An Ninh cảm nhận được ánh mắt của những người này, nhưng không kiêng kị mà tránh né, tầm mắtlần lượt đảo qua từng người, trong vài người ở đây, ngoài trừ Hải Táp,ba người còn lại đều là người quen, đối mặt với sự đánh giá lợi hại củahọ. An Ninh biết, khuôn mặt này tuy rằng không giống nhau, nhưng nàngvẫn phải cẩn thận chút, đang muốn mở miệng, lại nghe giọng nói của VânCẩm chợt vang lên, "Hắn là nhị đệ của tại hạ, gọi hắn nhị công tử đượcrồi."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người có chút nhíu mày, nhất làThiều Hoa quận chúa, nhị đệ? Năm đó Vân gia xảy ra thảm án, mà kim bàimiễn tử chỉ có thể bảo vệ một người, người đó chính là Vân Cẩm, Vân giacơ hồ là bị diệt môn, hắn sao có thể có thêm một nhị đệ?
Nhưngnghe được sự bảo hộ trong lời nói của hắn với vị tiểu công tử này, Thiều Hoa quận chúa hơi có chút nhíu mày. "Các vị hạnh ngộ." An Ninh đứngdậy, chắp tay hành lễ, tiến lùi hợp lý, nhìn không ra chút khác thường.
Nhị công tử? Mấy nam nhân không khỏi đánh giá tiểu công tử này một phen. Dễ nhận thấy, hai người này, một người mang mặt nạ màu bạc, một người lànhị công tử, đều không nói danh tính của mình, chắc là không muốn làmcho người khác biết. Được thôi, một khi đã như vậy, bọn họ cũng khôngtiện cưỡng cầu. Chẳng qua là, bình thường Tô Cầm không thích xen vàochuyện của người khác, càng không thích bắt buộc người ta, thế nhưng hôm nay ánh mắt hắn lại khóa chặt gương mặt như ngọc kia, "Nhị công tử nhàai? Sao chưa từng gặp qua?"
Nhị công tử này, tuy nhìn bình thường nhưng thật ra cực kỳ tuấn, trong kinh thành khi nào lại xuất hiện mộtngười như vậy? Dung mạo cùng khí chất đó, không làm cho người khác chú ý cũng khó.
Huống hồ, còn có một đầu óc thông minh như thế. Quahai năm nữa, nhị công tử này sợ là sẽ vượt qua tất cả các thanh niên tài giỏi đẹp trai khác.
Hừ! Không chịu tự giới thiệu phải không? Nhị công tử gi chứ? Hôm nay Tô Cầm hắn nhất định phải biết bằng được họ tên của người này!
An Ninh cảm nhận rõ ràng được quyết tâm muốn hỏi tới cùng Tô Cầm, thầm nghĩ trong lòng câu hỏi của Tô Cầm, nhị công tử nhà ai?
Chung quy ta không phải nhị công tử Tô gia là được! Tuy rằng nghĩ như vậy,nhưng An Ninh vẫn như trước hướng mọi người cười nói, "Cầm công tử cảmthấy hứng thú với tại hạ sao, tốt nhất không nên làm cho Thần vương điện hạ ghen nha."
An Ninh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giậtmình, Nam Cung Thiên Duệ và Thiều Hoa quận chúa đương nhiên có nghe tinđồn về Thần vương điện hạ và Tô Cầm công tử. Cho dù là đoan trang taonhã như Thiều Hoa quận chúa, giờ phút này không khỏi có chút buồn cười,thầm than, lá gan nhị công tử này thật sự không nhỏ nha!
Mà gương mặt tuấn tú kia của Tô Cầm vốn mang theo vài phần cố ý làm khó dễ,trong nháy mắt cứng đờ, ánh mắt An Ninh chuyển hướng về phía ThươngĐịch, lại chỉ thấy hai đỉnh lông mày hắn nhíu thật chặt, con ngươi đennhư đầm nước sâu không thấy đáy. Bỗng chốc, trong ánh mắt kia bắn nhanhra một đạo ánh sáng, trong lòng An Ninh ngẩn ra, theo bản năng nhắm mắtlại, bưng ly trà trong tay, trực tiếp uống trà, tựa hồ như che dấu điềugì.
"Ngươi..." Tô Cầm phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến lời nóivừa rồi của nhị công tử này, không kịp suy nghĩ, đột nhiên đứng dậy,xông về phía An Ninh...
"Tô Cầm!" Thương Địch trầm giọng mởmiệng, gọi Tô Cầm đã đi được vài bước, Tô Cầm vốn đang muốn tới gần AnNinh, nghe giọng nói kia mặc dù nhẹ, nhưng lại bao hàm khí thế sắc bén,làm cho bất cứ kẻ nào cũng không thể bỏ qua. Cho dù là Tô Cầm đang nổigiận đùng đùng, thì lúc này vẫn phải ngừng lại, xoay người nhìn về phíaThương Địch.
"Thương Địch, vì sao?" Đôi lông mày đen như mực củaTô Cầm chau lại, khó hiểu trước hành động ngăn cản hắn của Thương Địch.Nhị công tử này, vậy mà dám to gan chế nhạo hắn, thật sự là không thểtha thứ! Nhưng vì sao Thương Địch muốn ngăn cản hắn? Hắn và Thương Địchqua lại đã nhiều năm, ít nhiều hiểu rõ con người hắn. Cho nên hắn biết,mới vừa rồi hai chữ "Tô Cầm" từ trong miệng Thương Địch thốt ra, là cóbao nhiêu nghiêm túc, nếu hắn không dừng lại cước bộ. Lúc này sợ là Thần vương điện hạ đã tự mình lại đây ngăn hắn lại. Mấy người khác cũng nhìn Thương Địch, bao gồm cả Nam Cung Thiên Duệ và Thiều Hoa quận chúa, bọnhọ đều biết, Thương Địch xưa nay không thích lo chuyện bao đồng. Cho dùvừa rồi An Ninh có đùa bỡn hắn, hắn vẫn sẽ không để ý tới. Đối với những lời đồn kia, từ trước tới nay Thương Địch chưa từng để vào mắt, khôngphải vậy sao? Vì sao hôm nay Thần vương điện hạ lại dính dáng đến việckhông liên quan với mình?Con ngươi hai người thu lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Thương Địch vân đạm phong khinh nhấp một miệng trà, " Thuyền hoa là của Thiều Hoa quận chúa, chẳng lẽ ngươi muốn nó bị chìm?" Không ai nhận thấy được đáy mắt kia hiện lên một chút ý cười, càng thêm không có người để ý tới khóe miệng kia không chút dấu vết giơ lên, nhịcông tử? Hay cho một cái tên nhị công tử! Nếu là nhị công tử, thì hắnsao có thể làm cho Tô Cầm tức giận đến mức muốn đả thương "Hắn"? Tô Cầmliếc Thiều Hoa quận chúa một cái, thu lại cơn giận của mình. Thương Địch nói không sai, đây là chỗ của Thiều Hoa quận chúa, Tô Cầm ít nhiềucũng phải để cho nàng chút mặt mũi.
Bất quá, không được dùng vũlực, thì hắn sẽ dùng văn, đừng xem Tô Cầm hắn là người dễ đối phó nhưvậy! Ánh mắt dừng ở trên người An Ninh, đánh giá cao thấp một phen.Chợt, khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ, kéo kéo khóe miệng, "Mặtquan như ngọc, môi hồng răng trắng, quả thật có làm cho người ta cảmthấy hứng thú, nếu bản công tử thực sự cảm thấy thú với ngươi, ngươi sẽđáp lại bản công tử chứ?" Lời này đúng là làm cho An Ninh có chút giậtmình, khóe miệng không khỏi co rút, thầm nghĩ: Tô Cầm này, nàng thậtđúng là đánh giá cao phẩm hạnh hắn, xem sự thông minh của hắn.
Xem hiện tại hắn mang một bộ dáng bất cần đời kia, nhất là ánh mắt làm choda đầu người ta run lên, thân thể An Ninh lại giật mình một lần nữa,giống như bị một con sói nhìn chằm chằm. Tô Cầm nhìn thấy sắc mặt AnNinh khẽ biến, trong lòng nổi lên một tia đắc ý, cảm thấy rất phấn khởi, nhích tới gần An Ninh một chút, "Nhị công tử, đi theo bản công tử, bảncông tử tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu ủy khuất!"
Bộ dáng này,cực kỳ giống công tử quần là áo lụa đùa giỡn con gái nhà lành, làm chokhóe miệng mọi người ở đây nhịn không được run rẩy, mi tâm Thương Địchtheo bản năng nhíu chặt lại, nhưng chỉ một lát đã chậm rãi giãn ra, conngươi lợi hại khóa chặt gương mặt An Ninh, dường như có chút suy nghĩ.An Ninh rất nhanh liền trấn định lại, đùa giỡn? Tô Cầm khi nào lại có sở thích đùa giỡn "Nam nhân"? Thu hạ mi mắt, đáy mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, thời điểm giương mắt chống lại Tô Cầm, đã là vẻ mặt tươicười, "Nguyên lai Cầm công tử thật sự thích nam nhân nha!"
Conngươi Tô Cầm hơi căng thẳng, thất thần một lát, nếu hắn mở miệng thừanhận, một thuyền đầy ngưởi này sợ là sẽ làm cho "Tin đồn" kia trở thànhsự thật. Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ thừa nhận mình thích namnhân? Nhưng hiện tại lại không giống nhau, trong đầu hiện ra hình dángcủa An Ninh, hắn không muốn An Ninh có ấn tượng xấu với mình. Nghĩ đếnAn Ninh, trong lòng nổi lên một tia mất mác, nha đầu kia, hôm nay saokhông đến đây? Mệt cho hắn phải chờ nàng một phen!
Lúc này đâyhắn nào đâu biết rằng nữ tử trong lòng mình lại chính là vị nhị công tửđang đứng trước mặt! Mới vừa rồi còn "Đùa giỡn" hắn một phen. Nếu để hắn biết được vị nhị công tử này thật ra là An Ninh, sợ là hắn vì hối hậnmà nhảy trực tiếp vào trong hồ này!
Tô Cầm hung hăng trừng mắtnhìn An Ninh, lập tức ngồi trở lại vị trí ban đầu, hành động này đã đạibiểu cho việc hắn nhận thua trong cuộc giằng co vừa rồi! An Ninh nhíumày, ngồi xuống, mà không biết vì sao, nàng luôn cảm giác được có mộttầm mắt lợi hại nhìn mình, giống như muốn xuyên thấu nàng.
Đáymắt Thương Địch ý cười càng phát ra càng nồng đậm, mặc kệ khi nào thì ởtrước mặt nàng, Tô Cầm vẫn luôn không chiếm được chỗ tốt!
"Các vị, hôm nay Thều Hoa mời các vị đến, là có một yêu cầu quá đáng." Thấy hai người đã ngồi xuống, Thiều Hoa quận chúa mỉm cười mở miệng, giọng điệu ôn hòa như gió xuân lướt nhẹ qua mặt.
Không cần suy đoán, An Ninh cũng biết"Yêu cầu quá đáng" của nàng là gì, nàng và Vân Cẩm, hôm nay là vì "Yêucầu quá đáng" này mà đến. Mặc dù vậy nàng vẫn ung dung thản nhiên, xemnhư mình không biết gì, "Thiều Hoa quận chúa có gì phân phó cứ nói".
"Vài ngày sau bốn nước đến bái tế liền bỏ ra chút thời gian, bất đắc dĩ vốnlà các quốc gia sẽ phái sáu người đại diện cho mỗi nước, nhưng bây giờlại biến thành mười người. Cho nên, hôm nay Thều Hoa muốn mời ba vị công tử giúp Đông Tần quốc chúng ta giải quyết việc này." Ánh mắt Thiều Hoaquận chúa đảo qua An Ninh, Hải Táp, cuối cùng dừng lại trên người đeomặt nạ màu bạc kia. Quả nhiên, sau khi nghe những lời này, trong đôi mắt kia xẹt qua một đạo ánh sáng. Ngay cả nàng cũng cảm giác được thân thểhắn mơ hồ phát ra lạnh lẽo và hận ý.
Năm đó, Vân gia bị diệt môn, chính Hoàng thượng là người hạ thánh chỉ. Hiện tại, để cho Vân Cẩm vìĐông Tần quốc mà giúp một tay, hắn sao có thể không kích động? Vân Cẩmthật không ngờ Ninh nhi muốn hắn tới nơi này, rốt cuộc là vì mục đíchnày!
Tuy rằng hắn biết Vân gia bị diệt môn và Lâm gia Uyển quýphi thoát không khỏi liên quan, bất kể Hoàng thượng có dụng ý gì, thìchung quy thánh chỉ cũng là do người hạ! Nghĩ đến một trăm miệng ăn củaVân gia chết thảm, hận ý chất chứa trong lòng Vân Cẩm càng cao lên.
"Thứ cho ta khó khăn tòng mệnh!" Vân Cẩm lạnh lùng quăng ra một câu, thân hình cao lớn liền đứng dậy đi đến mũi thuyền ...
"Vân..." Thiều Hoa quận chúa đột nhiên đứng dậy, thần sắc trong lúc đó có mộttia bối rối, thiếu chút nữa đã kêu ra tên của hắn, nhưng rất nhanh liềnkhôi phục lý trí lập tức ngậm mồm.
Thì ra là tứ đại thế gia bởivì gia tộc có công lao, cho nên mỗi một gia nắm giữ một khối kim bàimiễn tử, truyền từ đời này sang đời khác, tuy rằng Vân Cẩm năm đó nhờkhối kim bài miễn tử kia mà giữ được tánh mạng, nhưng đã thành một điềucấm kỵ ở Đông Tần quốc, nếu nàng thật sự kêu tên hắn, để cho người khácbiết hắn là Vân gia đại thiếu gia năm đó, thí sẽ gây phiền toái cho hắn, đây có lẽ là nguyên nhân vì sao hắn phải dùng mặt nạ che mặt! "Ca." AnNinh giữ chặt cánh tay Vân Cẩm, cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn bìnhtĩnh, hiện tại chưa phải lúc truy cứu trách nhiệm của Sùng Chính đế,không sai chính là Sùng Chính đế đã hạ thánh chỉ, nhưng đầu sỏ gây nênlà Lâm gia, Uyển quý phi, và An Bình hầu phủ.
Vì kế hoạch lâudài, giờ phút này bọn họ phải ẩn nhẫn, còn lần này, sở dĩ nàng đến đây,nàng hoàn toàn có quyết định của mình, nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở kiếptrước, con ngươi An Ninh kiên định dị thường, Thiều Hoa quận chúa mờibọn họ chỉ có lợi, không có hại! Đây là một cơ hội tốt, bọn họ không thể bởi vì cơn giận nhất thời mà buông tha.Vân Cẩm chống lại con ngươi AnNinh, nhìn thấy kiên định trong mắt nàng, thân thể hắn chậm rãi thảlỏng, cảm giác được hơi thở của Vân Cẩm đã ổn định trở lại, trên mặt AnNinh nở một nụ cười, "Ca, người vọng động như vậy làm gì, Thiều Hoa quận chúa đã có tâm mời, cho dù người không rảnh, cũng phải dành chút thờigian hỗ trợ nha!"
Dứt lời, An Ninh xoay người nhìn về phía ThiềuHoa quận chúa, "Quận chúa, ngươi cứ yên tâm, nhị công tử ta không thểchối từ, đương nhiên, ca ta... Cũng sẽ như thế!"
Thiều Hoa quậnchúa thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng, nàng nhạy bén nhận ra được Vân Cẩm đang nghe theo vị nhị công tử này, mới vừa rồi, Vân Cẩm là vì một ánhmắt của hắn, liền thu lại hàn ý cùng hận ý, không thể nghi ngờ điều đókhiến cho nàng giật mình, nhìn An Ninh, trong mắt Thiều Hoa quận chúaxuất hiện một tia thâm trầm khác thường, "Như thế, Thiều Hoa xin đa tạnhị vị công tử!"
An Ninh cười nhưng không nói, mà lúc này, mộttầm mắt sắc bén ngưng kết ở trên cánh tay nàng vừa rồi nàng lôi kéo VânCẩm, trong mắt Thương Địch xẹt qua một chút không vui, nam tử mang mặtnạ này là chủ sự của Bát Trân các, Ninh Nhi khi nào thì thân cận với hắn như vậy? Con ngươi thâm thúy co lại, lần thứ hai giương mắt, ThươngĐịch cao giọng mở miệng, "Nhị công tử, có thể hay không đến bên này ngồi xuống?"
Tất cả mọi người ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía Thương Địch và An Ninh, không ngờ, Thần vương thế nhưng lại thân thiệnvới nhị công tử này như vậy! Nhưng không có người biết trong lòng hắnđang đánh cái chủ ý gì, chỉ có chính hắn hiểu được, đôi tay nhỏ bé kialôi kéo cánh tay nam nhân khác, hết sức chói mắt!
An Ninh khẽnhíu mày, không biết vì sao, nàng chung quy cảm thấy Thương Địch dườngnhư đã xem thấu ngụy trang của nàng, ánh mắt dừng ở trên người ThươngĐịch, lại chỉ thấy hắn nghiêm túc thưởng thức trà, không có chút nàokhác thường, hít thở sâu một hơi, lập tức đi đến vị trí bên cạnh hắnngồi xuống. "Ý Hải Táp công tử thế nào?" Thiều Hoa quận chúa được AnNinh và Vân Cẩm nhận lời, lực chú ý liền chuyển dời đến một người cònlại trên thuyền, nam tử mắt xanh này, không phải người của Đông Tầnquốc, nhưng là một người khôn khéo, nếu có thể được hắn ủng hộ, như vậytốt không gì bằng.
Gương mặt xinh đẹp của Hải Táp vẽ ra một chútcười, tuyệt mỹ có yêu nghiệt, con ngươi màu lam hơi đổi, sau một lát,phun ra một câu làm cho tất cả mọi người lâm vào khiếp sợ, "Nếu hôm naycó An Bình hầu phủ nhị tiểu thư tham dự, ta đây cũng không chối. Nóitrắng ra là, hắn chính là muốn gặp An Ninh thôi!
Oanh một tiếng,mọi người ở đây thần sắc khác nhau, Tô Cầm hừ lạnh một tiếng, tràn đầykhinh thường, hai đỉnh chân mày Nam Cung Thiên Duệ hơi nhíu lại, trongmắt Thương Địch xẹt qua một tia biến hoá kỳ lạ, nếu đã có "Nhị công tử", thì làm sao có thể xuất hiện An Ninh? Có lẽ chỉ có mình nhận ra khinàng đến đây thôi!
Đầu óc An Ninh nhất thời trống rỗng, đây làtình huống gì? Nàng ở đây, hắn mới đi? Khi nào thì nàng có mối liên hệràng buộc với hắn vậy?
Theo bản năng nhìn về phía Hải Táp, mi tâm trên mặt nhăn càng nhanh, đang muốn thu hồi tầmmắt, lại va chạm vào con ngươi tựa tiếu phi tiếu của Thương Địch, tứckhắc tim đập lỗi một nhịp.
"Thiều Hoa chân thành mong nhị tiểuthư đến đây." Thiều Hoa quận chúa là người thông minh, nháy mắt liềnhiểu được Hải Táp công tử này sợ là có tâm tư không tầm thường với AnBình hầu phủ nhị tiểu thư. Bất quá, nàng rất bội phục tính tình của hắn, không e dè, tại đây đưa ra yêu cầu, quả nhiên là một nam tử lỗi lạc.
"Tốt lắm, chuyện này quyết định vậy đi!" Dứt lời, đỉnh lông mày xinh đẹp Hải Táp giương lên, thân hình chợt lóe, bóng dáng màu xanh đã bay ra khỏithuyền hoa, tuy rằng khoảng cách thuyền hoa và bờ khá xa, nhưng nam tửnày, đạp trên mặt nước giống như như giẫm trên đất bằng bình thường,trong nháy mắt, người đã trên bờ.
Tất cả mọi người nhìn một mànnày, giật mình mở lớn miệng, An Ninh nhìn bóng dáng kia, trong lòng thầm than: Quả nhiên không hổ là bá vương trên biển, với Hải Táp mà nói, sợchỉ là một bữa ăn sáng thôi.
Mục đích Thiều Hoa quận chúa mời mọi người dạo chơi trong hồ đã gần đạt được, nhưng vẫn cho các nhóm quýtiểu thư khác thoải mái vui chơi, sau đó mới sai người cho thuyền hoacập bờ. Đến bờ, mọi người đều tự tán đi, An Ninh và Vân Cẩm lên xe ngựa. Trước lúc lên xe, An Ninh nhìn thấy ánh mắt Thiều Hoa quận chúa dừnglại ở trên người Vân Cẩm, nóng rực triền miên, trong lòng giật mình,nhìn về phía Vân Cẩm, mặc dù thấy không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng nànglại có thể phát giác cơ thể hắn có điểm dị thường.
Cho đến khi xe ngựa đi xa, tầm mắt Thiều Hoa quận chúa vẫn như trước không dời, VânCẩm ơi Vân Cẩm, vì sao gặp lại lần nữa, ngươi vẫn không có chút nào đáplại ta? Ngay cả một ánh mắt ngươi cũng không cho ta, ngươi có biết, hainăm nay, ta có rất nhiều suy nghĩ về ngươi!
Trên xe ngựa, mộttrận trầm mặc quỷ dị, trong đầu Vân Cẩm lóe ra một chút bóng dáng kia,nhìn An Ninh, rốt cục sau một hồi im lặng nghi vấn vẫn nấn ná ở tronglòng hắn, "Vì sao chúng ta phải phải giúp tên Hoàng đế kia?"
Nếu có thể, hắn không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Sùng Chính đế!
"Biểu ca, ta biết tâm trạng của người. Nhưng, hết thảy đều phải lấy đại cụclàm trọng, lần này thay vì là nói đang giúp Hoàng đế, không bằng nóichúng ta tự giúp chính mình, phục hưng Vân gia không chỉ có xây dựng lại mà thôi, lúc trước Vân gia không có, chúng ta liền làm cho nó sống lại, Vân gia là một trong tứ đại gia tộc, nó từng có địa vị gì, chúng ta sẽkhôi phục lại địa vị đó, không chỉ có như thế, thậm chí còn phải nângcao địa vị của Vân gia, mà trong Hoàng thượng chính là mấu chốt!"
Lời nói An Ninh nhẹ nhàng, phục hưng Vân gia, trong lòng của nàng sớm đã có một kế hoạch toàn diện, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp. Cuối cùng đếnmột ngày, nàng sẽ làm cho cả Đông Tần đều biết, Vân gia cho dù giết cũng sẽ không chết!
Vân Cẩm nghe được sự kiên định trong giọng nói An Ninh, nhất là tinh quang phát ra từ đôi mắt kia, nghi hoặc trong lòngdần dần bình ổn xuống dưới, hắn tin tưởng An Ninh. Trên thế giới này,chỉ có thân nhân duy nhất này đáng giá để hắn toàn tâm tín nhiệm!
An Ninh đến Bát Trân các đổi trở lại trang phục chính mình, vừa trở về AnBình hầu phủ, bước vào cửa viện Thính Vũ hiên, An Ninh nghe thấy mộtgiọng nói truyền đến, "Nhị tỷ tỷ... Người đã trở lại, Hinh Nhi đợi nhịtỷ tỷ thật lâu nha."
Lúc giọng nói kia truyền đến, một bóng dángnhỏ xinh liền hướng tới nàng bên này, tràn đầy sức sống nhào vào tronglòng nàng, ôm eo nhỏ của nàng, gương mặt ngây thơ ngẩng lên nhìn nàng,tươi cười vui vẻ, người này không phải ai khác, đúng là An Bình hầu phủtam tiểu thư An Lan Hinh!
Trong đầu An Ninh hiện ra khoảng thờigian trên thuyền hoa, và thái độ của An Lan Hinh lúc này, trong lòng nổi lên một tia châm chọc, ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, "Hinh Nhi đợi nhịtỷ tỷ bao lâu rồi?"
"Hôm nay Hinh nhi tìm nhị tỷ tỷ học hội họa, nhưng nhị tỷ tỷ không ở đây, Hinh nhi liền trở về Quỳnh Hoa viện ngồichờ, vừa rồi mới lại đây thử vận khí một chút, không nghĩ tới nhị tỷ tỷthật sự đã trở lại, nhị tỷ tỷ, người mới vừa rồi đi đâu vậy nha?" An Lan Hinh lôi kéo tay An Ninh giống như thường ngày, nhưng An Ninh biết, bản lãnh nói dối của tam muội muội này ngay cả ánh mắt cũng không chớp.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở lăng hồ, trong mắt An Ninh hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ, "Đi lăng hồ một chuyến."
Nàng không có nói dối, đúng là nàng đã đi đến lăng hồ!
Quả nhiên, dứt lời, thân thể An Lan Hinh vốn đang lôi kéo tay nàng chợtngẩn ra, phút chốc dừng lại cước bộ, thần sắc hoảng loạn cả lên, lănghồ? Nhị tỷ tỷ nói nàng đi lăng hồ, như vậy... Nghĩ đến điều gì, tronglòng An Lan Hinh lan ra một tia cảm giác mất mát, nhưng nàng không nhìnthấy nhị tỷ nha, đây là có chuyện gì?
"Hinh nhi, làm sao vậy? Sắc mặt lại tái nhợt như vậy?" An Ninh biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt thânthiết, ngồi xổm xuống, nhẹ vỗ về hai má lạnh như băng của nàng.
An Lan Hinh cố gắng bình ổn tâm tình của mình. Nhưng,che giấu không đượckích động trong mắt, "Nhị tỷ đi lăng hồ, thấy cái gì sao?"
Nếuthật sự nhị tỷ đi lăng hồ, như vậy nàng đã biết chuyện mình gây ra rồi!Nhớ lại tấm thiệp mời kia, trong lòng An Lan Hinh giật mình không nhẹ.
"Ta cần phải thấy cái gì sao?" An Ninh thu hạ mi mắt, giọng điệu chứa một tia lãnh ý.
Phanh một tiếng, An Lan Hinh quỳ gối trước mặt An Ninh, ánh mắt bất định.
"Ngươi làm gì vậy?" Con ngươi An Ninh co lại, lạnh giọng hỏi.
"Hinh nhi sai lầm rồi, Hinh nhi không nên trộm thiếp mời của nhị tỷ, từ nayvề sau Hinh nhi không dám nữa, nhị tỷ người đừng giận Hinh nhi, đừngtrách Hinh nhi, không cần không để ý tới Hinh nhi được không?" An LanHinh dù sao vẫn còn nhỏ, lúc nghe An Ninh nói đi lăng hồ, cũng đã luốngcuống rồi, giờ phút này trong lời nói An Ninh lại lộ ra lãnh ý, làm chongụy trang của nàng nháy mắt sụp đổ.
An Ninh thản nhiên liếc nàng một cái, "Ngươi trộm thiếp mời? Cũng được, trộm liền trộm đi!"
An Lan Hinh giật mình, không ra thái độ An Ninh, nghĩ đến cái gì, bất chợt An Lan Hinh khóc rống lên, "Nhị tỷ, Hinh nhi đã không có nương, nhị tỷkhông thể không để ý tới Hinh nhi, Hinh nhi sai lầm rồi..."
"Ngươi trở về đi! Ta mệt mỏi." An Ninh không bởi vì thương xót An Lan Hinh màđộng dung, ở trong mắt nàng, không phải là một tiểu nha đầu mười batuổi, mà là một tiểu nữ tử tính kế. Trước kia An Lan Hinh còn có vàiphần lương thiện, nhưng giờ phút này, nàng cảm thấy như thế nào cũngkhông thích nổi.
Dứt lời, liền vòng qua An Lan Hinh, bước nhanhvào phòng mình... An Lan Hinh ở bên ngoài khóc trong chốc lát, khóc mệtmỏi, liền tự mình ngượng ngùng rời đi.
Hôm sau, toàn bộ Hầu phủkhẩn trương lên, Đại phu nhân sau thời gian xa nhà vừa trở lại Hầu phủkhông lâu, liền cho quản gia triệu tập tất cả mọi người đến đại sảnh Hầu phủ.
Trong đại sảnh, Đại phu nhân điều khiển phật châu trongtay, sắc mặt âm trầm. Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, tam tiểu thư An LanHinh, và An Ninh đều ngồi ở trong đại sảnh, An Ninh nhìn trên mặt Đạiphu nhân mơ hồ hiện lên vẻ mỏi mệt, trong lòng hiểu rõ, nghe nói lần này Đại phu nhân phải đi Viêm Châu thỉnh "Diệu thủ công tử" trị thương choAn Như Yên, xem thần sắc này, sợ là không có mời được!
Nếu mờiđược, giờ phút này vẻ mặt Đại phu nhân sợ là vui mừng khôn xiết, màkhông phải bộ dạng phẫn nộ này, thật giống như ai đã trêu chọc gì bà ta.
"Ngũ muội, trong khoảng thời gian ta rời khỏi, trong phủ đã xảy ra chuyệngì?" Đại phu nhân trầm giọng mở miệng, mặt không chút thay đổi, thanh âm lộ ra hơi thở nguy hiểm.
"Đại tỷ, mọi thứ bình thường." Tần Ngọc Song ôn nhu trả lời, trong khoảngthời gian này nàng quản lý chuyện lớn nhỏ trong phủ, hết sức dụng tâmmỗi một sự việc, chính là đề phòng thời điểm Đại phu nhân trở về sẽ xỏxuyên nàng, cố ý tìm phiền toái chonàng. Ngay cả An Như Yên bên kia, nàng cũng phân phó hạ nhân hầu hạ kĩlưỡng, nữa điểm không chậm trễ, hừ, nàng không tin, Đại phu nhân còn cóthể lấy ra khuyết điểm gì!
"Hừ, mọi thứ bình thường?" Phanh mộttiếng, Đại phu nhân đập bàn thật mạnh, "Đây chính là mọi thứ bìnhthường? Cố đại nương, mang thư ra cho Ngũ phu nhân nhìn thật kĩ".
"Dạ, phu nhân."
Cố đại nương cầm thư đưa tới trên tay Tần Ngọc Song, Tần Ngọc Song xemxong nội dung, có chút bối rối, "Đại tỷ, biểu tiểu thư không về nhà,chắc là đã đến chỗ nào đó vui chơi, hai chân là của nàng, chẳng lẽ cóthể giam giữ nàng?"
An Ninh nháy mắt giật mình. Thì ra là Lưu gia ở Vệ thành bên kia đưa tín đến sao? Nghĩ đến tung tích Lưu Bảo Nhi, AnNinh thu hạ mi mắt, thong dong thản nhiên.
"Ngươi chỉ biết tìm cớ thôi, nếu nàng đến Hầu phủ làm khách, rõ ràng một người sống mà bỗngnhiên không thấy, nhưng ngươi lại không chút nào hỏi đến, còn nói mọithứ bình thường?" Thanh âm của Đại phu nhân phút chốc cất cao, vẻ mặtsắc bén dữ tợn, bà trở lại Hầu phủ, trước tiên là đi nhìn An Như Yên,theo trong miệng của An Như Yên, bà nghe nói từ hôm đó đến bây giờ chưatừng nhìn thấy Bảo Nhi, vừa rồi nàng nhận được thư, ca ca gởi tới, hỏiLưu Bảo Nhi khi nào về Vệ thành, hiện tại Lưu Bảo Nhi người còn khôngthấy, sao có thể về Vệ thành?
"Đại tỷ, tỷ không thể nói như vậy,người cũng biết tính tình biểu tiểu thư..." Con ngươi Tần Ngọc Song colại, phối hợp giọng điệu mềm mại, trong lòng thầm nghĩ, ngang ngược nhưvậy, ai có thể quản được? Huống hồ, Lưu Bảo Nhi kia căn bản không phảilà ngưởi của Hầu phủ, càng không phải là cháu của Tần Ngọc Song nàng!
"Câm mồm!" Đại phu nhân đánh gãy lời nói Tần Ngọc Song, ánh mắt trở nên sắcbén khác thường, Tần Ngọc Song này, mới làm chủ mẫu được vài ngày, đãdám lên mặt phản bác bà. Bất quá, nàng ta chỉ là một tiểu thiếp, lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà. Hôm nay nếu không cho nàngta biết tay, sợ là Tần Ngọc Song này sẽ nghĩ rằng Lưu Hương Liên bà làngười rất dễ đùa giỡn.
Sắc mặt Tần Ngọc Song đại biến, không camlòng. Lưu Hương Liên này, luôn ức hiếp các nàng. Ngày trước, nàng vẫnluôn ẩn nhẫn, nhưng không có nghĩa là co thể khi dễ Tần Ngọc Song nàng,không muốn nàng nói có đúng không? Vậy nàng càng muốn nói, nàng khôngtin Đại phu nhân có thể làm gì nàng!
"Đại..."
"Ba..."
Ba một tiếng, vang vọng toàn bộ đại sảnh, tức khắc tất cả mọi người đềungẩn ra, Tần Ngọc Song vừa phun ra một chữ, Đại phu nhân liền tiến lên,hung hăng tát vào trên mặt của nàng, khí thế hung hãn, không có chút thủ hạ lưu tình.
Trên mặt Tần Ngọc Song hằn lên năm dấu tay rõ ràng, "Ngươi..."
"Hừ, Ngũ phu nhân, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi làm ra sự tình gì,một cái tát đã quá tiện nghi ngươi." Đại phu nhân hừ lạnh ra tiếng, khóe miệng gợi lên một chút âm độc, lần này bà đi Viêm Châu thỉnh danh y,tốn tâm tư lớn như vậy, lại trở về tay không, cái đồ vứt đi "Diệu thủcông tử" gì đó ngay cả liếc mắt cũng không muốn gặp bà, liền từ chốithỉnh cầu của bà, trong lòng bà chứa một bụng khí, hiện tại vừa vặn, bàsẽ khai đao với nữ nhân này!
"Ta... Ta làm cái gì?" Tần Ngọc Song ngửa đầu, nàng an an phận phân ở trong phủ làm Ngũ phu nhân của nàng,cho tới bây giờ đều là điệu thấp, không dám chọc gì sự tình, Lưu HươngLiên tưởng hướng trên người nàng hắt nước bẩn, kia cũng phải có chứng cớ mới được.
"Ngươi làm cái gì? Ngươi làm cái gì ngươi còn khôngbiết sao? Ngươi đã giả ngu, ta đây liền rõ ràng nói cho ngươi, Cố đạinương, đi đem ta trong phòng tập yểu đi ra." Đại phu nhân ngồi trở lạichủ vị thượng, khóe miệng gợi lên cười lạnh làm cho người ta không rétmà run, hừ, Tần Ngọc Song, liền cho ngươi bị chết hiểu được lại như thếnào?
Tần Ngọc Song trong lòng lộp bộp một chút, hiển nhiên Đạiphu nhân đã có chuẩn bị trước khi đến đây, An Ninh hiểu được điểm này.Hôm nay e rằng Đại phu nhân muốn lập uy, muốn giận cá chém thớt, nhớ lại chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nàng mơ hồ biết trong tay Đại phu nhâncó được lợi thế gì. Chẳng qua, kiếp trước, hai năm sau Đại phu nhân mớiđem lợi thế này ra, không ngờ tới lần này Đại phu nhân vội vàng đối phóTần Ngọc Song như thế!
Cố đại nương rấtnhanh liền mang đến một quyển sổ, Tần Ngọc Song nhìn quyển sổ kia, sắcmặt vẫn giả bộ trấn định. Nhiều năm như vậy, nàng ở Hầu phủ an phận đếncực điểm, duy chỉ có làm một chuyện, nhưng khi làm nàng cực kì bí ẩn,Đại phu nhân không có khả năng nắm được nhược điểm này. Nghĩ đến chỗnày, Tần Ngọc Song càng thêm tin tưởng.
Đại phu nhân nhìn sắc mặt Tần Ngọc Song, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, "Cố đại nương, đọc cho Ngũ phu nhân nghe một chút."
"Dạ, Đại phu nhân." Cố đạinương tuân lệnh, lập tức mở quyển sổ ra, "Đại lịch năm thứ hai mươi mốt, thu An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân một đôi vòng tay phỉ thúy, số tiền năm trăm lượng, đại lịch năm thứ hai mươi hai, thu An Bình hầu phủ Ngũ phunhân một chuỗi dây chuyền trân châu, bốn trăm lượng, đại lịch năm haimươi ba, thu An Bình hầu phủ Ngũ phu nhân một cái bình gốm thanh hoa, ba trăm lượng, đại lịch năm hai mươi tư..."
"Đủ!" Tần Ngọc Song lớn tiếng ngăn cản. Lúc này, sắc mặt nàng đã trắng bệch, không nghe thấy Cố đại nương đọc gì đó, lòng của nàng chìm xuống một phần, sắc mặt liềntái nhợt một phần, nàng không ngờ tới, nàng lại bị Đại phu nhân chộpđược nhược điểm của mình!
Làm sao có thể? Hết thảy nàng đều làmđược cực kì bí ẩn, sao có thể bị Đại phu nhân phát hiện ? Nhìn quyển sổtrong tay Cố đại nương, nhất thời nàng cảm thấy tựa như nước lũ và thúdữ.
"Nhìn đi, bắt đầu từ đại lịch năm hai mươi mốt, mỗi một nămđều có!" Khóe miệng Đại phu nhân gợi lên một chút đắc ý, đem quyển sáchtrong tay Cố đại nương cầm lấy tự mình lật xem, nhìn thấy Tần Ngọc Songsắc mặt trắng bệch, trong lòng thống khoái không ít. Tần Ngọc Song này,ngày thường khiêm tốn, tránh ở phía sau Dương Mộc Hoan, xưa nay rất ítgây chuyện. Nhưng chính là như vậy, bà càng thêm chú ý đến nàng, chó sủa là chó không cắn người, mà Tần Ngọc Song là người như vậy. Không chừngngày nào đó nàng ta sẽ một ngụm cắn bà, Lưu Hương Liên bà sao có thểkhông làm một chút phòng bị?
Mấy năm nay, Tần Ngọc Song thập phần an phận, nhưng bà vẫn tìm được nhược điểm của nàng ta, không phải sao?Những thứ này đều là Tần Ngọc Song trộm ở trong phủ, đem đi ra ngoài bán lấy tiền được người mua ghi lại, nàng ta nghĩ rằng mình đã làm đượcthiên y vô phùng (không chê vào đâu được), lại không dự đoán được, vẫnbị bà phát hiện !
"Ngươi... Ngươi oan uổng ta, đó không phải talàm." Bản thân Tần Ngọc Song cố gắng trấn định lại, nàng biết việc nàycó ý nghĩa gì, tự mình bán đồ quý trong phủ lấy tiền, chắc chắn sẽ bịgia pháp trừng phạt. Nhớ lại hình ảnh ngày ấy Dương Mộc Hoan bị quất roi thê thảm, một trận rét lạnh xâm nhập trong lòng Tần Ngọc Song.
"Không phải? Ngũ phu nhân, ngươi xem rõ ràng trên đây có con dấu của ngươi,ngươi còn muốn chối tội?" Đại phu nhân lạnh lùng quát một tiếng, hunghăng quăng quyển sổ kia trên mặt Tần Ngọc Song, "Tự ngươi nhìn xem!"
Tần Ngọc Song vội vàng nhặt quyển sổ kia lên, mở ra từng tờ, mỗi một tờ,đều là bản ghi chép lại những thứ mấy năm nay nàng vụng trộm đem bán lấy tiền, không chỉ có như thế, bên trong còn dán bằng chứng, Tần Ngọc Song luống cuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Không, không..."
Lưu Hương Liên làm sao có thể có mấy thứ này? Giống như nhìn ra của nghihoặc nàng, Đại phu nhân ha ha cười ra tiếng, "Ngũ phu nhân ơi ngũ phunhân, thật ra ngươi rất thông minh, biết mấy thứ này không thể bán ởkinh thành lấy tiền mặt, liền tìm đến một cái trấn nhỏ kiếm người mua,ngươi cho là như vậy sẽ không sẽ bị nhân phát hiện sao? Ngươi nghĩ quáđơn giản rồi, ngươi khiến người mua kia giữ bí mật cho mình, nhưng ngươi có biết ta tốn bao nhiêu bạc mua lại những bằng chứng này không?"
Nghe Đại phu nhân nói như thế, Tần Ngọc Song nhất thời hiểu rõ ra, vốn dĩ là như vậy, hẳn là bà ta đã dùng bạc để mua những bằng chứng này.
"Một trăm lượng, quyển sách này thật sự rất đắt!" Ánh mắt Đại phu nhân lẫmliệt, một cái tát thật mạnh đánh vào trên bàn, bà trả giá lớn như vậy,chính là vì một ngày kia có thể có công dụng, không nghĩ tới, ngày đónhanh như vậy đã tới rồi.
Những thiếp thất An Bình hầu phủ này,bà đã sớm không vừa mắt, nhất là Tần Ngọc Song, lão gia ngày thường thời gian ở trong phòng nàng nhiều nhất, bất quá chỉ là một nữ tử thanh lâu, dựa vào thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của mình, mà mê hoặc lão gia. Hôm nay bà thu thập nàng ta, xem nàng ta còn trụ được bên cạnh lão gia không ?
"Quản gia, đem gia pháp tới!" Đại phu nhân lạnh giọng phân phó. Oanh một tiếng, Tần Ngọc Song như bị sét đánh, gia pháp?
Không, nàng không cần!
"Đại phu nhân, Ngọc Song sai lầm rồi, Ngọc Song bị quỷ mê tâm hồn, mới cóthể làm ra việc này, Đại phu nhân nể tình chúng ta tỷ muội nhiều năm,tha Ngọc Song một lần, về sau Ngọc Song nhất định đối đãi Đại phu nhânnhư là ân nhân." Tần Ngọc Song bỏ lại quyển sổ trong tay, hai chân quỳtrên mặt đất, từng bước một lê gối đến cạnh Đại phu nhân, lôi kéo vạt áo của bà, đau khổ cầu xin, "Đại tỷ, cầu người nghĩ lại Ngọc Song đã gọingười là đại tỷ nhiều lần, bỏ qua cho Ngọc Song một lần."
Buôngtha nàng? Trong lòng An Ninh nổi lên một tia châm chọc, nếu Đại phu nhân đã đem ra lợi thế này, thì làm sao có thể bởi vì sự cầu xin của nàng mà buông tha? Không biết Tần Ngọc Song này có thể tránh được một kiếp haykhông.
Đại phu nhân thở dài một tiếng, "Ngũ muội à, kêu ngươi làngũ muội nhiều như vậy năm, đại tỷ ta cũng không đành lòng, nhưng ngươiđã ra sự tình đến bước này rồi, đại tỷ thân là chủ mẫu Hầu phủ. Nếu nhưcó tư tâm ở đây, thì về sau đại tỷ sao có thể quản được cái nhà này?Không chỉ có như thế, những người khác sợ cũng muốn động tâm tư trộm cắp này nọ, vậy thì đại gia nghiệp của Hầu phủ sẽ bị những người này dời đi chỗ khác."
"Không, đại tỷ..."
"Quản gia, mau đem gia pháp tới, còn sửng sốt ở đây làm gì?"
Đại phu nhân lần nữa thúc giục nói, giọng điệu không tha cho người có chútchậm trễ, buông tha nàng? Bà sao có thể buông tha nàng? Bà đã muốn trừbỏ nàng ta, mặc kệ như thế nào, Tần Ngọc Song trong lòng đã có một vướng mắc, thay vì để vấn đề trong lòng nàng càng dài càng lớn, còn khôngbằng nhân cơ hội này nhổ này bỏ đi cái đinh trong mắt.
Quản giaviệc tuân lệnh đi xuống, rất nhanh trình roi lên, toàn thân roi đầy gainhọn, làm cho người ta vừa thấy liền sinh lòng run rẩy, "Phu nhân, giapháp đến."
An Lan Hinh nhìn roi kia, sắc mặt cực kì tái nhợt,nàng sao có thể quên được, cái roi này từng đánh trên người mẫu thânnàng. Vừa nghĩ tới điều này, hận ý trong lòng An Lan Hinh liền đan xenkịch liệt, nàng hận Đại phu nhân, hận không thể dùng roi này đánh vàotrên người bà ta, hận không thể giết chết bà ta!
Sợ hãi trên mặtTần Ngọc Song càng lúc càng đậm, nàng không thể tưởng tượng nổi, khi roi kia đánh vào thân thể của mình, sẽ có thống khổ như thế nào, nghĩ đếncái gì, tay Tần Ngọc Song nắm chặt thành quyền, "Ngươi không thể đánhta, lão gia không có ở đây, ngươi không thể sử dụng gia pháp."
Con ngươi Đại phu nhân căng thẳng, thản nhiên liếc nàng ta một cái, cườilạnh, "Ta là chủ mẫu ở đây, có quyền được sử dụng gia pháp, về phần lãogia, khi ông ấy trở lại, ta tự nhiên sẽ cho ông ấy công đạo!"
Làdo Tần Ngọc Song phạm tội trước, bà chẳng qua là thực hiện chức tráchthôi, mặc dù có lão gia ở đây, cũng đừng mơ tưởng có thể che chở hồ lytinh Tần Ngọc Song này! Ánh mắt sắc bén dừng trên cái roi kia, Đại phunhân nhíu nhíu mày, "Da thịt Ngũ muội muội tế non mịn, sợ là chịu khôngnổi quất roi như vậy, thôi..."
Đại phu nhân bỗng nhiên nói, để cho Tần Ngọc Song bên dưới trong nháy mắt thấy được hy vọng, nhìn đại phu nhân, "Đại tỷ..."
Bà không truy cứu sao? Chỉ cần không phải gia pháp, cái gì bà cũng nguyện ý chịu đựng!
Chính là, lời nói kế tiếp của Đại phu nhân hoàn toàn nhốt nàng vào địa ngục.Đại phu nhân dừng một chút, tiếp tục nói, "Trực tiếp thả giếng!"
Oanh một tiếng, toàn bộ đại sảnh nhất thời nổ tung, liền ngay cả bọn hạ nhân ở đây nghe thấy hai chữ kia, thân thể không khỏi xẹt qua một trận runrẩy, thả giếng? Trong hai đại gia pháp ở Hầu phủ, thả giếng càng thêmtàn nhẫn so với quất roi, quất roi tuy rằng rất đau, nhưng ít ra có thểgiữ được một mạng. Nhưng thả giếng, thì ngay cả mệnh cũng không lưu lại, chỉ có chết!
Chỉ có người trong phủ phạm tội không thể tha thứ,thí dụ như thông gian, thất đức, mới có thể thực thi gia pháp như vậy,Đại phu nhân đúng là muốn dồn Tần Ngọc Song vào chỗ chết!
TầnNgọc Song hung hăng trừng mắt Đại phu nhân, phẫn hận trong mắt, thảgiếng? Hay cho một cái thả giếng! Hôm nay, Lưu Hương Liên muốn giết nàng phải không?
Giờ phút này, Tần Ngọc Song biết, mặc dù mình đã cầu xin tha thứ, chẳng qua là tự làm mình mất mặt thôi, tâm địa nữ nhân Lưu Hương Liên rắn rết như vậy, thì làm sao mà có thể buông tha nàng?
Thả giếng? Nếu nàng chết, cũng sẽ không để cho Lưu Hương Liên sống tốt hơn!
Trong lòng tựa hồ đã hạ quyết tâm, Tần Ngọc Song đột nhiên đứng dậy, xông vềphía Đại phu nhân, không ai dự đoán được Tần Ngọc Song sẽ có hành độngnhư thế, liền ngay cả Cố đại nương bên cạnh Đại phu nhân cũng không kịpphản ứng trước tình huống này, Tần Ngọc Song vững vàng bắt lấy tóc Đạiphu nhân, dùng sức lôi kéo, ngày thường yếu đuối bao nhiêu, thì giờ phúc này gương mặt kia càng thêm toát ra vẻ dữ tợn, giống như hận không thểlập tức bầm thây vạn đoạn Đại phu nhân.
"Người tới... Mau tới...Còn không mau kéo nàng ta ra... Ôi..." Đại phu nhân bị tấn công bất ngờkhông kịp phòng bị. Búi tóc bị Tần Ngọc Song điên cuồng lôi kéo rốiloạn, đưa tới từng trận đau nhức, tức giận trong lòng càng đậm, Tần Ngọc Song chết tiệt này. Hôm nay, Lưu Hương Liên bà không thể không đưa nàng ta vào chỗ chết!
"Lưu Hương Liên, ngươi không buông tha ta...Vậy thì ta sẽ kéo ngươi theo làm đệm lưng." Tần Ngọc Song bất chấp tấtcả, nàng nhanh chóng đánh giá tình thế, bây giờ lão gia chưa trở về,nàng liền chỉ có có thể dựa vào chính nàng.
"Cút ngay..." Đại phu nhân nhấc chân, hung hăng đá bụngTần Ngọc Song, lực đạo cường đại,khiến Tần Ngọc Song lui từng bước, lảo đảo một cái, nặng nề ngã trên mặt đất, nhưng Đại phu nhân cũng không có tốt hơn, trên tay Tần Ngọc Songcầm lấy một bó tóc to của bà, cứng rắn kéo xuống từ trên đầu bà.
Lửa giận trong lòng Đại phu nhân càng thêm tăng vọt lên, sắc mặt biến đốihướng tới hạ nhân trong đại sảnh phân phó, "Thất thần ở đó làm gì? Cònkhông mau trói lại nữ nhân điên này cho ta, mang tới hậu viên đi!"
"Dạ, dạ, dạ." Quản gia không ngừng gật đầu, phục hồi tinh thần từ trongkhiếp sợ vừa rồi khi nhìn thấy cảnh tượng hai vị phu nhân đánh xé nhau,nháy mắt với gia đinh, "Còn không mau lên!"
Gia đinh mang dâythừng đến, toàn là những hán tử khỏe mạnh, trong ngày thường coi như làcó lễ độ với Tần Ngọc Song, giờ phút này, thô bạo lôi kéo Tần Ngọc Songđứng lên, vây hãm hai tay, mang nàng ta đến hậu viện phía sau.
An Ninh nhìn Đại phu nhân dẫn đầu ra đại sảnh, lục tục, tất cả hạ nhân đều nối gót đi theo.
"Tần di nương..." An Lan Hinh run rẩy kêu, mặc dù nàng hận đại phu nhân,nhưng mà không dám đối kháng trực tiếp với bà ta, thậm chí ngay cả việcthayTần di nương cầu tình cũng không dám.
Đại phu nhân tàn nhẫn, nàng thấy được, bà ta muốn Tần di nương chết, nếu Tần di nương thật sựchết, như vậy tình cảnh nàng ở tại Hầu phủ sẽ là dạng gì?
Mẫu thân mới chết không bao lâu, hiện tại đến phiên Tần di nương sao?
"Nhị tỷ tỷ... Người cứu Tần di nương đi." An Lan Hinh bắt lấy tay An Ninh,lên tiếng cầu xin nàng. Hiện tại, nàng chỉ có thể ký thác hy vọng trênngười nhị tỷ, chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy nhị tỷ sẽ có biệnpháp.
An Ninh khẽ nhíu mày, bây giờ Tần Ngọc Song chết, không thể nghi ngờ là để cho Đại phu nhân được chỗ tốt. An Bình hầu phủ này,ngoài trừ tam phu nhân ở biệt viện thành Nam kia, thì chỉ có Tần NgọcSong có thể đối phó một chút với Đại phu nhân, không ngờ tới nhanh nhưvậy nhược điểm của nàng đã bị Đại phu nhân lôi ra, nếu Tần Ngọc Songchết, mình không phải đã thiếu một quân cờ sao?
Thu hạ mi mắt, An Ninh nhàn nhạt mở miệng, "Hinh nhi, nhị tỷ lấy đâu ra bản lãnh kia? Hầu phủ này trừ bỏ phụ thân, thì còn ai có thể ngăn cản Đại phu nhân?"
"Phụ thân? Đúng, phụ thân!" Mắt An Lan Hinh sáng lên, buông ra tay An Ninhra, vội vàng chạy ra đại sảnh, nàng muốn tìm phụ thân, nàng muốn cứu Tần di nương, không vì cái gì khác, chỉ vì hôm nay Tần di nương chính là ôdù của mình, môi hở răng lạnh. Nếu không có cái ô dù nay, nàng chỉ cóthể để bản thân chịu đựng gian khổ, nàng còn quá nhỏ, còn không có nănglực tự bảo vệ mình, nàng phải nhờ vào sự bảo vệ của Tần di nương.
An Ninh nhìn bóng dáng An Lan Hinh, đáy mắt xẹt qua một đạo hào quang,trong lòng An Lan Hinh suy nghĩ cái gì, sao nàng có thể không rõ?
Nếu Dương Mộc Hoan còn sống, An Lan Hinh tuyệt đối sẽ không bận tâm an nguy của Tần Ngọc Song. Hiện tại, hai người các nàng là đang đứng chung mộtthuyền nha!
Trong lòng nổi lên một tia châm chọc, Hầu phủ này,mỗi người đều có tâm tư riêng mình, có mục đích và tính toán của mình,chỉ có ích lợi, không có tình cảm!
Tại hậu viện.
Tần NgọcSong bị kéo đến một cái giếng cạn, bên trong giếng này, dùng để mai táng chủ tử và hạ nhân trong Hầu phủ phạm trọng tội, bên dưới miệng giếngtối đen như mực, lộ ra một cỗ lãnh lẽo, làm cho người ta sinh tâm runrẩy.
"Lưu Hương Liên, ngươi không chết tử tế được, ngươi giết ta, lão gia trách tội xuống, ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt đâu." TầnNgọc Song lớn tiếng gào thét, gương mặt xinh đẹp trở nên vô cùng dữ tợn, nàng không cam lòng, Tần Ngọc Song nàng không ác độc, nàng chỉ muốntrộm thứ gì đó trong phủ bán lấy tiền, tội trạng không đến mức phải thảgiếng.
"Câm miệng cho ta!" Đại phu nhân tiến lên, hung hăng tátmột cái vào trên mặt của nàng. Lúc này, mở miệng còn không sạch sẽ nhưvậy. Ngày thường khiêm tốn, hôm nay rốt cục cũng lộ ra bản tính thật rồi sao? Hừ, hồ ly tinh này, đợi lát nữa rớt xuống đáy giếng, xem nàng tacó thể nổi điên được không.
"Hừ, ngươi đang sợ hãi sao? Lưu Hương Liên, ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm ra sự tình gì, người khác khôngbiết, muốn thả giếng, ngươi sớm nên thả trăm ngàn lần." Tần Ngọc Songtrên mặt ăn đau, nhưng trong lòng lửa giận lại tăng vọt, "Đại phu nhân?
Ngươi làm thế nào để lấy được danh hiệu Đại phu nhân này, chỉ trong lòng ngươi hiểu được!"
Dứt lời, ánh mắt Đại phu nhân thu lại, lại một cái tát hung hăng đánh lênmặt nàng ta, bà cấm kỵ nhất là chuyện này, Tần Ngọc Song lại dám chọcgiận bà như thế!
Năm đó bà không phải Đại phu nhân thì đã sao?Hiện tại không phải bà là Hầu phủ đại phu nhân à! Mặc dù bà dùng thủđoạn không quang minh lỗi lạc gì để giành lấy địa vị Đại phu nhân, nhưng thứ bà muốn chính là kết quả này. Chỉ cần bà muốn gì, bà sẽ không từmọi thủ đoạn, cho dù là giết người phóng hỏa, bà vẫn sẽ không chút dodự!
"Ha... Ha ha... Lưu Hương Liên, ngươi quả nhiên là sợ ngườita biết này nha!" Tần Ngọc Song điên cuồng cười to, vừa rồi hai cái tátkia, đã làm cho khóe miệng nàng chảy ra máu tươi, giờ phút này nàng cười lớn, lại dữ tợn vô cùng. Trong quý phủ này, mọi người đều biết chuyệnnhưng lại sợ hãi Lưu Hương Liên, không dám nhắc tới chuyện kia. Nhưng,nàng hiện tại đã sắp chết thì còn sợ cái gì nữa?!
"Lưu HươngLiên, ngươi mơ thấy Vân Trăn tìm ngươi đòi mạng, ngươi yên tâm, Tần Ngọc Song ta chết, cũng sẽ như Vân Trăn quấn quít lấy ngươi! Ngươi khôngphải đại phu nhân, nàng mới là Đại phu nhân danh chính ngôn thuận Hầuphủ này!" Tần Ngọc Song điên cuồng cười, gào thét, nhìn biểu tình trênmặt Lưu Hương Liên càng ngày càng khó coi, trong lòng nồi lên một tiađắc ý, "Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Ta ở trên đường xuốnghoàng tuyền chờ ngươi, ta muốn nhìn Lưu Hương Liên ngươi cuối cùng sẽvào cái kết cục gì!"
"Người tới, còn thất thần làm gì, còn khôngmau quăng nàng vào." Đại phu nhân gầm lên, nhớ đến Vân Trăn, lửa giậntrong lòng của bà càng thêm khó nhịn xuống, thành quỷ vẫn không buôngtha bà sao? Vậy trước tiên khiến Tần Ngọc Song làm quỷ rồi nói sau!
"Ha ha... Ha ha ha..." Tần Ngọc Song bị gia đinh kéo, một chút lại một chút tới gần miệng giếng, điên cuồng trong mắt càng thêm đặc hơn, "Lưu Hương Liên, ngươi không chết tử tế được, ngươi không chết tử tế được!"
Tiếng cười kia cùng tiếng kêu quanh quẩn ở trong sân, dị thường quỷ dị.
An Ninh xa xa thấy động tĩnh bên này, con ngươi co lại, lời nói của TầnNgọc Song vừa rồi, đã kích thích thù hận trong lòng nàng. Nhìn một bênmặt Đại phu nhân, phút chốc nhớ lại tiếng cười âm ngoan của bà ta vàotối hôm đó cách đây hơn hai năm, lửa cháy hừng hừng chiếu rọi, Đại phunhân cũng đang cười như thế này, tàn nhẫn nhìn mẫu thân giãy dụa tronglửa đỏ.
Tay theo bản năng nắm chặt, nhìn Tần Ngọc Song bị đè lênmiệng giếng, thân thể đã có một nửa treo lơ lửng ở trên miệng giếng,nàng như trước quát to, không ngừng nguyền rủa Lưu Hương Liên, con ngươi An Ninh căng thẳng, cao giọng mở miệng, "Đợi chút!"
Tầm mắt củamọi người đều nhìn về phía An Ninh, hạ nhân cũng dừng lại động tác, TầnNgọc Song nhìn về phía An Ninh, đình chỉ chửi bậy Lưu Hương Liên, Đạiphu nhân híp mắt lại, tức giận trong mắt càng đậm, "Ninh nhi, ngươi làmcái gì vậy? Ngươi không phải là muốn thay tiện nhân này cầu tình chứ?"
An Ninh nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Ngọc Song, sau đó chống lại hai tròngmắt phẫn nộ của Đại phu nhân, vẻ mặt bình thĩnh, "Không, Ninh nhi khôngphải cầu tình, Ninh nhi là có một việc về Ngũ phu nhân muốn bẩm báo choĐại phu nhân."
"Vậy sao? Là chuyện gì?" Lưu Hương Liên khẽ nhíumày, nghe An Ninh nói không phải cầu tình, tức giận mới có vẻ hơi bìnhổn lại, đánh giá An Ninh, tựa hồ đoán ý tứ trong lòng nàng.
Nhưng mà An Ninh làm sao có thể để cho bà ta nhìn ra manh mối, đáy mắt khôngdấu vết xẹt qua một chút quang mang, An Ninh đến gần Đại phu nhân, thấpgiọng nói đủ để hai người nghe, "Đại phu nhân, riêng việc Ngũ phu nhântrộm đồ trong phủ bán, tội không thể chết, nhưng có một việc, lại đủ đểcho nàng thả giếng, ngay cả phụ thân cũng vô pháp ngăn cản."