Thiên thấy đám người náo nhiệt, hắn liền trèo lên lầu hai rồi nhìn xuống cảnh hai tên công tử nhà giàu đang vừa uống rượu vừa chăm chăm con dao nhọn trên tay. Phía xa xa là một kỹ nữ say mềm trói trên chiếc bàn tròn lật nghiêng, Hậu công tử uống cạn một bát rồi nói: “Để ta trước!”
Hắn dứt câu vung con dao trên tay bay vèo vèo về phía bàn tròn, trước những tiếng hú hồn của người xem thì con dao sắc bén cắm phập vào mặt bàn cách bàn tay kỹ nữ kia chỉ vài xăng ti mét. Kỹ nữ kia say nhưng vẫn kêu xin tha cho mình, nhưng nàng đã lỡ đồng ý chơi với Hậu công tử rồi giờ mà nuốt lời sợ còn bị phạt nặng hơn, sau cú phi dao của Hậu công tử nhiều người thích thú hò reo.
“Xuất sắc!”
“Đỉnh vãi nồi, gặp tao là con mẹ kia xong rồi!”
“Thật là nhẫn tâm quá đi… nhưng ta thích.”
Nhị công tử ngồi đó cũng vỗ tay tán thưởng: “Tài nghệ của ngươi tiến bộ không ít.” Sau câu khen, Nhị công tử nhanh như chớp nhặt hai con dao trên mặt bàn phóng về phía bàn tròn, ghim ngay trên đầu và gần sát vành tai của kỹ nữ kia làm cho người xem lại kinh ngạc hơn mà ồ lên phấn khích, kết quả ai thắng cũng được bởi tất cả đều được thác loạn, chính vì vậy họ mới cổ vũ sung như vậy.
Thiên đứng trên lầu hai nhìn xuống, hắn thầm cười mỉa trò tiêu khiển của hai thằng sửu nhi to đầu, ở cái thế giới này mạng sống con người mong manh vô cùng, ngươi lỡ đánh chết người thì chỉ cần tìm một lý do xàm lìn rồi thêm tiền vào là coi như ngươi chưa giết ai cả. Còn về phần an ninh của nơi này, Thiên không biết Bạch San San mạnh thế nào nhưng chắc chắn nàng ta sẽ biết những vụ như thế này xảy ra ở địa bàn của mình, nhưng sao nàng ta không ra tay ngăn cản, chí ít cũng phái ai đó ngăn cản việc làm thiếu nhân văn này chứ.
Nhưng Thiên đâu biết rằng, trên tầng lầu cao nhất Bạch San San đang chăm chú quan sát mọi việc qua một tấm gương bao gồm cả từng hành động cử chỉ của hắn. Trong khi đám người đang hồ hứng cổ vũ, Hậu công tử và Nhị công tử đã uống tới bát thứ 20 và bắt đầu ngà ngà say, trên bàn tròn là mấy trục mũi dao cắm xung quanh người kỹ nữ, ngay cả giữa hai chân cũng có hơn chục mũi dao, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khả năng nàng ta trúng dao là rất cao.
Hiện tại Thiên có thể cảm nhận được Khí, ai Luyện Khí sẽ cảm nhận được loại tồn tại này, bởi vậy mà hắn biết được Hậu công tử và Nhị công tử đều là Luyện Khí tầng 3 đỉnh phong hơn hắn rất nhiều, nếu đơn đả độc đấu thì chưa chắc thắng mà đây lại là hai tên. Thiên bèn nghĩ cách khác để chơi với tụi này.
Khi Hậu công tử hốc tới bát thứ 21 rồi làm rơi bát xuống đất vỡ xoảng một cái, hắn cầm con dao đứng không vững đưa lên ném về phía bàn tròn, con dao lao vút đi nhằm thẳng vào đầu của kỹ nữ rồi bị một viên sỏi đánh bật ra rơi xuống đất, mọi người há hốc mồm.
“Viên sỏi từ đâu ra?”
“Ai dám phá đám cuộc vui của Hậu công tử?”
Đám người nháo nhào lên, riêng Hậu công tử cùng Nhị công tử đưa mắt nhìn nhau, với tu vi Luyện Khí tầng 3 của hai người thì việc cảm nhận một người khác cũng tu luyện ở đây là điều khó khăn, tuy nhiên viên sỏi vừa rồi phải được một người ít nhất tu vi Luyện Khí tầng 3 trở lên thì mới có thể đánh bật mũi dao của một đối thủ cùng cấp được.
Sắc mặt của Hậu công tử và Nhị công tử có nét hơi nghiêm trọng, từ khi nào mà Lầu này lại xuất hiện thêm một người có tu vi như vậy? Họ cùng hướng mắt về phía đường phóng đi của viên sỏi và thẳng tới một người, là Thiên nhưng sau đó Hậu công tử nhìn khinh bỉ quay đi vì nghĩ rằng không phải hắn.
Còn Thiên lúc này vẫn đứng đó, quả thực viên sỏi vừa rồi không phải hắn ném mà là một vị khách nam phía sau hắn. Người này đã bức xúc từ lúc nãy bởi hành động trêu đùa quá trớn của Hậu công tử cùng Nhị công tử với kỹ nữ kia, nhưng hắn chỉ biết ném đá dấu tay chứ không hề ra mặt khiến Thiên cười mỉa, nếu đổi lại là hắn thì sẽ là một màn xuất hiện ngầu lòi.
Hậu công tử chờ xem ai đó xuất hiện, nhưng không hề ai ra mặt thì cười vang nói: “Haha… cũng chỉ là kẻ ném đá giấu tay.” Dứt câu hắn ném con dao về phía giữa ngực kỹ nữa kia với tốc độ cực nhanh, một mũi dao đoạt mệnh.
Vèo!
Phập!
Mũi dao đâm vào một tấm gỗ nhỏ phát ra tiếng này khiến mọi người kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì Hậu công tử ném hụt mà vì kẻ đang cầm tấm gỗ đứng trước chắn cho cô gái. Nhiều kỹ nữ nhận ra hắn, tên lao công trả nợ cho nơi này – Thiên.
“Tên nhóc đó làm gì ở đây?” Nhiều kỹ nữ xì xầm to nhỏ.
Còn với những người khác đang xem thì Thiên chẳng khác gì kẻ phá đám liền phẫn nộ chửi bới: “Thằng óc nào kia mau biến!”
“Ông hóng cả buổi để được thác loạn miễn phí, giờ mọc đâu ra thằng trẻ trâu thế kia mau đập banh mỏ nó.”
Mọi người chỉ chú ý chửi bới hắn, mà không hề nhận ra rằng tại sao hắn lại có thể đoán chính xác đường bay của dao mà chắn ngay khi nó sắp đâm xuyên qua người kỹ nữ kia. Điều này thì chỉ có một vài người chú ý trong đó có Hậu công tử và Nhị công tử, riêng Hậu công tử vẫn nhớ mặt thằng trẻ trâu thay trầm hương bữa nọ này, từ trước tới giờ chưa có ai dám tỏ thái độ bất kính với hắn như vậy, lần này lại bị Thiên phá đám khiến Hậu công tử không nuốt nổi cục tức này.
Hậu công tử chuẩn bị lao tới nắm đầu Thiên thì chợt từ bên ngoài rất nhiều quân lính tiến vào dẹp đường, một người trung niên đi giữa sự bảo vệ của quân lính tiến vào khiến mọi người hốt hoảng thất kinh: “Hậu Đại Nhân!”
Hậu công tử thì chán nản: “Cha!”
“Thằng nghịch tử suốt ngày tới lầu xanh chơi, mau theo ta về có việc.” Hậu đại nhân hừ lạnh nói, sau đó quay đi kéo theo Hậu công tử.
Hậu công tử rất sợ cha mình, một người có tu vi Luyện khí tầng 10 đỉnh phong một bước nữa là đặt chân vào cảnh giới Kết Đan. Sau khi Hậu công tử bị kéo đi thì Nhị công tử không còn người chơi cùng, bữa cá cược bị bỏ dở đầy tiếc nuối trước sự chờ ăn chùa của người xem, tuy nhiên lúc này Thiên bước tới ngồi vào vị trí của Hậu công tử trước đó rồi rót một bát rượu ra uống ừng ực.
Nhị công tử trợn mắt: “Nữ Nhi Hồng đó nhóc! Ngươi uống nổi sao?”
Thiên đặt bát xuống sau khi uống cạn, nói: “Để ta thay vị trí của lỗ Hậu công tử chơi với Nhị công tử được chứ?”
Mọi người xôn xao: “Mơ tưởng, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà muốn ngồi chung mâm với Nhị công tử, ta chờ lát nữa Nhị công tử vặn cổ ngươi.”
Mọi người khinh bỉ hắn, nhưng Nhị công tử thì không, qua hành động đỡ mũi dao của Hậu công tử thì Nhị công tử có thể đoán ra tu vi của Thiên. Một tên nhóc nhìn đẹp trai nhưng khá bình thường lại có tu vi cao ngang bọn hắn, những công tử nhà giàu có điều kiện tu luyện đứng đầu cả vùng.
Mọi người cứ tưởng Thiên sẽ bị bẻ cổ nhưng không, Nhị công tử đồng ý chơi với Thiên nốt cái trò dang dở này và Thiên là người thắng bởi vì trước khi chơi với Thiên thì hắn đã uống hơn 20 bát rượu rồi, nhưng Thiên không bị nói là an gian bởi mọi người đều biết Thiên óc có tiền, nếu hắn thua chắc chắn sẽ không có buổi tiệc thác loạn nào cả, chính vì vậy thấy hắn chiến thắng thì mọi người hô hào ầm ĩ như fan hâm mộ. Luật người thắng bao người thua trả tiền được áp dụng, buổi tối hôm đó là buổi thác loạn đáng nhớ của Thiên, có rất nhiều chuyện xảy ra mà liên quan tới tận những việc sau này.
Thời gian một tháng luyện tập kết thúc, cũng vừa đủ Thiên làm không công trả đủ nợ, mở bản đồ ra xem thì thấy một dòng chữ hiện lên nhắc nhở cùng báo hiệu một nhiệm vụ mới: “Đốt cuốn tre đi để không ai học được phương pháp rèn luyện thân thể này, tới gặp Bạch San San.”
“Lại gặp nàng ta làm gì nhỉ?” Thiên thắc mắc, định đứng dậy đi tìm San San thì nàng đã đi tới từ lúc nào, một thân váy trắng tinh khôi thuần khiết đứng trước mặt hắn mỉm cười.
Bạch San San nhìn tổng thể khắp người Thiên rồi nói: “Cơ thể ngươi đang dần tiến bộ, xem ra cách rèn luyện này rất tốt.”
Bạch San San là chủ nhân của tấm bản đồ, mọi sự hiểu biết của nó đều dưới tầm của nàng, nàng tới đây để muốn báo cho Thiên một tin khá là quan trọng: “Ngươi không cần đi cứu cô gái kia đâu!”
Thiên nhíu mày: “Ý người là?”
San San đáp: “Đúng, ý ta là ngươi không cần cứu Tiểu Cúc đâu, hiện tại nàng ta đang rất an toàn.”
Thiên khó tin: “Làm sao người biết? Nàng ấy bị người của Phủ Hồ Tiên bắt đi mà.”
“Người của Phủ Hồ Tiên đã thông báo lại với ta rồi, họ chỉ bắt nàng ta để nhờ nàng ta điều chế thảo dược thôi, nàng ta là người của Hoa Tộc mà phải không!”
Quả thực, ngoài khả năng chiết xuất Mật Hoa tài giỏi thì mỗi người của Hoa Tộc đều giỏi về dược thuật. Nhưng kể cả thế thì việc này cũng không thể nghe một hai câu nói là cho qua, Thiên cố chấp: “Ta phải tới đó xem thử cái đã!”
Bạch San San trừng mắt: “Ngươi biết đó là nơi thế nào sao? Một kẻ như ngươi có thể vào đó sao? Tiểu Cúc nàng ta nói nàng ta muốn ở đó tới khi ngươi đủ bản lĩnh tới rước nàng về.”
Thiên siết chặt tay, hắn im lặng khá lâu, phải, bản thân hắn thực lực kém cỏi, đi với Tiểu Cúc thành ra là nàng ấy bảo vệ hắn chứ không phải ngược lại. Hắn mở bản đồ ra tìm vị trí của Phủ Hồ Tiên thì nhận lại là một dấu hỏi chấm to đùng hiện lên, hắn nhìn sang Bạch San San thì thấy nàng đang khoanh tay trước ngực nghiêm nghị nhìn hắn với ánh mắt nhíu lại.
Thầm hiểu ra là Bạch San San không muốn hắn đi, chính vì vậy đã ngăn cản tấm bản đồ giúp hắn tìm vị trí của Phủ Hồ Tiên. Quả thực Bạch San San đã làm điều này, tấm bản đồ nàng đưa cho Thiên dùng có tên là Thông Thiên Địa Đồ, trên trời hay dưới đất cái gì cũng thông, nhưng không thể vượt quá khả năng của chủ nhân sử dụng, nói cách khác nếu chủ nhân bá đạo thì nó sẽ cực bá trở thành một món bảo vật hack game, nhưng nế chủ nhân yếu ví dụ như Thiên thì nó chỉ dùng để dò đường chứ chẳng thể làm gì hơn.
Bạch San San nói: “Ta có đàm phán với người của Phủ Hồ Tiên rồi, 2 năm sau ngươi có thể tới đón nàng ta về.”
“2 Năm? Ta làm gì trong thời gian 2 năm đây?” Thiên có chút bế tắc hỏi.
Bạch San San như chuẩn bị sẵn câu trả lời chỉ chờ hắn hỏi bèn nói: “Đi học!”
Thiên rớt hàm xuống đất: “Ặc! Đi Học?”
Tiểu Cúc đang sắc thuốc, sau khi xong thì thành ra một hỗn hợp nhuyễn như bột bánh rồi cho vào bát đem tới một gian phòng mờ ảo ánh đèn đỏ.
Trong phòng có đặt một chiếc giường, trên giường là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp đang khoả thân chùm một tấm chăn mỏng. Nàng nằm úp ép hai quả đào tiên xuống khoe bộ lưng trần trắng mịn màng không tì vết, thấy Tiểu Cúc tiến vào nữ nhân này cất giọng nhẹ nhàng ngọt ngào: “Thuốc xong rồi sao?”
Tiểu Cúc gật đầu: “Đã xong! Người có cần ta giúp không?”
Nữ nhân kia gật đầu: “Có! Bôi lên đi.”
Tay ngọc khẽ đổ thứ hỗn hợp kia lên lưng trắng ngần, Tiểu Cúc xoa đều khắp lưng nữ nhân kia. Nữ nhân kia vô cùng thoải mái hai mắt nhắm nghiền thư thái nói: “Thật dễ chịu, phương pháp làm đẹp của ngươi quả là độc nhất.”
“Phủ Chủ quá khen!” Tiểu Cúc khiêm tốn đáp.
Nữ nhân kia như nhớ ra điều gì, chợt nói: “À mà mấy hôm trước có người tới tìm ngươi đấy!”
Tiểu Cúc nhớ tới một người, nhưng không chắc chắn nên hỏi: “Ai?”
“Lâu chủ của Tiểu Cô Nương, tới nói ngươi cứ ở đây chăm sóc sắc đẹp cho ta trong 2 năm tới, 2 năm sau có người tới đón vừa tránh được truy lùng của Hoa Tộc vừa có lợi cho ta.”
Tiểu Cúc mặt hiện lên nét buồn, nàng nghĩ là hắn nhưng điều đó là không thể bởi hắn quá nhỏ yếu nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn mong hắn tới dù biết cực kỳ nguy hiểm. Nhưng tia hy vọng trong nàng lại lóe lên khi nghe nữ nhân kia nói tiếp: “Mà hình như Lâu chủ đó có nhắc tới một thằng nhóc, thằng nhóc nói sẽ tới tìm ngươi khi đủ thực lực, ghen tị nha.”
Tiểu Cúc hai má chợt ửng hồng thầm vui trong lòng, nàng tin hắn sẽ giữ lời. Lại nhớ tới câu cuối của nữ nhân kia bèn hỏi: “Người có mọi thứ hơn ta, ta có gì mà người phải ghen tị?”
Nữ nhân kia khẽ phe phẩy cái đuôi trắng xù bồng bềnh phía sau mông tròn, buồn bã nói: “Thằng nhóc được nhắc tới đó.”