"Đến thư phòng." Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên nói.
Vương Lệnh Nghi: !!!
Vệt nước mắt trên mặt Vương Lệnh Nghi còn chưa kịp khô, nàng vẫn còn mơ mơ hồ hồ đã bị Tạ Bảo Lâm một mạch kéo vào trong thư phòng. Mới vừa vào đến nơi, Tạ Bảo Lâm liền đem cửa đóng lại, sau đó lại đem Vương Lệnh Nghi ấn trên cửa, có chút vội vàng hôn lên trên cổ Vương Lệnh Nghi.
"Ngươi đừng vội..." Vương Lệnh Nghi hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp, liên tục nói.
Sau đó Tạ Bảo Lâm cúi đầu nhìn nhìn cổ áo không chỉnh tề của chính mình, hỏi Vương Lệnh Nghi: "Vậy ngươi kéo cổ áo của ta làm cái gì?"
Vương Lệnh Nghi lại cẩn thận nhìn y phục của mình, sau đó lại nhìn nhìn y phục của Tạ Bảo Lâm, phát hiện Tạ Bảo Lâm còn chưa bắt đầu kéo y phục của nàng, ngược lại là nàng tự mình ra tay với Tạ Bảo Lâm trước a!
"Là do ta gấp..." Vương Lệnh Nghi cũng sắp khóc rồi.
Tạ Bảo Lâm đưa tay dịu dàng chạm vào khóe mắt Vương Lệnh Nghi, ấm giọng trấn an nói: "Không vội."
Nói xong, tay Tạ Bảo Lâm từ trên mặt nàng trượt xuống, trượt đến bả vai gầy nhỏ của nàng liền thoáng dừng lại, lại theo cánh tay trượt dọc xuống cổ tay Vương Lệnh Nghi, rồi sau đó nắm lấy tay nàng kéo về phía mình.
Tạ Bảo Lâm không nói một lời, kéo nàng đến chiếc bàn vuông đặt trong thư phòng, bên trên còn phủ một lớp đệm lót.
Vương Lệnh Nghi tim đập càng lúc càng nhanh, nàng ngồi xuống trước mặt Tạ Bảo Lâm, tay nâng lên đặt trên lưng Tạ Bảo Lâm, nhưng sau đó cảm thấy không đúng, lại đặt nâng tay đặt lên trên vai Tạ Bảo Lâm, vẫn cảm thấy có điểm quái dị, nàng suy đi nghĩ lại, đến cùng cũng không biết tay mình nên để ở đâu mới thích hợp.
Hai tay Tạ Bảo Lâm nhẹ nhàng đặt trên eo Vương Lệnh Nghi, thoáng dùng sức một chút.
Vương Lệnh Nghi chỉ cảm thấy thắt lưng của mình dường như có một dòng nhiệt chậm rãi chạy qua, mà sau đó lại bị siết chặt. Nàng nhịn không được đẩy vai Tạ Bảo Lâm, nói: "Ngươi vẫn là Tạ Bảo Lâm sao?"
Tạ Bảo Lâm ngẩng đầu nhìn nàng, mị hoặc mỉm cười: "Như thế nào mới là Tạ Bảo Lâm a?"
"Là... giống như cái gì cũng đều không để vào mắt a, cũng sẽ không giống như ngươi bây giờ." Vương Lệnh Nghi nói xong câu cuối, liền đưa tay nâng lên cái cằm của Tạ Bảo Lâm, động tác còn hơi có chút ngả ngớn.
"Thế nào?" Tạ Bảo Lâm thuận thế cắn vào ngón trỏ của Vương Lệnh Nghi, sau đó buông ra nói: "Như vậy sao?"
Vương Lệnh Nghi tâm phiền ý loạn, trong lỗ tai cũng bắt đầu vang lên tiếng ong ong, nàng đã hoàn toàn không biết Tạ Bảo Lâm đang nói cái gì nữa rồi. Tạ Bảo Lâm ở trước mặt nàng, bởi vì vừa rồi đã rơi nước mắt, cho nên vành mắt còn còn chút đỏ lên, thần sắc lại đạm nhạt như cũ không biến hóa một chút nào, chỉ có một đường cong rất nhỏ nhẹ nhàng ẩn hiện nơi khóe môi mới có thể để nàng cảm nhận được tâm tình của Tạ Bảo Lâm.
Tạ Bảo Lâm thoáng giật mình như chợt nhớ tới chuyện gì, nàng mơ hồ nói: "Vương Lệnh Nghi, ta nhớ lúc trước ngươi đã từng dùng miệng kéo thắt lưng của ta."
Vương Lệnh Nghi mọit chút sức lực cũng không có: "Ngươi nhớ nhầm rồi."
"Vậy cũng có thể là ta nhớ nhầm a." Tạ Bảo Lâm nghiêm trang gật đầu, sau đó nàng cúi đầu xuống, hé miệng cắn lên thắt lưng của Vương Lệnh Nghi.
Vương Lệnh Nghi lúc này bị doạ sợ vô thức lui về phía sau, nàng cũng chưa từng nghĩ rằng vừa lui một bước liền trực tiếp ngã trên mặt đất, thân thể bị va chạm mạnh lại sinh ra cảm giác đau nhức.
Động tác bất ngờ này của Vương Lệnh Nghi làm răng của Tạ Bảo Lâm bị cái đai lưng kia vướn vào, lại bị lôi kéo một chút. Tạ Bảo Lâm bất mãn xoa xoa miệng, ghét bỏ nói: "Răng cũng muốn gãy hết rồi a."
Vương Lệnh Nghi nằm trên mặt đất, vốn dĩ bị ngã đến toàn thân vô lực, âm ỉ đau nhức, vậy mà giờ phút này trông thấy bộ dạng này của Tạ Bảo Lâm, nhịn không được mỉm cười thật vui vẻ, nói: "Đường đường là Hoàng hậu nương nương lại mất hết răng rồi."
Nhưng mà Tạ Bảo Lâm cũng không trả lời nàng. Vương Lệnh Nghi theo ánh của Tạ Bảo Lâm chậm rãi nhìn lên thân thể mình, nguyên lai vừa rồi hai người giằng co một chút, y phục của Vương Lệnh Nghi lúc này dĩ nhiên đã bị kéo đến không còn chỉnh tề, ở trong lớp quần áo xộc xệch kia mơ hồ lộ ra một cái yếm màu vàng nhạt.
Vương Lệnh Nghi lập tức đưa tay sửa sang lại một chút, không ngờ lại bị Tạ Bảo Lâm giữ chặt.
Tạ Bảo Lâm chậm rãi hỏi: "Tiết trời nổi gió lớn, lại mặc ít như thế, ngươi có lạnh hay không?"
"Không... không lạnh." Vương Lệnh Nghi trong lòng tăng thêm một phần cảnh giác.
Tạ Bảo Lâm cúi người đến gần nàng hơn một chút, nghiêm túc nói: "Phải làm sao bây giờ, ngươi không lạnh nhưng ta lạnh."
Vương Lệnh Nghi nâng lên một nụ cười, đưa mắt nhìn ra bên ngoài rồi mới nói: "Trời vẫn còn đang sáng a."
"Nhắm mắt lại..." Tạ Bảo Lâm nhẹ nhàng nói, "Trời liền sẽ tối."
Vương Lệnh Nghi phát hiện chính mình rõ ràng không có lời gì có thể dùng để phản bác Tạ Bảo Lâm, chỉ là nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội nói:"Ngươi sẽ làm vậy sao?"
Ngươi sẽ làm vậy sao?
Năm chữ này từng bước từng bước rơi vào đầu Tạ Bảo Lâm, Tạ Bảo Lâm cũng có chút ngơ ngác không biết phải trả lời như thế nào.
Nhìn thần sắc trên mặt Tạ Bảo Lâm giờ phút này, Vương Lệnh Nghi về cơ bản có thể xác nhận, Tạ Bảo Lâm nhất định sẽ không làm như vậy, vì vậy gần như là ngay lập tức lại bày ra vẻ mặt tươi cười hết sức mị hoặc, hướng về phía nàng ngoắc ngoắc tay, cười quyến rũ nói: "Ngươi không làm sao?"
"Còn ngươi?" Tạ Bảo Lâm hiển nhiên rất không quen bị Vương Lệnh Nghi dùng ngữ khí xem thường như vậy nói chuyện với mình.
Vương Lệnh Nghi: "Ta cũng sẽ không."
Vì vậy Vương Lệnh Nghi chậm rãi ngồi dậy, hai người mặt đối mặt, nhìn nhau thật lâu cũng không nói gì.
Sau đó Tạ Bảo Lâm nghĩ lại, giải thích nói: "Cái gì gọi là "không" chứ? Bổn cung sẽ làm." Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: "Chẳng qua ta cảm thấy cuộc sống gia đình của ta cũng không có gì bất ổn a, ngươi thì hiểu cái gì."
Vừa dứt lời, thanh âm Dong Tây liền từ ngoài cửa thư phòng vang lên: "Nương nương, tới giờ uống thuốc rồi."
Quần áo trên người Vương Lệnh Nghi vẫn còn có chút xộc xệch không chỉnh tề, nàng nhất thời cũng không thể sửa sang lại cho thật tốt, liền lập tức rón ra rón rén trốn đến một chỗ bí mật ở trong thư phòng.
Tạ Bảo Lâm cúi đầu kiểm tra y phục của mình, còn rất hoàn hảo, một chút khuyết điểm cũng không có, liền nói: "Vào đi."
Dong Tây bưng một chiếc khay trong tay, chậm rãi đi đến, nàng nhẹ nhàng cầm chiếc khay đặt lên bàn vuông. Phía trên chiếc khay có đặt một hủ thuốc nhỏ, một bát nước trong suốt cùng một cái chén không.
Dong Tây khom người xuống, thay Tạ Bảo Lâm múc thuốc vào trong chén, sau khi múc xong liền đứng thẳng người dậy, hai tay cung kính đưa về phía trước.
Vào thời điểm Tạ Bảo Lâm ngửa đầu uống thuốc, Dong Tây nhẹ giọng hỏi: "Nương nương, Quý phi nương nương đã đi rồi sao? Hợp Khương các nàng cũng không còn ở cung Phượng Nghi."
Vương Lệnh Nghi ở bên trong âm thầm khen ngợi: Trẻ nhỏ dễ dạy.
Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt nói: "Đã đi rồi."
"Mà Quý phi vừa rồi đã đi đến hậu viện thật lâu." Dong Tây nói.
Tạ Bảo Lâm nhìn Dong Tây nhiều hơn một chút, nói: "Dong Tây, ngươi giống như rất để ý đến Quý phi."
Dong Tây cúi xuống, lời nói ra tuy rằng cũng có thể coi như rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại nhiều hơn vài phần không tình nguyện: "Nương nương, người xưa nay chỉ lui tới cùng với những người chung chí hướng, từ bao giờ lại cùng Quý phi nương nương quen biết như thế?"
"Dong Tây, ngươi đến đây." Tạ Bảo Lâm để xuống chén thuốc trong tay, đáy chén hạ xuống ở trên khay, vô tình vang lên một âm thanh thanh thuý.
Dong Tây lại không giống như thường ngày nghe đến đây liền ngừng câu chuyện, nàng ngược lại giương mắt nhìn nữ tử trước mặt mình, ánh mắt kiên định nói: "Nương nương, nô tỳ từ nhỏ đi theo bên cạnh người, tính cách của người như thế nào nô tỳ hiểu rất rõ, có thể nói không có ai so với nô tỳ hiểu rõ hơn. Trong những ngày đầu mùa hè, có một khoảng thời gian những phản ứng của người rất không bình thường, đêm mà Quý phi về nhà thăm viếng, nô tỳ đã nhìn thấy được bộ y phục tỳ nữ người cố tình che giấu, lúc ấy nô tỳ liền biết người vốn dĩ không có ở cung Phượng Nghi. Thẳng đến khi người bị thương sau hôm đại hội săn bắn, mới dần dần khôi phục lại như trước kia, cũng chính là ở khoảng thời gian đó, người cùng Quý phi nương nương dường như lại càng kết giao thân thiết hơn."
Tạ Bảo Lâm khẽ nhíu mày.
"Nô tỳ liền lớn mật suy đoán, có phải người cùng Quý phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Mà sau này nô tỳ cũng đã nghĩ, nếu như nương nương đã không có việc gì, vậy thì cũng sẽ không cần cùng Quý phi nương nương còn có bất cứ liên quan gì. Mà khoảng thời gian gần đây xem ra, cũng không phải là như vậy." Dong Tây cố gắng nói từng chữ rõ ràng rành mạch, thanh âm liền trở nên nghẹn ngào, "Nương nương, Quý phi nương nương cùng người làm sao có thể đi chung một đường?"
Tạ Bảo Lâm nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, trầm giọng nói: "Dong Tây, bổn cung biết ngươi là người thận trọng, lại rất thông minh, cho nên chưa bao giờ yêu cầu ngươi bất kì điều gì, mà ngươi hôm nay đã hoàn toàn thất lễ rồi."
Dong Tây mím chặt môi, lặng lẽ cúi đầu, trong mắt dần dần xuất hiện một tầng sương mù, trở nên ngân ngấn nước.
Tạ Bảo Lâm nhìn nàng như vậy, cũng chỉ đơn giản nói: "Mà thôi, ngươi lui ra đi."
"Nương nương, chỉ sợ Quý phi nương nương cùng Công chúa cũng là có mối quan hệ không rõ ràng a, nô tỳ lo lắng người bị bọn họ lừa gạt." Dong Tây quỳ xuống tại chỗ, khóc không ra tiếng.
Tạ Bảo Lâm cúi đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ngươi làm sao biết được?"
"Trước kia có một lần, lúc Minh Đức Công chúa vừa tiến cung, nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy Hợp Khương cùng Minh Đức Công chúa đứng ở một nơi nói chuyện, thời gian nói chuyện ước chừng hơn một phút." Dong Tây nói ra những lời này thập phần chắc chắn, "Nếu chỉ là vô tình gặp gỡ bình thường, cùng lắm chỉ là khom lưng hành lễ, làm sao lại lâu đến như vậy?"
Tạ Bảo Lâm nói: "Bổn cung hiểu rồi."
"Nương nương, nô tỳ toàn tâm toàn ý vì nương nương." Dong Tây vâng lời đứng thẳng dậy, rồi lại một lần nữa khom lưng cong gối hành lễ, "Nương nương người nhất định phải suy nghĩ cẩn thận."
Tạ Bảo Lâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi nói: "Hôm nay, bổn cung muốn ở thư phòng nghỉ ngơi."
Dong Tây suýt chút nữa khống chế không được chính mình, có ý nghĩ muốn đưa mắt nhìn vào bên trong thư phòng, nhưng nàng cũng biết mình không nên làm như vậy, chỉ có thể cúi đầu đáp lời: "Vâng."
Vương Lệnh Nghi trốn ở bên trong, nghe được những lời này của nàng trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác khó chịu, nguyên lai ở trong mắt người khác, mình và Tạ Bảo Lâm chính là không cùng đẳng cấp, vốn dĩ cách nhau rất xa a.
Đợi đến khi Dong Tây lui ra ngoài, Tạ Bảo Lâm mới ngồi dậy đi đến chỗ Vương Lệnh Nghi đang ẩn thân, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Vương Lệnh Nghi co ro ngồi ở một nơi hẻo lánh, thời điểm giương mắt nhìn nàng lại mang theo thần sắc thập phần đáng thương.
"Không phải như những gì nàng nói..." Vương Lệnh Nghi yếu ớt mở miệng.
Tạ Bảo Lâm từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của nàng.
Vương Lệnh Nghi vội vàng níu lại ống tay áo của Tạ Bảo Lâm, nói: "Lần đó là Lý Cảnh Văn cố ý tới tìm ta, ta cũng không muốn gặp nàng, mới gọi Hợp Khương thay ta bảo nàng trở về a."
"Ta tin ngươi." Tạ Bảo Lâm nói.
Vương Lệnh Nghi bỗng nhiên hỏi: "Người khác đều cho rằng ta và ngươi chênh lệch khá xa, còn ngươi thì sao? Ngươi nghĩ như thế nào?"
Tạ Bảo Lâm tùy ý nàng cầm lấy ống tay áo của mình, suy nghĩ một lát, mới nói: "Thế gian này cũng không cho phép nữ tử cùng nữ tử ở chung một chỗ, nếu như nói về chuyện này, ngươi đã có được dũng khí rất lớn. Như vậy giữa chúng ta, trừ đi việc không thể ở chung một chỗ, vậy còn có chuyện gì đáng để sợ đâu? Huống hồ, ngươi đến cùng là người như thế nào, người khác cũng không thể hiểu rõ. Mà bản thân ta đến cùng có phải là Tạ Hoàng hậu vẫn thường hay xuất hiện trong mắt người khác hay không, bọn hắn cũng không thể biết được."
"Vậy ngươi có phải là Tạ Hoàng hậu kia hay không a?" Vương Lệnh Nghi hỏi xong câu này, tự nhiên cảm thấy mình đã hỏi sai rồi, bởi vì kể từ sau khi hai người các nàng ở cùng với nhau, Tạ Bảo Lâm hoàn toàn không phải a.
Tạ Bảo Lâm khẽ cười: "Ta không đoan trang hiền thục, ta cũng không bao dung rộng lượng, ta là kẻ có thù tất báo, ta cho tới bây giờ cũng không phải người tự xưng là Hoàng hậu kia."
Vương Lệnh Nghi trong lòng phảng phất giống như có một mảnh đại dương mênh mông đang tồn tại, sau khi nghe Tạ Bảo Lâm nói xong liền làm cho mảnh đại dương mênh mông này của nàng nhịn không được mà sôi trào, cho dù cố gắng như thế nào cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.
"Ta cảm thấy..." Vương Lệnh Nghi giống phát hiện ra bí mật trọng đại gì, liền hạ giọng, "Ta cảm thấy Dong Tây rất thích ngươi."
***
Ở một địa phương cách xa Giang Nam đến ngàn dặm, bởi vì lũ lụt đến quá bất chợt đã làm cho những thôn trang ở xung quanh đó toàn bộ bị hủy, tính đến nay cũng không còn mấy người ở, những dân chúng may mắn còn sống sót liền cùng nhau chuyển đến huyện nha cách đó hơn mười dặm đường. Nhưng thông huyện tri huyện lại nhất quyết nói rằng vẫn chưa nhận được mệnh lệnh từ phía trên, một hai không chịu mở cửa thị trấn thu xếp nạn dân. Những nạn dân này có nhà lại không thể về, vì vậy liền tụ tập ở bên ngoài cửa trị trấn, dựng lều dựng trại, mỗi ngày chỉ biết dựa vào cháo cứu tế từ phú thương miễn cưỡng sống qua ngày.
Một thiếu nữ ăn mày nhìn không rõ dung mạo từ chỗ phát cháo nhận được hai cái bánh ngô, sau khi cầm trên tay liền cẩn thận cất vào cái túi đựng tiền sạch sẽ gọn gàng ở trong lòng, vội vàng chen chúc rời khỏi đám người, cúi đầu đi qua một con đường vòng, liền cách xa lều cỏ của khu nạn dân, đi không bao lâu đã đi đến quỷ núi ở phía sau thông huyện.
Ngọn núi này sở dĩ được gọi quỷ núi, là bởi vì trước kia ở đây đã từng chết không ít người, có người vào ban đêm tìm đường lên núi, lại nói rằng đã nghe được tiết hài tử khóc oa oa, một truyền mười, mười truyền trăm, những người dám đặt chân lên núi liền dần dần ít đi.
Thiếu nữ này bước chân rất nhanh nhẹn, ở trong rừng đi một hồi, cuối cùng chui vào bên trong bụi cỏ thấp thoáng phía sau sơn động.
Nàng mới vừa bước vào, liền nói: "... Ôi chao, ngươi khoẻ lên chút nào chưa?"