An Ninh bị Tô Cầm mang đi, mãi cho đến ngoài sân đình mới dừng lại, dưới ánh trăng, an Ninh nhìn lên môn biển thượng* các chữ hiện lên to và thanh nhã cái,trong lòng không khỏi ngẩn ra.(* cái bản ở phí trên của của mỗi nhà)
Tơ bông tiểu trúc?
"Như thế nào? Thật giật mình? Khó một tiểu thư khuê phòng, cũng biết nơi này!"
Tô Cầm nhíu mày, lúc dọc theo đường đi, An Ninh quá bình tỉnh, giờ phút nàynhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nàng, lại là có chút ngoài ý muốn, người bìnhthường là sẽ không biết "Tơ bông tiểu trúc" này, nhưng phản ứng nàng mới vừarồi lại nói cho hắn biết, nàng không chỉ có biết tơ bông tiểu trúc, mà còn biết nhiềuđiều hơn.
An Ninh liền hạ mặt mày, giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, nàng đương nhiên biếtđây là đâu, nơi này từng là hậu cung của trưởng công chúa Chiêu Dương, nhưng nàng lại không biết cô ấy lại có một thủ phủ khác ngoài cung, kia trước mắt nàng là tơ bông tiểu trúc!
An Ninh trong tiền thức suy nghĩ về điều gì đó một đôi mắt như có thể xuyên thủng mọi thứ, trưởng công chúa Chiêu Dương đã chết, chủ nhân nơi này tự nhiên biếnthành Thần vương Thương Địch, An Ninh trong lòng không khỏi giật mình, thằngnhãi Tô Cầm này mang nàng tới nơi đây vì mục đích gì ?
Tô Cầm như nhìn ra được nghi vấn của nàng, một giây khóe miệng hiện lênđường cong tựa như một tiểu quỷ, đẩy của sân ra, bước vào, nhưng bước chânđẫ sớm dừng lại, một đôi mắt anh đào đầy phong tình vạn chủng hướng tới An Ninh chớp mắt, "Nhị tiểu thư, xin vui lòng!"
An Ninh chỉ cảm thấy nụ cười kia lộ ra một tia không hảo ý, nhưng ánh mắt hắn vẵn nhìn chăm chú nàng, An Ninh vẫn như cũ tiến lên, nhưng, vừa vượt qua TôCầm một bước, liền nhận thấy một ánh mắt sắc bén như dao về phíachính nàng, An Ninh ngạc nhiên, đột nhiên nhận thức được một mũi tên sắc bénnhẹ như lông hồng hướng thẳng về phái bên mắt trái, hùng hổ, không có cái gì cóthể ngăn chặn được, mắt thấy mũi tên nhọn như chuẩn bị xuyên ánh mắt nàng,nhưng khi cách đồng tử một gang tấc thì dừng lại.
An Ninh hồi phục lại tinh thần, nhìn lên thấy một khuôn mặt thân tú, mặt như ngọcđen, lông mày nhíu lại, đôi môi nhếch tỏ ra rất nguy hiểm, lúc này tựa hồ nhưThương Địch có chút giận hờn.
"Nhanh nhanh thu hồi động tác của ngươi lại, bằng không sẽ kiến giai nhân run sợ."
Tô Cầm cao giọng nói, nhìn Thương Địch với ánh mắt vài phần bỡn cợt, quả
nhiên như hắn dự liệu, nếu hắn vừa rồi thải ra bước đầu tiên, sợ lúc này mũi tên đó đã xuyên da thịt của hắn!
Hắn thật sự vì An Ninh mà dừng tay, xem ra, Thương Địch quả nhiên quan tâm nàng ta!
"Ngươi biết nơi này có cơ quan, còn cho để cho một cô nương gia thế bước vào nơi nguy hiểm này, Cầm công tử thật là quá phúc hậu ."
Thương Địch liếc Tô Cầm một cái, tâm tư của hắn Tô Cầm làm sao có thể không nhìn ra, cũng tại thời điểm đó, hắn cũng có suy nghĩ ra tay ngừng mũi tên nhọn kia.
An Ninh ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra được nụ cười vừa rồi của Tô Cầm vì sao lúc đó nàng cảm giác được hàn ý dày đặc, liền nhìn về hướng Tô Cầm trừng mắt hỏi,ánh mắt không khỏi mỉa mai, "Còn tưởng rằng Cầm công tử là chính nhân quântử, lại không nghĩ rằng lại là bên ngoài quân tư nhưng lòng dạ lại tiểu nhân, muốn cho tiểu nữ chết, tạo sao lại phí hòa tâm ý như vậy?"
Nếu vừa rồi không phải Thương Địch ra tay, có phải nàng đã chầu diêm vương ?
Tô Cầm này, mới vừa rồi nàng thực nên một đao kết liểu mạng hắn!
Hai mắt hướng về phía hắn vẽ oán trách, làm cho Tô Cầm khóe miệng co giật, AnNinh này khéo miệng thâm độc, cũng không yếu thế hơn so Thương Địch a!
Nghĩ đến mục đích của chính mình, Tô Cầm nhíu mày, nhìn Thương Địch với ánhmắt đầy hàn ý, "Ta như thế nào bỏ được cho ngươi hử? Huốn hồ... Ngay cả khi ta bỏ qua, một người nào đó sẽ rất luyến tiếc !"
Hành động vừa rồi của Thương Địch, cũng đã phần nào chứng minh rồi, không phải sao? Thương Địch xưa nay đối nữ nhân lạnh lùng, các mai phục trong sân, là đề phòng chống sự xâm nhập từ bên ngoài, trước kia từng có nữ nhân xâm nhập,đều chết ở tại cơ quan
An Ninh có chút nhíu mày, ý thức được Thương Địch cố ý cứu nàng, đôi mắtnhanh chống nhìn mắt hắn, "Ta nợ ngươi một cái nhân tình."
Giữa Tô Cầm và Thương Địch có giao tình, Tô Cầm đã sớm nhìn thấy sự ngụytrang của nàng, Thương Địch sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, nếu như vậy, nàng ởtrước mặt hắn ngụy trang, thì sẽ không khó mấy nhận ra, không bằng thoải máitrước mặt hắn.
Tầm mắt tương đối, Thương Địch ngẩn ngươi ra, trong đầu một chút sáng tỏa,đây mới chân chính An Ninh!
"Ngươi nợ ta một cái mạng!" bất ngờ , Thương Địch lạnh lùng mở miệng, nhìnkhuôn mặt nhỏ nhắn một phần cứng đờ của An Ninh, xoay người, khóe miệngnhịn không được có chút cong lên, khuôn mặt mấy phần nhu hòa.
"Thần..." An bình muốn gọi hắn, những khi nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của hắn, cũng đột nhiên im lặng, nợ hắn một cái mạng? Đây là tình huống gì? !
Một bên Tô Cầm đáy mắt hiện lên một nụ cười,Thương Địch ơi Thương Địch, ý tứ của hắn là cuộc đời An Ninh là của hắn, ngươi cũng mơ tưởng nàng sao? Thật thú vị!
Vội vàng đuổi kịp Thương Địch, Tô Cầm không để lở mắt thời cơ mở miệng, "Ngự ban thưởng mỹ nhân việc..…”"
Thương Địch nhíu mi, dừng cước bộ, lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt đầy cảnh báo, lập tức tiếp tục đi về phía trước đi, không nói gì, nhưng Tô Cầm cũng là hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời nhẹ nhõm thở dài một hơi, xem ra, hắn hôm nay nhất đinh đã dùng đúng chiêu trò rồi, đem tất cả tâm huyết đật trên người An Ninh,quả nhiên đúng !
Ba người vào đại sảnh, đột nhiên nghe thấy âm thanh đau đớn của phụ nữ phát ra từ phía sau, An Ninh quay đầu, ngạc nhiên khi nhìn thấy chổ ngàng mới vừa đứng, một người phụ nữ nào đó, mũi tên nhọn xuyên qua lông mày của nàng ta,máu tươi theo mặt chảy xuống, cả người liền ngã xuống đất, khuôn mặt kia... An Ninh trong mắt xẹt qua một tia ớn lạnh.
Tứ phu nhân nha Hoàn Xuân Cúc! bà ta theo dõi nàng? A... Ý thức được cái gì đó,
An Ninh hai tay nắm chặt, đôi mắt sâu thẳm hơn.
"Xem ra đêm nay không yên ổn a!" Thương Địch thản nhiên mở miệng, ánh mắt giống như quét về phía An Ninh, mãn nhãn tìm kiếm.
Tô Cầm mặt liền đen lại, vừa rồi dọc theo đường đi An Ninh bình tĩnh dị thường làm cho tất cả tâm tư của hắn đặt lên người nàng, lại không dự tính, bị người khác theo dõi!
"Thần vương điện hạ, An Ninh đi trước cáo lui." An bình bình tĩnh phúc phúc thân,nàng biết ở Hầu phủ loại nữ nhân nhất thế này rất phổ biến, nàng tin tưởng, chưa đầy một nén nhang, bọn họ nhất đinh sẽ đuổi tới nơi đây.
Theo dõi tính kế nàng, nàng lại làm sao để cho bọn họ như ý?
"Ngươi sợ?" mày rậm của Thương Địch khẽ nhếch, nhìn thẳng vào mắt An Ninh.
An Ninh giật mình, cười lạnh, sợ? Tại sao phải sợ sài lang hổ báo tại An Bình hầu phủ? Bất đầu từ thời khắc trọng sinh, nàng chưa biết sợ là gì!
"An Ninh là lo lắng 'Tơ bông tiểu trúc' thanh nhã này sẽ bị phá hủy." Nơi này là địa phận của trưởng công chúa Chiêu Dương, đối với Thương Địch mà nói nơi hết sức quang trọng, sợ là dễ dàng quấy rầy.
"A... Không có người dám phá hủy nơi này." Thương Địch vuốt ve ngọc bội bên
hông, đem câu nói kia của An Ninh để không trong mắt, "Ta nhưng thật ra muốn nhìn, ai dám!"
Mềm nhẹ giọng điệu, nhưng mỗi một chữ lại như một phen đao nhọn, khí thế sắc bén.
An Ninh liễm hạ mặt, không hề nhún nhường, nếu như vậy, nàng liền ở chỗ này chờ đợi người của Hầu phủ!
Dương Mộc Hoan theo cùng Xuân Cúc từ trước đã ước định ký hiệu, mang theo An Như Yên chờ người ở bên ngoài phủ.
An Như Yên nhìn tơ bông tiểu trúc trước mắt, hừ, quả nhiên là nơi một hoàng hảo để yêu đương vụng trộm, nơi này rộng lớn, nếu không cẩn thận tìm, thật đúng là không dễ phát hiện, nếu An Ninh thực sự cùng kia nam nhân ở bên trong này,mặc kệ yêu đương vụng trộm là thật là giả, nàng sẽ bóc từng lớp da của An Ninh!
Khóe miệng gợi lên ý định tàn nhẫn, An Như Yên giọng lạnh phân phó, "Đi mở cửa, nhìn xem nhị tiểu thư có hay không bên trong."
Dĩnh Thu đến trước cửa, không chút do dự đẩy cửa ra, âm thanh vang lên trong bóng tốt có gì đó bất thường kỳ lạ, xuyên thấu qua môn phi, mọi người đều hướng trong sân, cả người cảm thấy ớn lạnh, nhìn nữ nhân nằm trong vũng máu ......