Biến cố đột ngột khiến tất cả mọi người đều biến sắc.
Sắc mặt của Triệu Tố đứng trên đài quan chiến trở nên u ám.
Thế mà có người dám nhúng tay vào cuộc tỷ võ của thư viện Quan Huyên.
Bà ấy vừa định ra tay nhưng ngay lúc này một bàn tay ngăn bà ấy lại.
Chính là Viên Cổ!
Viên Cổ lắc đầu: “Vị này là Ngao Tiêu – Đại trưởng lão của tộc Chân Long, nếu bà ngăn cản họ, thư viện Quan Huyên không sao nhưng bà có thể sẽ chết”.
Tộc Chân Long!
Trong yêu giới ở Trung Thổ Thần Châu, tộc này và tộc Vượn Thái Cổ là hai bá chủ lớn.
Dù là thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu cũng sẽ không tuỳ tiện chọc vào.
Vì mẫu tộc của tộc Chân Long – tộc Thiên Long cổ xưa có cường giả đỉnh cấp nhậm chức ở tổng viện của thư viện Quan Huyên.
So sánh chỗ chống lưng, thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu không thể đấu lại được.
Nghe Viên Cổ nói thế, sắc mặt Triệu Tố trở nên cực kỳ khó coi.
Bà ấy biết bà ấy không thể đấu lại tộc Chân Long, nếu hôm nay ra mặt thì thư viện Quan Huyên sẽ không có chuyện gì nhưng bà ấy có thể sẽ chết như Viên Cổ nói. Tộc Chân Long không dám tiêu diệt thư viện Quan Huyên, nhưng không có nghĩa không dám giết bà ấy, hơn nữa đối phương có thể thần không biết quỷ không hay mà làm chuyện này.
Triệu Tố im lặng một lúc rồi nói: “Cứ để như vậy sao?”
Viên Cổ gật đầu: “Nhịn đi, nếu không thì sẽ chết”.
Triệu Tố siết chặt nắm đấm, im lặng không nói nữa.
Một lúc sau, bà ấy nhắm mắt lại.
Cảm giác bất lực.
Bất lực thật sự!
Không có bất kỳ phần thắng nào.
Bà ấy hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào khi đối mặt với những nhân vật tầm cỡ đến từ Trung Thổ Thần Châu.
Liên hệ tổng viện?
Không phải không được nhưng bà ấy biết đối phương có thủ đoạn khiến bà ấy không thể liên lạc được với tổng viện.
Triệu Tố thầm thở dài, buông lỏng hai tay.
Cuối cùng bà ấy cũng từ bỏ.
Mặc dù tức giận nhưng hiện thực tàn khốc khiến bà ấy phải cúi đầu trước cường quyền.
Ở đằng xa, Diệp Quân đập người rơi xuống đất nhưng lúc này cơ thể của Nạp Lan Ca ở trước mặt hắn đã biến mất hoàn toàn, cùng lúc đó linh hồn của cô cũng biến mất với tốc độ cực kỳ đáng sợ.
Không lâu sau, cô sẽ tan thành mây khói, biến mất khỏi thế gian này.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca trước mặt, đầu óc trống rỗng như bị sét đánh.
Ở cách đó không xa, Ngao Tiêu của tộc Chân Long lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Giết tộc Chân Long ta, ngươi cũng xứng sao?”
Sở dĩ ông ta xuất hiện ở đây dĩ nhiên là để cứu Chân Long này.
Đây là thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long.
Nếu bị một thanh niên giết ở đây thì chẳng phải tộc Chân Long sẽ trở thành trò đùa của Trung Thổ Thần Châu sao?
Còn về quy tắc!
Ở Trung Thổ Thần Châu, có lẽ ông ta không dám phá vỡ quy tắc đó nhưng ở đây chỉ là quy tắc của một thư viện thượng giới nhỏ bé, ông ta xem thường.
Ai dám nói gì?
Ai dám?
Ngao Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này trong mắt ông ta đằng đằng sát khí.
Có thể phá được phòng vệ của tộc Chân Long, hơn nữa còn là một kiếm tu, sau này sẽ trở thành kẻ địch mạnh, tất nhiên ông ta sẽ không giữ lại.
Tay phải ông ta siết chặt, sức mạnh đáng sợ ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Lúc này mọi người đều cảm nhận được sát khí của Ngao Tiêu.
Người của ba trăm sáu mươi châu cũng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, sao có thể như vậy chứ? Đây chẳng phải là quyết đấu công bằng sao?
Không phải là đang bắt nạt người ta sao?
Tại sao thư viện Quan Huyên không ai nói gì hết thế?
Tại sao?
Mọi người đều đang khó hiểu.
Nhưng không ai đưa ra được câu trả lời.
Đúng lúc này, Tiêu Qua ở cách đó không xa bỗng tức giận gào lên với đài quan chiến: “Đây không phải là trận quyết đấu công bằng sao? Đây không phải là trận quyết đấu công bằng sao?”
Mọi người trên đài quan chiến đều im lặng.
Họ biết điều này không công bằng.
Triệu Tố đứng đầu cũng không nói gì.
Bà ấy cũng biết không công bằng.
Nhưng họ đều không nói.
Họ chỉ nhìn thế thôi.
Thấy tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt Tiêu Qua trợn trừng: “Còn thiên lý không chứ? Có còn công bằng không?”
Mọi người vẫn im lặng.
Đối mặt với cường quyền thì còn thiên lý đâu nữa? Còn đâu công bằng?
Không có ai dám đứng ra đối đầu với tộc Chân Long.
Ngao Tiêu đó nhìn chằm chằm Diệp Quân định ra tay nhưng đúng lúc này, một sức mạnh bí ẩn bỗng bao vây linh hồn của Nạp Lan Ca sắp biến mất, cùng lúc đó một giọng nói bỗng vang lên: “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
Vừa dứt lời.
Ầm!
Một luồng sáng màu vàng bỗng phát ra từ trong người Diệp Quân.
Ánh sáng màu tản ra xung quanh, một bóng dáng xuất hiện.