưa?"
"Liễu cô nương sáng nay thì sớm đã không thấy bóng dáng rồi, ta kêu người đi tìm từ trong ra ngoài một vòng đều tìm không thấy" – Tân Nhiên cay mày đăm chiêu nói.
"Không thấy người đâu? Tại sao không nói cho ta biết!" – Uất Trì Li đặt bát cháo xuống, đứng lên "Tìm ngoài phủ chưa?".
"Vẫn chưa, Liễu cô nương lại không phải là con nít, nàng cũng quen thuộc kinh thành này, nhất định không xảy ra chuyện gì đâu, công chúa đừng lo".
Uất Trì Li gật đầu ngồi xuống, cái thìa khuấy bát cháo đã lâu không thấy cho vào miệng, trong lòng thập phần không yên.
"Quên đi, ta vẫn là nên đi tìm nàng ấy, dù sao thì hôm nay cũng không có việc gì để làm" – Uất Trì Li bỏ bát cháo xuống, sải bước nhanh ra khỏi cửa.
"Công chúa, người trước ăn xong a!" – Tân Nhiên cầm bát cháo thét lên phía sau.
Uất Trì Li vừa ra cửa, liền nhìn đường xá tấp nập người tới người đi, lặng im suy nghĩ, kinh thành to như vậy nàng đi đâu tìm Liễu La Y đây?
"Công chúa đang tìm người sao?" – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng nàng, Uất Trì Li bị dọa một trận, vội xoay người, chính là nữ tử tên Vãn Tế đêm qua.
Uất Trì Li gật đầu.
"Sáng nay lúc nô tì đang dọn dẹp viện tử, nghe Liễu cô nương nói muốn đi gặp cha. Chắc là nàng ấy đi làm việc này đi, công chúa đừng lo lắng".
"Gặp cha nàng?" – Uất Trì Li vỗ vào đùi "Hỏng rồi, nàng một cô nương, làm sao có thể vào được nơi đó!".
Vãn Tế vẫn còn muốn nói gì đó, Uất Trì Li đã sớm không thấy thân ảnh, nàng đứng đó dũi tay ra, vẻ mặt thập phần vắng vẻ.
"Công chúa, ngươi thật sự, không nhớ ta là ai sao?".
Uất Trì Li đuuơng nhiên không nghe thấy lời nàng ta nói, nhờ vào công phu mà chưa tới vài giây nàng đã chạy mất dạng.
Thiên lao Đại Yến thuộc sự quản lý của Đại lý tự, nằm yên tĩnh ở thành tây nơi có địa hình càng thêm lợi thế, trại đóng quân và duyệt binh đều nằm ở bên ngoài, quân sự phòng bị nghiêm ngặt, từ trước đến nay rất ít người dám tới loại địa phương u ám này.
Thiên lao cái loại địa phương này một khi đi vào thì khó ra, Uất Trì Li tuy nói trong lòng muốn giúp Liễu La Y nhưng nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu, ai biết Liễu La Y trực tiếp một mình chạy đến đây, một lời cũng không nói cùng nàng.
Uất Trì Li nhảy lên mái hiên chạy dọc theo những bờ tường, hầm hực suốt cả một đường.
Tới gần bên ngoài, trên đường luôn có quan binh đi tới đi lui, nhìn thấy Uất Trì Li, không thể không nhìn lại mấy lần, Uất Trì Li cũng không khách khí tùy tiện chộp lấy một tên lính liền hỏi: "Xin hỏi, ngươi có thấy qua bạch y nữ tử nào đến đây không?".
"Ngươi là ai, đây là Đại lý tự, người không phận sự cách xa chút!" – Người đó cau mày hét lên, thập phần uy nghiêm.
Uất Trì Li bình tĩnh từ trong tay áo lấy ra lệnh bài được nhận từ hoàng đế ra.
"Công chúa muốn tìm người? Ta dẫn ngài đi!" – Khuôn mặt ngâm đen của người đó cười tươi.
"Tiểu nhân không có gặp qua nữ tử nào cả, nhưng mà có thể dẫn ngài vào bên trong xem thử".
"Thiên lao nằm ở đâu?" – Uất Trì Li hỏi.
Người đó gãi gãi đầu, khó mở miệng: "Thiên lao, người ngoài phải có lệnh của hoàng đế mới được vào, sợ rằng...".
"Không sao, ta không vào" – Uất Trì Li nói, lấy ra thỏi bạc ném cho hắn.
Người đó lập tức dãn mày cười nói: "Công chúa mời!".
Đi thẳng theo con đường chính chính là đến Đại lý tự, đi qua một vòng ngắn Đại lý tự đều thấy được hộ vệ canh gác nghiêm ngặt, Uất Trì Li nhíu mày càng ngày càng chặt, Liễu La Y một thân một mình sao có thể vào đây.
Nàng ấy cũng không phải là kiểu người lổ mãng.
Lại rẻ vào một góc khác, trước mặt truyền tới một trận huyên náo, chỉ thấy một nam tử đứng ở cửa, đang ồn ào với vài tên hộ vệ, bên cạnh nam tử có một nữ tử đang đứng đó, váy tuyết trắng, nhìn thấy thân ảnh đó chính xác là Liễu La Y.
Ngay khi nhìn thấy Thẩm Sơ cũng ở đây, trong lòng nhất thời nổi giận đùng đùng, nàng nhẫn nhịn không nhúc nhích, không lập tức tiến về phía trước, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì.
"Bổn hoàng tử kêu các ngươi mở cửa, các ngươi nghe không hiểu sao?" – Thẩm Sơ giơ lệnh bài trên tay lên, lạnh lùng nói.
"Tứ hoàng tử bớt giận, chỉ là trong đây phạm nhân bị bắt nhốt đều là tội phạm quan trọng, lệnh bài bình thường không được phép vào, phải có văn thư của Hoàng thượng đích thân đóng dấu thì mới vào được, tiểu quan chỉ theo quy tắc mà làm thôi" – Hộ vệ ở cửa đang ôm một cây đao, hắn nói một cách nghiêm túc.
"Chỉ cần ngươi châm chước cho qua, ta sẽ đích thân về nói với phụ hoàng sau" – Thẩm Sơ nói xong liền muốn đi vào, nhưng lại bị hộ vệ đẩy vào lòng ngực lui ra.
"Tứ hoàng tử mời trở về" – Hộ vệ mặt kiên định nói.
"Các ngươi tại sao lại có thể không biết điều như thế!".
"Bỏ đi, chúng ta trở về thôi" – Liễu La Y mở miệng.
"Liễu La Y cô nương, ngươi chờ một chút" – Thẩm Sơ sốt ruột, hắn tiến lên hai bước, ai ngờ hộ vệ sừng sững như một con hổ hắn vươn tay xô đẩy, đao trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Thiên lao là nơi quan trọng, luôn được canh gát nghiêm ngặt nếu như phát ra tiếng động gì, vệ binh tứ phía toàn bộ đều sẽ gom lại đây, nhanh chống bao vây bọn họ thành một vòng.
"To gan, dám đông tay với bổn hoàng tử!" – Thẩm Sơ nghiêm giọng nói, quân hộ đó đương nhiên không dám động hắn, liền duỗi tay về phía Liễu La Y kế bên tay trói gà không chặt.
Liễu La Y giật mình, mặc cho nàng lùi lại tránh né bốn phía đều là người, vốn dĩ không thể tránh được, vào lúc này, đám người phía sau đột ngột bị phân tán, nàng loạng choạng đụng vào trong lòng của một người.
Giọng nói quen thuộc vàng lên trên đỉnh đầu nàng: "Đám đàn ông to lớn các ngươi ức hiếp một tiểu cô nương, đều tránh ra cho ta!".