Uất Trì Li rùng mình một cái.
"Công chúa, nếu không ra tay, Cô gia sẽ trở về" – Tân Nhiên lên tiếng cảnh báo.
Uất Trì Lí buộc phải kiềm chế tâm tâm trí của bản thân, trước đừng nói chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, chỉ cần là chưa chết, thì là chuyện tốt rồi.
Mặc dù hiện tại thân phận như thế này thì cách ngày chết cũng không còn xa mấy -_-.
Quần áo của Liễu La Y bị xé toạc ra trước đó, lộ ra một nửa bờ vai gầy và trắng nõn, trên đó có những vết bầm tím, Uất Trì Li nhìn đến độ trái tim loạn nhịp, nàng không khỏi có chút thương hại.
Uất Trì Li thở dài tiến lên hai bước, định đặt Liễu La Y xuống giường, nhưng Liễu La Y lại giật mình, lập tức dùng sức vùng vẫy.
"Uất Trì Li! Ngươi bỏ ta ra! Ngươi hận ta có thể giết ta, cần gì phải nhục nhã ta như vậy!" – Liễu La Y căm hận nói.
"Ta sẽ không động vào ngươi, đừng sợ" – Uất Trì Li nói, cử chỉ rất nhẹ nhàng.
Liễu La Y thất thần trong giây lát, nàng đang nắm chặt lấy vạt áo của Uất Trì Li, tơ tằm thượng hạng bị Liễu La Y làm cho nhăn nhúm, khi Uất Trì Li cúi xuống, nàng gần như ôm trọn cả người Liễu La Y vào trong lòng, từng sợi hương vị lành lành bao trùm lấy Liễu La Y.
Bất quá đây chỉ là sự hốt hoảng trong khoảnh khắc, giây tiếp theo, Liễu La Y buông Uất Trì Li ra, cuộn người lại, cảnh giác nhìn nữ tử mà mình vừa sợ vừa hận.
Nội tâm của Uất Trì Li lúc này cảm xúc lẫn lộn, cho dù hiện tại nàng khó tiếp nhận việc này, nhưng mà Uất Trì Li nhận định, mình đã xuyên việt rồi, mà còn là xuyên vào nữ phụ có kết cục cực kì bi thảm của truyện.
Làm sao để có thể sống tiếp, mới là ưu tiên hàng đầu.
Uất Trì Li nhìn chiếc cổ mảnh mai của Liễu La Y, trong đầu nàng mạnh dạn xuất hiện một ý tưởng táo bạo.
Cuối cùng nữ chính cũng sẽ hắc hóa giết người, vậy thì để không phải chết, chi bằng làm thịt nữ chủ trước?
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Uất Trì Li đóng sầm lại, một nam tử tức giận sải bước đến, hắn đưa tay ra định kéo Uất Trì Li lại, Uất Trì Li không hề phòng bị, cơ hồ bị hắn kéo ngã đập vào tường.
Uất Trì Li chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", theo sau cánh tay một trận đau nhói, nàng hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu nhìn Lục Vân Khuê.
Nam tử dáng cao, với lông mày như kiếm và đôi mắt sáng, vẻ ngoài tốt như vậy, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự nham hiểm.
"Ai cho phép nàng chạm vào nàng ấy?" – Nam tử trầm giọng nói, như thể đang kiềm nén sự phẫn nộ và hung ác.
Quả nhiên hắn là nam tử tàn bạo, Uất Trì Li nghĩ, đây hẳn là nam chính Lục Vân Khuê.
Uất Trì Li chưa kịp nói thì Lục Vân Khuê đột nhiên giơ cánh tay lên tát qua một cái, Uất Trì Li tâm bị dọa bất ngờ, vội vàng xoay người dựa vào tường, vừa vặn tránh được.
Sau Lục Vân Khuê ngạc nhiên, trong mắt hắn lóe lên sát ý.
Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, như thể khi đó chỉ là ảo giác của Uất Trì Li.
"Li Li, vừa rồi ta có chút xúc động, nàng đừng nóng giận, cẩn thận tức giận hại tâm. Ta mới trở về, chưa gặp qua nàng, trong tim cảm thấy lo lắng bất an" – Lục Vân Khuê mím môi, cười tựa gió xuân, trong trẻo ấm áp.
Diễn tốt thật, Uất Trì Li có chút phẫn nộ, từ trước đến nay chưa có ai dám động tay chân với nàng.
Lục Vân Khuê tự nhủ: "Li nhi, từ khi gặp được nàng trên phố, nàng chính là tình yêu chân thành đời này của ta, không đáng cùng nha đầu đó tức giận làm gì, nàng là máu chảy trong trái tim của ta, người khác không thể cướp được, cũng không xen vào được."
Hắn càng nói càng say mê, trong mắt chân thành nhu tình như nước, nếu là nguyên chủ, chỉ sợ đã sớm nhào vào trong lòng ngực của hắn ríu rít rồi.
Nhưng mà Uất Trì Li, chỉ cảm thấy một trận ghê tởm.
May mắn vừa rồi nàng không ra tay đối với Liễu La Y, bởi vì so với nữ chủ mà nói, nàng càng muốn làm thịt nam chủ hơn.
Lục Vân khuê nở một nụ cười mê người, hướng Tân Nhiên vẫy tay, không đợi Uất Trì Ly kêu thảm thiết kêu một tiếng đừng đi, Tân Nhiên liền cất bước chạy ra khỏi cửa, còn trở tay đóng cửa lại.
Uất Trì Li đã sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên nàng trải qua một sự việc đáng xấu hổ như vậy, Liễu La Y nằm trên giường, Lục Vân Khuê muốn làm gì dùng chân cũng có thể đoán được.
Dùng thủ đoạn hạ tiện thô lỗ này để chọc giận nữ chính, quả là cầm thú, Uất Trì Li mắng trong lòng.
Uất Trì Li liếc nhìn Liễu La Y, phát hiện nàng ấy đang nhắm mắt, nhưng những giọt nước mắt ở khóe mắt và bàn tay nắm chặt của nàng ấy đã phản bội nàng.
Ở phía đối diện, Lục Vân Khuê đã nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác ngoài, hắn vừa cởi áo vừa nhìn Uất Trì Li một cách thâm tình, như thể hắn đang nhìn một con mồi.
Đai lưng được cởi ra, để lộ cơ bụng phẳng lì mịn màng của hắn.
"Phu nhân, đến đây".
Bụng Uất Trì Li lảo đảo.
Lục Vân Khuê chậm rãi tiến lại gần, mở rộng vòng tay muốn ôm Uất Trì Li vào lòng, nhưng Uất Trì Li đột nhiên lảo đảo, nắm lấy cổ áo hắn và bắt đầu nôn mửa.
Mặc dù cơn co giật của dạ dày làm nàng cảm thấy rất khó chịu, nhưng việc nôn không hề chậm trễ để Uất Trì Li tìm đúng vị trí, chính xác nôn lên trên người Lục Vân Khuê.
Lục Vân Khuê bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, hắn nhìn thấy cảnh tượng bẩn thỉu như vậy, hắn vội vàng lùi lại, nhưng Uất Trì Li không cho hắn cơ hội nào, lại còn kéo hắn thật chặt, khiến hắn không thể động đậy.
Biểu cảm trìu mến lúc nãy của Lục Vân Khuê trở nên méo mó ngay lập tức.
Cuối cùng khi hắn thoát ra được, Uất Trì Li cũng đã nôn sạch, nàng vừa vặn người dựa vào tường, như thể nàng rất yếu ớt.
"Uất Trì Li! Ngươi người phụ nữ đanh đá..." – Lục Vân Khuê tức giận đến mức biến sắc, hắn chỉ vào Uất Trì Li, tức giận đến mức nói không nên lời.
Uất Trì Li chỉ cố chống đỡ vào tường, căn bản không ngước mắt lên nhìn.
Một lúc sau, có một tiếng động lớn ở cửa, Lục Vân Khuê rời đi.
Uất Trì Li thở phào nhẹ nhõm, Tân Nhiên vội vàng chạy vào, nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói: "Công chúa!"
"Giúp ta dọn dẹp, cám ơn" – Uất Trì Li ôm bụng đứng lên, nàng cần một nơi yên tinh để tiêu hóa tình hình hiện tại.
Uất Trì Li bước một chân ra khỏi cửa, nàng chợt dừng lại, quay đầu sang, dưới ngọn đèn lấp lánh, nét mặt thanh tú của nàng vẻ nên hình bóng, mềm mại đẹp đẽ, lại mang chút đặc điểm cương nghị của ngoại tộc.
Liễu La Y mở mắt, tình cờ nhìn Uất Trì Li từ xa, đôi mắt sâu đen nhánh của Uất Trì Li có có thể nhìn rõ.
"Khóc cái gì, chỉ vì loại nam nhân như thế?".
"Ngốc thật".