Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5932: Không thể, tuyệt đối không thể..."





Nghe người trong quan tài nói thế, Tiểu Tháp có chút khó tin nói: "Người này... đúng là bụng dạ khó lường".



Vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, tựa như không hề thấy bất ngờ.



Thấy Diệp Quân như thế, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi biết từ trước rồi hả?"



Diệp Quân nhìn chằm chằm vào quan tài, ánh mắt âm trầm, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Người có thể tạo ra hai người giấy trước cửa kia sao có thể là hạng người thiện lương được? Hơn nữa nơi này rõ ràng đã bị người phong ấn, nhưng gã lại gạt ta rằng là ông tự nguyện ở đây chữa thương... Quan trọng nhất là lòng tốt của người này có chút ảo, lúc một người vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi mà không phải người thân, thì tất có tính toán khác!"





Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: "Giống y như ta nghĩ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã!"



Diệp Quân: "..."



Người kia còn đang điên cuồng cười to, tiếng cười xen lẫn sự điên loại cùng giải thoát.







Mà trong cơ thể Diệp Quân, hào quang đỏ ngàu kia không ngừng tuôn ra, sau đó phá vỡ hư không, lao về một phương hướng không biết...



Lúc này, người trong quan tài chậm rãi bay lên, tứ chi ông ta bị xích sắt đen khóa lại, trên mắt xích còn có lớp phong ấn mạnh mẽ dán chặt lên, khuôn mặt ông ta dữ tợn, lệ khí lồ lộ, tựa như ác quỷ; lại thêm tiếng cười cực kỳ điên cuồng của ông ta làm tăng thêm bội phần khủng bố.



Diệp Quân nhìn chằm chằm người bay ra khỏi quan tài: "Ngươi hẳn là Ngụy Thần, đúng không?"



"Ha ha!"



Người đàn ông bắt đầu cười lớn: "Không thể không nói ngươi rất thông minh, từ khi vào đây đến giờ ngươi vẫn luôn phòng bị ta, chưa bao giờ nới lỏng cảnh giác, nhưng đáng tiếc ngươi không ngăn lại được tham dục sâu trong nội tâm của mình, mà chỉ cần như vậy thì khi niệm thần chú, ngươi chắc chắn phải chết... Cho dù ngươi có đọc tên giả cũng vô dụng thôi, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ mưu mô nào cũng chỉ là phù du!"



Diệp Quân nói: "Đó là tên của cha ta!"



"Ha ha!"



Ngụy Thần lại phá lên cười: "Vậy cha ngươi cũng có đứa con có hiếu ghê, ngay cả cha mà cũng hãm hại, ha ha..."



Tiếng cười của ông ta như sấm, cực kỳ vui sướng, bởi vì ông ta bị phong ấn nhiều năm như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng có một tên đến thế mạng.



Mặc dù sẽ vứt bỏ thân thể này, nhưng chỉ cần có thể giải thoát thì cũng đáng giá.



Hơn nữa thiếu niên trước mắt này này có căn cơ vô cùng tốt, huyết mạch cũng đặc biệt, nếu cắn nuốt hết thì ông ta sẽ có thể thoát vây trong thời gian cực kì ngắn, có được một cuộc đời mới.



Không thể không nói, đúng là ông trời đang giúp ông ta mà!



Nghĩ tới đây, tiếng cười của ông ta càng lớn thêm, toàn bộ thế giới bên dưới lúc này cũng bắt đầu rung lên kịch liệt.



Nhưng rất nhanh, ông ta nhíu mày lại, chỉ thấy cột máu phá vỡ thời không kia đột nhiên xuất hiện ở một vùng tinh không không rõ tên, mà trong vùng tinh không đó có một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng.



Người đàn ông áo trắng nhìn cột máu đang lao về phía mình, lắc đầu nở nụ cười: "Chủ nhân bút Đại Đạo, việc này không thể trách ta được, là do đối phương ra tay trước, ta chỉ tự vệ mà thôi".



Dứt lời, ông ấy vung tay áo lên, một luồng ánh kiếm chém ra.



Nhìn thấy người đàn ông áo trắng xuất kiếm, Ngụy Thần bỗng cười khẩy: "Sắp chết còn muốn giãy dụa? Buồn cười..."



Còn chưa dứt lời, vẻ mặt ông ta chợt sượng lại, bởi vì khi ông ta nhìn rõ được thì đã thấy cột máu kia ầm ầm vỡ vụn, ngay sau đó, trong tròng mắt đang co rụt lại của ông ta, một thanh kiếm đang dần phóng lớn.



Xoẹt!



Đột nhiên, một thanh kiếm xuyên qua trán, ghim ông ta lại tại chỗ.



"Á!"



Ngụy Thần hét lên: "Á... Không thể, tuyệt đối không thể..."



Khuôn mặt ông ta mở mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Bởi vì đối phương không chỉ phá nát huyết tế của ông ta dễ như ăn cháo, còn tung chiêu cách vô số thời không để giết bản thể ông ta, kinh khủng nhất là kiếm của đối phương không bị phong ấn thần bí nơi này áp chế, hơn nữa ông ta còn phát hiện thân thể của mình đang nhanh chóng bị hủy diệt.


Chiêu kiếm này đã phá vỡ tam quan của gã!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv