Khoảnh khắc Diệp Quân rời khỏi tòa tháp thí luyện, hắn cảm thấy mình nhẹ như một chiếc lông vũ.
Không có trọng lượng!
Diệp Quân rất lâu sau mới có thể thích ứng với thời không bên ngoài!
Lúc này, trong lòng hắn vô cùng phấn khích!
Bởi vì hắn phát hiện, tốc độ bây giờ của mình nhanh hơn ít nhất mười lần so với bên ngoài!
Mười lần!
Có nghĩa là gì?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tốc độ ngự kiếm của hắn nhanh hơn ít nhất mười lần so với trước đây!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Nhát kiếm trong chớp mắt chân chính!
Đôi mắt của Diệp Quân từ từ nhắm lại!
Đây chính là cực hạn của bản thân sao?
Không!
Hắn có thể cảm nhận được rằng mình vẫn chưa đạt đến cực hạn!
Tốc độ của hắn vẫn có thể nhanh hơn nữa!
Nhưng trước mắt, thành tựu và hiểu biết của hắn về thời không chỉ có thể giúp hắn đạt tới trình độ này mà thôi!
Diệp Quân xoay người liếc nhìn tháp thí luyện phía sau, trong lòng hơi xúc động!
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Sao vậy?"
Diệp Quân nhẹ giọng đáp: "Hết lần này đến lần khác, ta cảm thấy mình đã đạt đến cực hạn, nhưng khi ta không ngừng nỗ lực, ta lại phát hiện đó không phải là cực hạn của mình, ta vẫn có thể trở nên mạnh mẽ hơn!"
Vừa nói, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại: “Tháp gia, con người có cực hạn không?”
Tiểu Tháp nói: "Có người có, có người không!"
Diệp Quân cười nói: "Quả nhiên!"
Tiểu Tháp nói: “Nhóc con, không phải ta muốn đả kích ngươi, trong những năm tháng dài đằng đẵng này, ta đã từng gặp rất nhiều nhân vật yêu nghiệt, bọn họ không chỉ có thiên phú yêu nghiệt, hơn nữa còn rất nỗ lực, cho nên bất cứ lúc nào ngươi cũng không được tự mãn, biết chưa hả?"
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!"
Nói xong, hắn dừng một chút, sau đó hỏi: "Tháp gia, trước kia ngươi cũng rất mạnh à?"
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Cũng tàm tạm!"
Diệp Quân chớp mắt: “Tàm tạm?"
Tiểu Tháp nói: "Dưới tam kiếm thì ta vô địch, còn trên tam kiếm thì ta hòa”.
Giọng nói bí ẩn: "...”
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Tam kiếm?"
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: "Lại là một truyền thuyết khác!"
Diệp Quân còn muốn hỏi gì đó, lúc này, một người phụ nữ đột nhiên đi từ đằng xa tới, nhìn thấy người đó, Diệp Quân hơi sững sờ, cô ta chính là Lạc Chiêu Kỳ!
Lạc Chiêu Kỳ liếc nhìn Diệp Quân cười nói: "Diệp công tử, ngươi vừa từ trong đó ra sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Lạc cô nương tới đây tu luyện à?"
Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Đúng vậy!"
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Vậy ta không cần quấy rầy Lạc cô nương nữa! Cáo từ!"
Nói xong, hắn bước sang một bên!
Lúc này, Lạc Chiêu Kỳ đột nhiên cười nói: "Diệp công tử dừng bước!"
Diệp Quân nhìn Lạc Chiêu Kỳ, khẽ mỉm cười: “Mạo muội hỏi một câu, Diệp công tử đã đến tầng mấy rồi?"
Diệp Quân cười nói: "Tầng thứ chín!"
Lạc Chiêu Kỳ hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu mỉm cười: “Diệp công tử không muốn nói sự thật... là do ta mạo muội rồi!"
Diệp Quân nhìn Lạc Chiêu Kỳ nói: "Cáo từ!"
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân đang rời đi, lông mày hơi nhíu lại.
Tầng thứ chín?
Không thể nào!
Năm đó cô ta cũng chỉ mới tới tầng thứ tám mà thôi, còn chưa vượt qua tầng thứ tám.
Cô ta biết áp lực thời không ở đây khủng khiếp đến mức nào!
Tầng thứ chín?
Khó như lên trời!
Không suy nghĩ nhiều, Lạc Chiêu Kỳ xoay người rời đi.
...
Khi trở lại Tiêu phủ, Diệp Quân biết rằng Tiêu Qua, Tôn Hùng và Nạp Lan Ca vẫn đang tu luyện!
Vẫn còn ba ngày nữa là đến cuộc tỷ võ!
Đúng lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, bà ấy liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ra rồi à?”
Diệp Quân cười đáp: "Đúng vậy!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Tiến bộ bao nhiêu?"
Diệp Quân đáp lời: "Rất nhiều!"
Phí Bán Thanh hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Rất nhiều ư?"
Diệp Quân gật đầu: “Rất nhiều!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Vậy thì tốt!"
Bà ấy dừng lại, rồi nói tiếp: "Vào tốp mười có áp lực không?"
Diệp Quân chớp mắt: “Mục tiêu của con là đứng đầu!"
Phí Bán Thanh lắc đầu cười nói: "Trước đây là ta nói đùa với con, con không cần tạo quá nhiều áp lực cho mình, chỉ cần đứng trong tốp mười là được! Đứng trong tốp mười đã phá kỷ lục cao nhất của thư viện chúng ta rồi!"
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Con sẽ cố gắng!"
Phí Bán Thanh gật đầu: “Tốt!"
Bà ấy dừng lại, rồi nói tiếp: "Con có biết cuộc tỷ võ sẽ diễn ra như thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Con không biết!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Cuộc tỷ võ chia làm ba phần. Phần thứ nhất là sàng lọc. Nội dung của phần này là thư viện sẽ đưa ra một đạo sức ép ý chí võ đạo cường đại. Ai có thể kiên trì một canh giờ thì có thể tiến vào phần thứ hai! Mà ở phần này sẽ đào thải ít nhất tám mươi phần trăm số người tham gia!"
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Tám mươi phần trăm?"
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đúng vậy! Nhiều người đến đây chỉ là để dạo chơi”.
Diệp Quân im lặng.
Phí Bán Thanh tiếp tục nói: "Phần thứ hai sẽ trở nên tàn khốc hơn, phải sinh tồn trong yêu vực vô tận”.
Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Yêu vực vô tận?”
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đúng vậy! Đó là địa bàn thuộc về yêu giới, nơi có đủ loại yêu thú hùng mạnh. Muốn sống sót ở đó rất khó. Trước đây, một trăm người tiến vào, chỉ chưa đến hai mươi người có thể sống sót. Mà ở bên trong thật sự sẽ chết người”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, nói: "Còn phần thứ ba thì sao?"
Phí Bán Thanh trầm giọng nói: "Phần thứ ba càng tàn khốc hơn, tiến vào hoang địa tranh đoạt lá cờ thứ hạng. Trong hoang địa có mười lá cờ. Lá cờ ở giữa chính là lá cờ dành cho hạng nhất, hai bên trái phải là hạng hai, hạng ba, cứ thế mà tính! Mỗi châu chỉ có thể tranh một vị trí mà thôi”.
Vừa nói, bà ấy vừa nhìn về phía Diệp Quân: “Con muốn xếp thứ mấy thì có thể đến lá cờ số mấy”.
Vừa nói, bà ấy vừa nhìn về phía Diệp Quân: “Con muốn xếp thứ mấy thì có thể đến Thanh Vân Đài số mấy”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi!"