Trung tâm thảo nguyên, trong cung điện thật lớn trên núi
Nghe nói Đế Thích Thiên trở về chúng thuộc hạ cực kì hưng phấn chuẩn bị tiệc rượu giúp Đế Quân tẩy trần. Trong đại điện trống trải giờ phút này đã đầy mỹ giai hào thực, một chén rượu ngon có thể say đắm lòng người, hai bên là hai Tu La mỹ nữ hầu rượu, Thiên thần điện rất nhiều năm không có náo nhiệt như vậy
Bây giờ đã diệt trừ được hoạ lớn Huyết Ma, sau khi cả Thiên giới bị một vòng ô huyết rung chuyển cũng đã một lần nữa khôi phục diện mạo thường ngày. Tất cả mọi người đều hoan hỉ nâng rượu chúc nhau
Trên bàn rượu, Đế Tuyết Phong cùng Đế Thiên Hồn ngồi hai bên Đế Thích Thiên. Bất quá sau khi khôi phục lại trí nhớ, so với Tần Vũ thì tình cảm cha con của Đế Tuyết Phong nay là Tần Tư đối với Đế Thích Thiên cũng chỉ là khắc cốt ghi tâm. Đế Thích Thiên cũng biết nguyên nhân nhưng cũng không thể cưỡng cầu cái gì bất quá Tần Tư cũng gọi hắn một tiếng Cha, coi như cũng an ủi được Đế Thích Thiên phần nào
Đế Thiên Hồn tựa hồ không có nghĩ đến Đế Tuyết Phong là luân hồi tới Thiên thần giới, bất quá hai người cũng không vì thế mà sinh ra trở ngại, trong mắt Đế Thiên Hồn thì Đế Tuyết Phong vĩnh viễn là ca ca của hắn
Tôn Ngộ Không nằm trên bàn ôm một vò rượu thật lớn trong bụng, mà uống bao nhiêu cái bụng của hắn vẫn không có chút nào to lên như là một cái động không đáy vĩnh viễn không bao giờ đầy
" Thật không có ý tứ, để lão Tôn ta đây một mình uống rượu, lão Huống kia lại ở Tu La giới" Tôn Ngộ Không hiển nhiên là có chút buồn bực, Bạch Y Thần bên cạnh không ngừng rót rượu. Bất quá hầu tử này coi như là có phúc khí, hắn không có bởi vì khôi phục thần thức mà huỷ đi trí nhớ của Tôn Thiên, kiếp trước hắn vốn là một con thạch hầu thuỷ chung cô đơn, bây giờ lại có giai nhân làm bạn khiến cho bọn Hồng Quân trong lòng cũng thật cao hứng
Nói đến Hồng Quân chỉ thấy hắn tay chống cằm, rượu ngon trước mặt thuỷ chung không có động tới, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, nét mặt như là rất có tâm sự. Dù sao trước mắt thân nhân còn chưa có tìm được hết mà Cha Tần Vũ nay cũng vì chuyện Tình Nhi mà bị kích động rất lớn hiện giờ còn chưa trở lại, có tâm sự cũng là chuyện bình thường
Trong khi mọi người đang thưởng thức mỹ tửu thì đột nhiên một khối nhục cầu dài hơn hai thước xuất hiện trên bàn rượu nhất thời nổi lên một trận gió lớn, ngay tức khắc rượu và thức ăn trong lúc đó đã bị nhục cầu ăn mất, ngay cả rượu trên tay Tôn Ngộ Không cũng mất luôn
" Yêu nghiệt phương nào dám động vào rượu của lão Tôn !"
Tôn Ngộ Không bạo nộ đang muốn luân khởi kim côn lại phát hiện nhục cầu dài hai thước kia đang nhìn mình cười khúc khích, chính là … Bạch Viên đã gặp tại Thiên Sơn Tu La giới. Thấy Bạch Viên, Tôn Ngộ Không không khỏi bũi môi nói :
" Ai cho ngươi đến !"
Bạch Viên có chút sợ hãi nhìn kim côn trong tay Tôn Ngộ Không, không ngừng xua xua tay, trong ánh mắt toát ra thần sắc vô cùng khẩn cầu
Hồng Quân mỉm cười nói :
" Mấy năm nay nó ở Hồng Quân phủ của ta phá phách, cũng nên ra ngoài thay đổi không khí"
Lúc trước tại chân núi gặp được Bạch Viên này mà nó luôn theo sát Tôn Ngộ Không, Hồng Quân xem nó cũng là có duyên cho nên đem thu nó vào Hồng Quân phủ. Qua hơn một trăm năm, Bạch Viên tại Hồng Quân phủ tu luyện thực lực sớm đã vượt qua thượng bộ Thiên thần, tuy nhiên không có cách nào phát huy toàn bộ lực lượng trong cơ thể mà thôi
Tôn Ngộ Không kêu lên một tiếng hiển nhiên là cực kì bất mãn. Hồng Quân sờ đầu Bạch Viên nói :
" Ngươi đừng xem thường nó, tiểu Bạch Viên này cùng với ngươi rất có duyên, sau này chỉ có nó mới có thể giúp ngươi tìm ra con đường lớn"
Tôn Ngộ Không con mắt sáng ngời :
" Nói thế, thật không nghĩ tới a !"
Hồng Quân mỉm cười gật đầu rồi lại không nói ra huyền cơ trong đó, mà Ngộ Không biết Hồng Quân không có nói bừa trừng mắt nhìn Bạch Viên trong lòng kinh nghi
…
Mười năm sau
Trong rừng phía ngoài Bích Thành, Huống Thiên Minh và Lãnh Diễm Phỉ không một âm thanh xuất hiện trên mặt biển, hai người tay nắm tay thoạt nhìn cực kì âu yếm. Từ sau khi đánh bại Huyết Ma hai người cũng không có trở lại Thần điện ngược lại ở lại Tu La giới. Những năm gần đây Lãnh Diễm Phỉ theo Huống Thiên Minh nam chinh bắc chiên khắp Tu La giới, một thời gian ngắn công phá thành công Sa thành, Ma thành, dù sao tu vi Huống Thiên Minh bây giờ đối với lĩnh ngộ Thiên đạo chi nhận thì cả Tu La giới đã không ai còn là đối thủ của hắn
Đối với Huống Thiên Minh mà nói Tu La giới chính là cơ nghiệp của Thiên mông cha hắn, hôm nay cũng phải nằm trong tay, điều này cũng là nguyên nhân hắn trở lại Tu La giới. Thời gian mười năm, Tu La nữ vương Trạc Nghiên từng cùng Huống Thiên Minh giao thủ nhưng mỗi lần chiến đều thất bại không có gì lo lắng
Trời chiều tĩnh lặng giống như đôi cánh ác ma lặng yên bao phủ Bích thành
Trong ngoài Bích thành đề phòng nghiêm ngặt, binh tốt phân bố năm thước một vòng, năm bước một người, mỗi người đều mặc chiến giáp tinh thiết cầm trong tay trường thương cố thủ đại điện trung tâm Bích thành
Hộ thành đại trận cửu đỉnh sớm đã bị Đế Thích Thiên hoàn toàn phá huỷ, phòng vệ dưa thừa linh khí của toà thành nay chỉ có thể trông vào binh tốt thủ vệ. Trên đường lớn, Tu La tộc nhân cúi đầu đi lại, đám binh tốt thủ vệ đi lại trên tường thành quan sát động tĩnh
Đầu lĩnh trên tường thành, thành chủ Khuê Sanh sắc mặt có chút ngưng trọng, những năm gần đây đều là do hắn khiển binh thủ thành mà nguyên nhân chính là có một đại nhân vật toạ trấn bên trong, Tu La nữ vương Trạc Nghiên
Lúc này một đội trưởng vội vàng chạy tới, hấp tấp nói :
" Thành chủ, nữ vương bệ hạ có lệnh chuẩn bị phong thành !"
" Phong thành ?" Khuê Sanh trong lòng cả kinh, nghi hoặc nói :
" Nữ vương bệ hạ còn cố kị hắn sao ?"
Từ sau khi Huống Thiên Minh và Lãnh Diễm Phỉ trong thời gian ngắn giết chết hơn mười thành chủ cả Tu La giới đều náo loạn hẳn lên. Trạc Nghiên cũng cực kì cố kị thực lực của Huống Thiên Minh, một lùi hai lùi, trơ mắt chỉ còn lãnh địa cuối cùng Bích thành, nếu không phải Trạc Nghiên lợi dụng uy áp lòng người thì Bích thành đã sớm đã qui phục Huống Thiên Minh
Đứng trên mặt biển, thân thể mềm mại của Lãnh Diễm Phỉ bị hắn ôm vào trong ngực, nàng mắt đăm dăm nhìn khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của hắn, cũng nép vào lòng ngực phảng phất có thể nghe được trong tâm vì mình mà khuấy động
" Đây xem như đã là thành trì cuối cùng rồi, nếu có thể bưc Trạc Nghiên đầu hàng vậy là cả Tu La giới đã nằm trong tay ngươi rồi" Lãnh Diễm Phỉ nhàn nhạt nói trên mặt cũng hiên lên quang mang hưn phấn
Huống Thiên Minh cười nói :
" Ta nhất định kế thừa cơ nghiệp của Cha, chính thức trở thành vương giả Tu La giới"
" Bất quá Trạc Nghiên cũng không phải dễ khuất phục, mặc dù đã giao thủ với ngươi ba lần, mỗi lần đều thất bại nhưng Bích thành là phong tuyến cuối cùng của Trạc Nghiên ta sợ rằng nàng ta có âm chiiêu, ngươi phải cẩn thận một chút" Lãnh Diễm Phỉ nghiêm trọng nhìn đám thủ vệ Bích thành không khỏi lo lắng cho Huống Thiên Minh
Huống Thiên Minh có chút kinh miệt cười lạnh một tiếng :
" Điều này không cần lo lắng, ta cùng nàng đánh cuộc, đêm nay ta nhất định đánh thắng Trạc Nghiên !"
Lãnh Diễm Phỉ a a cười chu cái miệng trông thập phần đáng yêu :
" Nếu ta thắng ngươi sau này nhất định phải nghe theo ta !"
Huống Thiên Minh tựa hồ nắm chắc mười phần, ha ha cười nói :
" Nhưng nếu là nàng thua ?"
Lãnh Diễm Phỉ nhướng mày, sau khi suy nghĩ một lát, khuôn mặt trắng muốt nay lại hiên phác hồng :
" Nếu ta thua đêm tay tựu nghe lời ngươi"
" Một lời đã định !"
Vừa lời một tiếng thét hùng hồn từ yết hầu Huống Thiên Minh phát ra, cả Bích thành tựa hồ khắp nơi rung chuyển. Binh lình bốn phía đang chuẩn bị đóng cổng thành nghe thấy tiếng thét giống như đàn kiến chạy tứ tán, dù sao đối với thủ đoạn công thành của Huống Thiên Minh cũng màn cho bọn hắn thật lớn áp lực trong lòng
Hoa văn màu vàng trang nghiêm thần thanh, ấn kí màu đỏ trên trán phát ra một cỗ uy áp mãnh liệt, tại sắc thái kim quang ấn kí màu đỏ có vẻ khá quỉ dị. Huống Thiên Minh sau sáu lần biến thân trong nháy mắt thả ra một cỗ khí thế huỷ Thiên diệt địa, sau mười năm chiến đấu lại để cho hắn đối với Thiên đạo chi nhận càng có thêm hiểu rõ, bây giờ Thiên đạo chi nhận đã hoá thành một đạo lãnh nhận kim sắc phù động trên cánh tay phải cùng với thân thể của Huống Thiên Minh có cảm giác huyết nhục tương liên
Huống Thiên Minh ánh mắt lạnh như băng dừng ở phía trước cửa thành, hừ lạnh một tiếng thong thả đánh một quyền, chưởng quyền cực lớn. Một cỗ lực lượng hùng hậu ầm ầm mãnh liệt bắt đầu khởi động, cửa thành làm bằng thạch tinh trước mặt Huống Thiên Minh có vẻ cực kì yếu ớt sớm chốc đã bị nghiền nát bấy
Khuê Sanh trên tường thành trong lòng cả kinh lập tức lệnh cho tất cả binh lính lập trận nhanh sau đó nhanh chóng cấp báo tình hình cho Tu La nữ vương Trạc Nghiên
Huống Thiên Minh ánh mắt quét qua mấy trăm sĩ tốt trên tường thành, đám binh sĩ này tu vi cực kỳ thấp, cao nhất cũng bất quá là bốn cánh trung cấp, chỉ có Khuê Sanh là đạt tới năm cánh nhưng trước mạt Huống Thiên Minh thì có gì uy hiếp ?
" Cút ngay cho ta !"
Năm ngón tay như đại diện cho ngũ hành, trong lòng bàn tay Huống Thiên Minh đột nhiên khởi phát ra mỗi cổ quang mang bạch mông, ngay sau đó đám bạch mông này nổ mạnh một cỗ khí lưu mãnh liệt trên tường thành bộc phát. Mấy trăm sĩ tốt vốn đã bày trận nhất thời bị tiêu tán trở nên rối loạn
Cường thế của Huống Thiên Minh khiến cho tất cả mọi người cảm giác được không có cách nào có thể rung chuyển được hắn, có chút vô vọng, tất cả binh lĩnh đều nhảy khỏi tường thành chạy tứ tán. Mà Khuê Sanh cũng là một người cực kì trung thành, năm đó Trạc Nghiên đề bạt hắn làm thành chủ Bích thành, nhìn Bích thành gặp nạn hắn tuyệt không thể bỏ lại nữ vương mà chạy trốn
" Trạc Nghiên từ lúc nào đã biến thành đám lâu la chết nhát rồi, tại sao không chịu ra gặp ta !" Huống Thiên Minh giận dữ thét, dân trong thành cũng hò hét không ngừng khiến loạn càng thêm loạn
Khuê Sanh thành chủ đừng trước mặt Huống Thiên Minh trong tay nắm chặt trường thương, mồ hôi đã sớm thấm ướt y phục