An Ninh giật mình, tướng quân? Hắn đến đây sao? Nhìn theo tầm mắt của Thương Địch, quả nhiên thấy bên tường viện, có một bóng đen nhảy lên, trong bóng đêm, đúng là Nam Cung Thiên Duệ đón gió mà đứng.
"Tướng quân thật có nhã hứng, đêm khuya không ngủ lại thích ngồi trên tường hóng mát, xem ra ngươi thật có hứng thú với Hầu phủ a." Con ngươi Thương Địch thâm thúy hết sức chói mắt, giơ tay lên, vò rượu trong tay bắn mạnh ra, bay nhanh về phía Nam Cung Thiên Duệ.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Duệ căng thẳng, nhìn vò rượu càng ngày càng gần, tay vừa vung lên, vững vàng bắt lấy, rượu không rơi ra ngoài một giọt. Ngửa đầu uống một ngụm rượu ngon, chống lại ánh mắt Thương Địch, "Có lẽ là vậy, đa tạ Thần vương điện hạ thưởng rượu."
Cảm thấy có hứng thú sao? Ánh mắt không dấu vết liếc sang An Ninh đang ngồi bên cạnh
Thương Địch, hắn cảm thấy hứng thú, sợ rằng Thương Địch cũng cảm thấy hứng thú đi!
Ngày mai Ninh Nhi cập kê, chuyện hắn lo lắng nhất bất chợt lúc nào cũng có thể xảy ra. Từng đó thời gian, hắn tự mình vì An Ninh chuẩn bị lễ vật, lại không dự đoán được, ngoài mình ra, còn có năm người khác cùng hướng Hầu phủ tặng lễ. Việc này có ý nghĩa gì, hắn đương nhiên hiểu rõ, cho nên đêm nay hắn mới đến đây, nhưng thật không ngờ Thần vương Thương Địch cũng ở trong này. Thương Địch này mặc dù là tùy ý ngồi trên chiếu, cũng là quý khí bức người. Hắn từng nghe nói Thương Địch sâu không lường được, hành động quỷ dị, bí mật. Quả
thật, lời đồn kia không phải giả, nam nhân này, ngay cả hắn cũng không tìm được một chút cảm xúc trong cặp mắt thâm thúy kia.
"Ngày tốt đêm đẹp thế này, thật khó có được tướng quân chịu nể mặt như vậy. Nếu tướng quân không chê, vậy ngồi xuống đây cùng chúng ta uống sảng khoái một hồi." Thương Địch tựa tiếu phi tiếu nhíu mày, trong mắt đối với Nam Cung Thiên Duệ có vài phần khen ngợi.
Hắn nghe hoàng đế cữu cữu nói qua năng lực của Nam Cung Thiên Duệ, giết địch nơi chiến trường, chỉ lấy một mà đánh vạn, vì Đông Tần quốc lập vô số công lao, hoàng đế cữu cữu vô cùng tán thưởng.
Chỉ là, hắn đối với nam nhân này có chút nghi vấn, ánh mắt không dấu vết liếc sang An Ninh bên cạnh, con ngươi thâm thúy khẽ động, thân thể An Ninh cứng ngắc, vô tình để lộ một ít bí mật, hai người này hẳn là có chút quen biết, mà rốt cuộc là dạng quen biết nào? Không biết vì sao, hắn lại muốn biết.
Thương Địch nhìn Nam Cung Thiên Duệ đến gần, tiếp nhận vò rượu hắn đưa qua, ngửa đầu uống một ngụm.
An Ninh nhìn Nam Cung Thiên Duệ ngồi xuống bên cạnh mình, trong khoảng thời gian ngắn, vị trí của ba người cực kỳ quỷ dị. An Ninh ngồi giữa hai nam nhân, khóe miệng không khỏi co rút, vì sao nàng có cảm giác không khí này làm cho người ta có chút hít thở không thông.
Thương Địch tới nơi này, là vì tặng lễ phục, còn Nam Cung Thiên Duệ thì sao? Vì sao đêm khuya hắn lại xuất hiện tại Thính Vũ hiên của nàng?
"Lần trước ở hoàng cung, đa tạ tướng quân ra tay cứu giúp, đã khiến cho tướng quân bị thương, vết thương hiện tại đã khá hơn chưa?" An Ninh mở miệng, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc quỷ dị giữa ba người. Nàng biết vết thương của hắn đã khỏi, đêm đó sau khi Thương Địch đem phương thức giải dược đưa vào hoàng cung, hoàng hậu nương nương lập tức thúc giục thái y, cả một đêm điều chế giải dược, Nam Cung Thiên Duệ uống xong, thương thế cũng chuyển biến tốt.
"Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi." Nam Cung Thiên Duệ ôn nhu mở miệng, ngày ấy cùng ra tay cứu nàng cũng không chỉ có hắn, mà còn có Thương Địch!
Lại một trận trầm mặc, An Ninh đoạt lấy vò rượu trong tay Thương Địch, uống một ngụm, nhưng bởi vì rượu quá mạnh, khiến cho nàng liên tục ho khan. Thương Địch lấy lại vò rượu, vỗ nhẹ lưng của nàng, giúp nàng nhuận khí, "Rượu này nàng không thể uống được đâu."
Bên trong lời nói khó nén quan tâm, Nam Cung Thiên Duệ xem ở trong mắt, con ngươi thâm trầm, "Không bằng chơi tửu lệnh thì thế nào, nếu thua phạt uống rượu!"
An Ninh cùng Thương Địch đều ngẩn ra, chơi tửu lệnh? Nhưng đó cũng không phải là chủ ý tồi, chỉ là… Thương Địch cúi mặt xuống, tựa tiếu phi tiếu hỏi, "Thua trả lời câu hỏi, nếu không trả lời được, thì phạt rượu, như thế nào?"
An Ninh cùng Nam Cung Thiên Duệ nhìn về phía Thương Địch, trả lời câu hỏi? An Ninh cúi mặt xuống, xem ra đêm nay, màn chơi tửu lệnh này sợ là ẩn giấu đao quang kiếm ảnh, tàn sát khốc liệt đây!
Tầm mắt Nam Cung Thiên Duệ dừng ở trên người An Ninh, con ngươi lóe lên.
"Được."
An Ninh cùng Nam Cung Thiên Duệ trăm miệng một lời, nhất thời, trong mắt ba người đều hàm chứa ẩn ý. Cả ba người đều biết, muốn từ trong miệng đối phương tìm câu trả lời mà mình muốn. Như vậy, cuộc đấu này thực chất là xem ai có công lực thâm hậu, có thể giữ vững được bí mật của mình!
"Ta bắt đầu trước đi." An Ninh giương mắt, hương rượu tràn ngập trong miệng, "Tửu bất túy nhân nhân tự túy." ( Rượu không say người người tự say)
Thương Địch nghe tiếng nói ấm áp, mềm mại của An Ninh, khóe miệng khẽ nhếch, "Túy lý khiêu đăng khán kiếm." (Say khi đốt đèn xem múa kiếm)
"Kiếm ngoại hốt truyền thu kế bắc."(?) Nam Cung Thiên Duệ mở miệng. Ba người nhìn nhau cùng cười, hiệp một, ba người ngang tay, không phân được thắng bại.
An Ninh biết, đây mới chỉ là khởi động thôi, ván kế tiếp được ước định là chữ “Tương” mở đầu, chữ “Nhân” kết thúc. Thương Địch bắt đầu trước, "Tương phùng bất ẩm không hồi khứ, động khẩu đào hoa dã tiếu nhân." (Gặp nhau không uống về vô ích, cửa động đào hoa cũng cười người)
Ánh mắt An Ninh chợt lóe, cúi mặt xuống, "Tương thức mãn thiên hạ, tri tâm năng kỷ nhân?"
(Quen biết khắp thiên hạ, tri tâm có mấy người?)
An Ninh vừa nói xong, Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ đều ngẩn ra, ánh mắt không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía An Ninh, tri tâm có mấy người?
Bàn tay Nam Cung Thiên Duệ nắm chặt, hắn rất muốn nói với nàng, hắn nguyện làm tri tâm của nàng, nhưng... nghĩ đến bức thư của nàng hai năm trước, hắn chỉ có thể ẩn nhẫn. Biệt vô âm tín hai năm, trở lại kinh thành, hắn càng thêm dè dặt, cẩn thận đối với nàng.
Con ngươi thâm thúy của Thương Địch hiện lên vô số cảm xúc, người tri tâm? Trong lòng
khẽ động, hắn chưa từng có cảm giác như bây giờ, muốn thỏa mãn bất cứ nguyện vọng gì của nàng, muốn đem nàng bảo hộ trong vòng tay, muốn làm người tri tâm như nàng vừa nói!
"Nam Cung tướng quân, ngươi thua." Thương Địch nhíu mi, thản nhiên mở miệng.
Nam Cung Thiên Duệ cười chua xót, một ván tửu lệnh này, hắn thực sự thua! "Hỏi đi!"
"Nam Cung tướng quân thích Ninh Nhi hay không?" Thương Địch cao giọng mở miệng, không một chút quanh co lòng vòng, vào vấn đề trực tiếp mà bén nhọn.
Lời vừa nói ra, trong mắt An Ninh cùng Nam Cung Thiên Duệ đều hiện lên một chút kinh ngạc. An Ninh không ngờ Thương Địch sẽ hỏi vấn đề này, mà Nam Cung Thiên Duệ lại không hề nghĩ tới hắn lại hỏi trực tiếp như thế. Hắn nghĩ Thương Địch sẽ quanh co thử dò xét, thật không ngờ... Thật ra trong lòng hắn có một chút tán thưởng với Thương Địch, trực tiếp bén nhọn như vậy, khí thế bức người, thực khiến cho người khác ngưỡng mộ.
"Có." Nam Cung Thiên Duệ cũng không kiêng dè, thứ nhất mượn cớ chơi trò chơi để nói rõ tình cảm, thứ hai cũng không thể yếu thế trước mặt Thương Địch. Nhìn về phía An Ninh, chỉ thấy nàng cúi đầu, nhíu mi, trong bóng đêm, nhìn không rõ cảm xúc.
Nghe được đáp án, Thương Địch nhíu mi thật chặt, đôi mắt kia như trước sâu không lường được.
Ván tiếp theo, Nam Cung Thiên Duệ mở đầu, trầm tư một lát, cao giọng mở miệng, "Oanh tự tam cá xa, dư đấu tự thành tà; xa xa xa, viễn thượng hàn sơn thạch kính tà." (?)
An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, "Phẩm tự tam cá khẩu, thủy dậu tự thành tửu; khẩu khẩu khẩu, khuyến quân canh tận nhất bôi tửu." (?)
An Ninh nói xong, cả Nam Cung Thiên Duệ và Thương Địch cùng khen ngợi, tài hoa của nàng làm cho bọn họ giật mình!
An Ninh nhìn về phía Thương Địch, trong lòng nàng hy vọng Thương Địch sẽ không đối đáp được. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể hỏi ra nghi vấn vẫn luôn ở trong lòng, nhưng khôn khéo như Thương Địch, sao có thể không đối đáp được tửu lệnh này chứ?
Không ngờ, sau khi trầm mặc một lát, An Ninh lại nghe được thanh âm cười khổ của Thương Địch.
"Ta thua." Khuôn mặt tuấn mỹ của Thương Địch dị thường nhu hòa, giọng điệu không có một chút ảo não nào.
An Ninh giật mình, cảm giác vui sướng, "Tốt lắm, Thần vương điện hạ, người là hoàng tử của Bắc Yến, vì sao không ở Bắc Yến quốc?"
Thương Địch di chuyển tầm mắt, nhìn vào màn đêm tối đen, vì sao không ở Bắc Yến quốc?
Thì ra Ninh Nhi cảm thấy hứng thú với vấn đề này sao?! Hít một hơi thật sâu, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng phun ra một chữ, "Thù."
Thù? Thù hận? An Ninh có chút nhíu mi, nàng thật không ngờ sẽ là đáp án này, đôi mắt
Thương Địch sâu thẳm thần bí che giấu thù hận sao? Thù hận kia vì sao mà có?
Nam Cung Thiên Duệ đem thần sắc của Thương Địch xem ở trong mắt, trong lòng cũng hiểu được, vừa rồi Thương Địch không phải thật sự thua, mà là hắn cố ý thua, để An Ninh đặt câu hỏi. Xem ra, tâm tư của Thương Địch đối với An Ninh cũng không thua gì hắn!
Trận quyết đấu kế tiếp, ba người đều có thắng có bại, gặp phải vấn đề không muốn trả lời, liền dùng uống rượu để thoái thác. May nhờ có Phi Phiên, không biết từ nơi nào đưa đến vài hũ rượu ngon, rượu qua ba lần, trò chơi vẫn tiếp tục, nhưng cả ba người đều đã thấm mệt.
Khuôn mặt trắng nõn của An Ninh có chút phiếm hồng, ngữ điệu ấm áp mềm mại khi đối đáp càng khiến cho người khác trầm mê, có thể sánh bằng rượu làm say lòng người. Tầm mắt của Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ đều không thể dời khỏi thân thể của nàng. Nàng có hơi say, động tác giơ tay nhấc chân, đều ẩn ẩn mềm mại đáng yêu, hình ảnh này bọn hắn chưa từng nhìn thấy trước kia.
"A, ta thua." Thân thể An Ninh khẽ tựa vào thân cây phía sau, cười đến thiên chân vô tà, vô cùng khí phách chỉ lên bầu trời đêm tối đen, "Cứ tới đây đi, vấn đề gì ta cũng trả lời hết!"
Vấn đề gì cũng trả lời hết sao? Con ngươi thâm thúy của Thương Địch chợt lóe, chói mắt dị thường, vẫn như cũ trực tiếp đi vào vấn đề, làm cho người ta trở tay không kịp, "Giữa ta và Nam Cung tướng quân, nếu cho nàng chọn một người làm phu quân, nàng sẽ chọn ai?"