Đối với biểu hiện của Chu An như thế, Chu Viêm không có bất ngờ chút nào.
"Chu An, nói đến, ngươi thật sự đúng là bất hiếu, sự bại vong của Chu gia ta, thật ra có một nửa coi như là nhờ ngươi ban tặng." Chu Viêm không biểu lộ gì trên nét mặt, tiếp tục nói:
"Rất kỳ quái, ngươi làm sao có thể chết? Mà còn mất hết toàn bộ tu vi, người có năng lực như thế cũng không nhiều lắm a, là Phiêu Vũ? Hay là sư tôn Lâm Mông của ngươi?" Nói đến Lâm Mông, trong mắt Chu Viêm lóe lên một đạo hàn quang.
Chu An lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi, trong đầu không khỏi nhớ lại "tiền căn hậu quả" thưở trước.
Đúng vậy, Chu An vốn là con của Thiên Tôn Chu Viêm đệ nhất Thần giới, nhưng Chu Viêm đối với đứa con trai này cũng có chút thành kiến, bản thân Chu An cũng không có tinh thần cầu tiến, bất kể là tư chất hay là tu vi, ở trong đám đệ tử cùng trang lứa đều là kém cõi nhất, người tu chân từ trước đến nay luôn có quan niệm "cường giả vi tôn", tu vi của Chu An kém cõi, tư chất chênh lệch, tự nhiên sẽ có không ít người đồng lứa khi dễ, vũ nhục, ở điểm này, Chu An cái tên Thiên Tôn ấy cùng với Liễu Hàn Thư có phần giống nhau. Những bức xúc ấy trong gia tộc khiến cho lòng Chu An sinh ra ý hướng phản bội, nương nhờ vào hai thầy trò lúc ấy đang nổi dậy thần tốc tại Thần giới, đó là Lâm Mông và Phiêu Vũ. Thực lực của Lâm Mông nổi lên nhanh như tên bắn khiến cho Chu Viêm trong lòng sinh cảnh giác, giai đoạn khởi đầu của Lâm Mông và Phiêu Vũ, vừa khéo Chu An bái Lâm Mông làm thầy, nói cho Lâm Mông biết rất nhiều bí mật của Chu gia, sau nhiều lần tu luyện gặp trắc trở gian nan, Lâm Mông rốt cục công pháp cũng đại thành. Giết chết Chu Viêm, cùng lúc đó một kích phá vỡ đệ nhất vũ trụ, mới có Hồng Mông ngẫu nhiên hiện thân hỗ trợ.
"Lâm Mông sư tôn của ngươi không phải từng đáp ứng với ngươi, tại trong vũ trụ của hắn, Chu gia được hưởng số mệnh Thiên Tôn vĩnh cửu sao? Chu Viêm nói mỉa mai.
Mặt Chu An lại biến sắc, Chu Viêm thật ra đoán được ý nghĩ trong lòng Chu An nói:
"Chu An, không có gì kỳ quái, chuyện của Lâm Mông vũ trụ, ta cũng biết không ít."
Chu An chợt cười khổ lên tiếng nói:
"Phụ thân, lúc đầu quả thật là ta không đúng, có lẽ khi đó nếu ta không lựa chọn phản bội, ngài sớm đã đem Lâm Mông giết đi." Oán hận quá lớn khiến Chu An không còn gọi Lâm Mông là thầy nữa, mà là kêu thẳng tên.
"Trước khi bị Lâm Mông giết ta cũng đã từng hỏi qua vấn đề này, hắn trả lời đúng là Chu gia vĩnh viễn hưởng mệnh Thiên Tôn, nhưng không phải Chu An ta vĩnh viễn hưởng mệnh Thiên Tôn."
"Hừ, lúc đó khi phản bội ta không nghĩ tới có hôm nay sao." Chu Viêm mặt lộ vẻ giận dữ chất vấn.
"Đích xác không nghĩ tới, nhất là ta không nghĩ tới lại có thể chết ở trên tay sư tôn người mà ta tôn kính nhất, chính là vì cái tên Tần Vũ đó." Chu An căm hận nói. Quy trách nhiệm về tội lỗi, cái chết của hắn càng cần phải gán trên đầu của Tần Vũ, nếu như là Tần Vũ giết hắn, hắn còn cam lòng chịu đựng, Lâm Mông kia vì Tần Vũ mà giết hắn, khiến cho hắn có phần không chịu đựng được.
"Ôi!" Chu Viêm đột nhiên thở dài: "Chu An, sư tôn của ta Hồng Mông lúc đầu cũng không giúp đỡ ta, mấy năm nay ta cũng nghĩ qua, nói đến, cũng không trách được bọn họ."
Chu An sửng sờ, tại trong ấn tượng của hắn, Chu Viêm cũng không phải là loại người nói những lời như thế.
"Bọn họ đạt đến cảnh giới ấy, cho dù chúng ta là Thiên Tôn bất quá cũng giống như con kiến hôi tầm thường, mà chỉ có người cùng tầng lớp với bọn họ mới có thể là bằng hữu là đối thủ, ta nghĩ cho dù đổi lại là ngươi là ta, cách lựa chọn cùng bọn họ cũng không sai biệt nhiều lắm." Chu Viêm nói.
"Phụ thân, hôm nay chúng ta đều là người đã chết qua một lần. Ta cũng từng đảm nhiệm qua Thiên Tôn, có một số chuyện ta cần nói." Chu An tiếp tục nói: "Vốn cái tên Tần Vũ ở trong Lâm Mông vũ trụ cùng chúng ta đối nghịch đó, con hắn không biết vì sao tới cái không gian này, còn mang theo nhất lưu Hồng Mông linh bảo xuất hiện, ta tự nhận bây giờ Chu gia ở Lâm Mông vũ trụ đã hoàn toàn bất lực và e sợ cả một tên Thần Vương liều mạng. Vì lẽ đó suy nghĩ đã lâu, ta hãy cứ quyết định mang theo Chu gia mọi người đến nương tựa vào ngài." Lời nói của Chu An rất thẳng thắn, không có vòng vo chút nào.
Chu Viêm lại đột nhiên cười:
"Chu An, xem ra ngươi vẫn còn chưa có tiến bộ chút nào a, lúc này tựa hồ cùng chúng ta vốn đã không có quan hệ gì, ta dựa vào cái gì để trợ giúp ngươi? Dựa vào cái gì thu nhận giúp đỡ con cháu của ngươi?"
Chu An trên mặt nóng rần lên, tiếp tục nói:
"Phụ thân, bất kể nói như thế nào, Chu gia của đệ nhị Thần giới tất cả cũng là con cháu của người, bây giờ ta từ lâu cũng không còn là đệ tử của Lâm Mông nữa, mà chỉ là một đệ tử của Chu gia, chỉ là con của ngài."
"Từ khi ngươi xin vào làm đệ tử Lâm Mông, Chu gia sớm đã gạch bỏ tên ngươi, theo lý, ngươi cũng không nên dùng lại cái tên này lại càng không nên dùng cái... họ này." Chu Viêm đột nhiên đứng lên, lớn tiếng quát.
Chu An sắc mặt lại biến đổi, nhưng vẫn chịu đựng cơn giận dữ của Chu Viêm. Thấp giọng nói:
"Phụ thân giáo huấn đúng, nhưng mong được phụ thân tha thứ, dù sao chúng ta đều đã chết qua một lần rồi, ở trong cái không gian này, một lần nữa kết hợp hai làm một không tốt sao?"
"Càng huống chi." Chu An cố ý ở chỗ này tăng cao giọng nói:
"Tên tiểu tử Tần gia kia còn có nhất lưu Hồng Mông linh bảo, dựa theo địa vị của phụ thân hắn, bảo bối trên người hắn cũng không phải ít, chẳng lẽ ngài cũng không động tâm?"
Chu Viêm cười, đó là một kiểu cười nhạo báng.
"Chu An, ngươi thật đúng là không tiến bộ. Chuyện gì không cần thiết vứt ra khỏi đầu óc không tốt sao? Ngươi xem trong cái không gian này có ai có thể mang theo vũ khí khi còn sống tới đây." Lại liếc nhìn Chu An một cái. "Còn có, theo như lời của ngươi nói, nhân vật Tần Vũ cũng phải cùng với Hồng Mông, Lâm Mông đồng cấp bậc, con hắn làm sao có thể chết, ai có khả năng giết chết con hắn?"
Chu An lại cười một tiếng.
"Phụ thân đại nhân quá lo lắng. Tần Vũ đúng là người ta hiểu rõ hơn ai hết. Nếu như hắn có thể đi đến không gian này, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn vào bỏ mặc, chỉ cần chúng ta trước kiềm chế được, tập họp một số người không quen biết đi giết Tần Tư dựa vào sự mê hoặc của linh bảo, nếu như Tần Vũ xuất hiện, chúng ta đây coi như đã làm dậy lên cái gì đó cũng không lộ ra sơ hở nào, nếu như Tần Vũ không ra tay, ngược lại dẫn tới việc Tần Tư bị hại, vậy cũng sẽ chứng minh Tần Vũ tuyệt nhiên không có mặt ở không gian này, cũng không tiến vào được cái không gian này, cho dù có người đoạt được Hồng Mông linh bảo, với địa vị của ngài tại đây, vật kia còn không thuộc về chúng ta ư."
"Bốp, Bốp" Chu Viêm vỗ tay, tỏ ý khen ngợi nói:
"Đúng rồi, không tệ, có lời nói của ngươi lần này, ta ngược lại có thể cân nhắc việc tiếp nhận con cháu của ngươi."
Hồng Mông không gian... trong căn nhà cỏ trôi nổi ấy, Hồng Mông và Cổ Bàn hai người ngồi đối diện nhau, không có mặt Lâm Mông và Tần Vũ.
"Đại ca, ta thử qua tất cả các biện pháp, đều không cách nào sáng tạo ra bốn cái tiểu vũ trụ." Cổ Bàn rất là ảo não, vũ trụ của mình cùng vũ trụ của ba ca ca vẫn còn có chút chênh lệch, biết rõ rành rành điểm mấu chốt ở đâu, nhưng lại không biết phải làm sao để giải quyết.
"Cũng không rõ lắm tình huống hiện tại. Hơn nữa ta có cảm giác vũ trụ của ngươi đang phát sinh loại biến hóa nào đó, một loại biến hóa xưa nay chưa từng có." Hồng Mông cũng chỉ cau mày, trong khoảng thời gian vừa qua, Hồng Mông thật đúng là bị đả kích gấp bội lần, sự việc phát sinh liên tục xảy ra rất nhiều khiến cho bọn họ những Hồng Mông Chưởng khống giả này đều không cách nào đã thông được.
Cổ Bàn nghe xong lời của Hồng Mông càng thêm buồn bực. Ngay cả đại ca cũng không biết, vậy Nhị ca Lâm Mông, Tam ca Tần Vũ thì càng không có khả năng biết được rồi.
"Ồ!" Hồng Mông đột nhiên kinh ngạc đứng lên, trong nháy mắt mở Hồng Mông kim bảng ra, nghi hoặc nói:
"Đây là chuyện gì xảy ra?"
Cùng một lúc, Lâm Mông và Tần Vũ cũng cảm nhận được biến hóa của Hồng Mông kim bảng, đồng thời vội vàng tới Hồng Mông nơi này.
"Đại ca, Hồng Mông kim bảng quả thực có biến hóa, là chuyện gì xảy ra?" Sau khi hai người tới, hai miệng cùng lên tiếng hỏi.
Cổ Bàn lúc này cũng bắt đầu chú ý tới Hồng Mông kim bảng, nhưng thấy đầu hàng thứ tư chữ "Cổ" tượng trưng cho Cổ Bàn vũ trụ trên Hồng Mông kim bảng lại có phần phai nhạt một chút so với trước đây.
Mấy người ngo ngác nhìn nhau, Hồng Mông kim bảng xuất xứ từ Hồng Mông không gian, nếu nói về thời gian, nó so với Hồng Mông, thời gian xuất hiện còn trước nữa, căn bản không biết sự biến hóa của Hồng Mông kim bảng tiêu biểu cho cái gì.
"Tên của ta sẽ không có biến mất chứ!" Cổ Bàn có chút lo lắng nói.
"Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao Hồng Mông kim bảng đúng là so với ta xuất hiện còn sớm hơn tại Hồng Mông không gian, loại biến hóa như thế, ta cũng không biết tiêu biểu cho cái gì." Hồng Mông bất đắc dĩ trả lời. Còn Lâm Mông với hiện tượng như thế lại càng không biết phải làm sao.
Một mảnh núi xanh nước biếc, Tần Tư cùng Băng Nghiên hai người đang tùy tiện phi hành, đây là Tần Tư đáp ứng Băng Nghiên, chỉ cần mỗi khi có thời gian rãnh rỗi, sẽ cùng Băng Nghiên phi hành, đến nay Tần Tư cũng chưa rõ, Băng Nghiên nha đầu kia làm saothích phi hành như vậy .
"Tần Tư, chúng ta ở chỗ này dừng lại đi." Tìm một sườn núi, Băng Nghiên bay thẳng tới, nhẹ nhàng ngồi xuống đất, Tần Tư nối gót theo qua, ngồi bên cạnh Băng Nghiên.
"Tần Tư, cám ơn ngươi đi cùng ta nhiều ngày như vậy." Gió nhẹ thổi tung bay mái tóc dài của Băng Nghiên, nhìn nghiêng gương mặt nàng, trên mặt Băng Nghiên tràn đầy vẻ hạnh phúc thỏa mãn.
Tần Tư ngượng ngùng cười nói:
"... Cái này thật ra cũng không có gì. Chẳng qua là vẫn chưa rõ ngươi vì sao lại thích phi hành như vậy."
"Tần Tư." Băng Nghiên nhỏ giọng kêu lên, cũng không để ý gì tới vấn đề của Tần Tư.
"Ân?" Tần Tư nghi hoặc đáp lại.
"Ngươi.... ngươi có thể ôm ta một cái không?" Trên mặt Băng Nghiên dường như lên cơn sốt, nhìn qua hoàn toàn đỏ rực một màu.
"A?" Dù là Tần Tư biết nhiều hiểu rộng, cũng không khỏi bị lời của Băng Nghiên dọa cho khiếp sợ giật nảy người.
"Ngươi có thể ôm ta một cái không? Từ sau lưng ta." Băng Nghiên lại nói thêm lần nữa. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
"Nga! Nga!" Trong đầu óc Tần Tư nhất thời một mảnh hỗn loạn, luống cuống lạng tới sau lưng Băng Nghiên, hai cánh tay run run từ phía sau vói qua, hồi lâu do dự, hai tay vòng lại, đã ôm chặt eo Băng Nghiên.
"Cám ơn." Trên gương mặt Băng Nghiên vẫn phơn phớt đỏ. "Tần Tư, ngươi và Thiên, thật sự rất giống nhau, ta thậm chí hoài nghi ngươi có phải là Thiên chuyển thế hay không."
"Hẳn... hẳn là không phải chứ." Tần Tư thật ra cũng không có hoàn toàn nghe hiểu lời của Băng Nghiên, như đúng như sai trả lời.
"Ta và Thiên là lúc còn nhỏ đã biết nhau." Băng Nghiên cũng không quản gì đến Tần Tư, tự mình tự nhiên tự nói ra: "Lúc đó, người của Ám Tinh giới còn chưa có cùng Tiên Ma Yêu giới phân chia rõ ràng như vậy, hơn nữa lúc đó mọi người luôn lui tới giúp đỡ lẫn nhau, chẳng qua là người của Ám Tinh giới tựa hồ rất chán ghét người Tiên Ma Yêu giới, chủ quan cho rằng những người Tiên Ma Yêu giới đó chính là muốn chiếm địa phương của bọn họ mà thôi. Thiên đúng là một đứa con lai. Theo lời của ngươi nói, đó là nửa người của Ám Tinh giới, hắn và ngươi có rất nhiều chỗ giống nhau, nửa người của Ám Tinh giới, tóc màu vàng, đôi mắt thật to, thậm chí tướng mạo các ngươi cũng rất giống, ngươi biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta cho rằng thật sự ngươi là chuyển thế của Thiên."
Tần Tư trong lòng lạnh lẽo, hai tay đã muốn buông ra, nhưng không ngờ Băng Nghiên đúng lúc này đã đem hai tay mình nắm chặt lại.