Tang Hàn chào hỏi với từng người một, cuối cùng đi đến mở lời mới hai người kia: “Hòe sư, Vu cô nương, đã lâu không gặp”.
Hòe Sách cười nói: “Đã lâu lắm rồi nhỉ?"
Tang Hàn gật gù: “Cũng hơn sáu mươi”.
Hòe Sách: “Trong vòng sáu mươi năm, biến một tỉnh chưa vào được một nghìn hạng đầu thành như hôm nay, giỏi lắm”.
Tang Hàn: “Còn phải cảm ơn sự ủng hộ của Điện hạ và đoàn phụ tá”.
Hòe Sách mỉm cười: “Quan trọng là chính cô cô năng lực. Mau ngồi đi”.
Tang Hàn gật gù rồi ngồi xuống cạnh ông ta.
Một sự sắp xếp rất thú vị: Hòe Sách ngồi ở ghế đầu tiên bên phải, Vưu Liêm thì ở đối diện.
Chứng tỏ địa vị của cô ta cao hơn.
Mọi người vào chỗ rồi, Diệp Quân mới phát hiện không có ghế nào là cho hắn.
Tang Hàn nhận ra điều này cũng nhíu mày.
Bỗng Mục quản gia mang một chiếc ghế đến đặt ở vị trí gần chót, cười nói: “Mời công tử”.
Ông ta không ngờ Tang Hàn sẽ dẫn Diệp Quân vào đến tận trong đây. Người có địa vị thấp nhất nơi này cũng là tổng đốc một tỉnh, nhưng Diệp Quân chỉ là thuộc hạ của Tang Hàn, theo lý đáng lẽ phải ở ngoài.
Mục quản gia còn hơi khom lưng: “Thất lễ rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Không sao”.
Hắn cảm nhận được ông ta không cố tình làm khó hắn, chỉ là thật sự không ngờ hắn lại có mặt ở đây mà thôi.
Thái độ chân thành của Mục quản gia cũng khiến hắn ngạc nhiên. Rõ ràng ông ta có địa vị khá cao trong phủ nhưng lại có thể hạ mình đến vậy.
Đúng là không đơn giản.
Diệp Quân vừa ngồi xuống đã đón nhận vô số ánh mắt tò mò.
Nhưng không ai ngu đến nỗi đi gây thù chuốc oán.
Đã ngồi ở đây thì có ai bình thường đâu? Một khi không có xung đột lợi ích thì ai lại làm chuyện vô ích làm gì?
"Tang cô nương trở lại rồi!"
Một giọng nói vọng vào từ bên ngoài.
Tất cả mọi người, bao gồm Hòe Sách và Vưu Liêm đồng loạt đứng lên.
Diệp Quân nhìn ra, thấy một người thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi đi đến. Gã mặc áo bào đen tuyền, eo thắt đai lưng, vai khoác áo choàng trắng muốt, mắt sáng như sao, tuấn tú vô cùng.
Chính là Cửu hoàng tử.
Hoàng thất họ Cơ, vị này tên là Vô Trần.
Cơ Vô Trần vừa đi vào đã cởi áo đưa cho Mục quản gia, sau đó đến trước mặt Diệp Quân, hồ hởi nói: “Diệp công tử. Tang Hàn nói với ta ngươi là nhân tài hiếm thấy. Ta biết tính cô ta thế nào, bình thường khó mà để ai lọt vào mắt, người được tán dương như ngươi quả thật là hiếm thấy!"
Diệp Quân đáp lễ: “Tang cô nương quá khen rồi, ta chỉ mở thư viện mà thôi”.
Cơ Vô Trần gật đầu: “Ta có nghe nói. Ngươi cứ việc yên tâm để ta lo. Ta đã phái một trăm đại nho đến Ung Nhung, tạm thời đảm nhận việc giảng dạy trong thư viện. Xây dựng thế nào, hoạt động ra sao đều làm theo ý ngươi”.
Diệp Quân ngạc nhiên không thôi, những người khác cũng vậy.
Cửu hoàng tử đối đãi rất tốt với hiền tài, đồng thời cũng là kẻ biết nhìn người.
Vì vậy khi thấy gã ra sức lôi kéo Diệp Quân, ai nấy đều tò mò về thân phận người này.
Cơ Vô Trần ngồi vào ghế, cười nói: “Vốn định mở tiệc chào mừng các vị, nào ngờ chiến sự căng thẳng nên đành phải hủy bỏ. Chúng ta vào vấn đề chính đi. Tình hình ở chiến trường Đế Tinh ngày càng bất lợi, nếu cứ tiếp tục thì Đế quốc sẽ phải ra lệnh tổng động viên trong một tháng tới”.
Tổng động viên?!
Ba chữ này khiến mọi người đanh mặt.
Cơ Vô Trần: “Phụ hoàng nghe theo Quốc tướng nên cho triệu tập tất cả tổng đốc các tỉnh về Đế đô để thương nghị việc nước, nhưng thật ra là để phái người đi tiếp viện cho chiến trường”.
Một tổng đốc lên tiếng: “Quốc tướng muốn nhân cơ hội này để làm suy yếu chúng ta”.
Một người khác phụ họa: “Số tỉnh trọng yếu trong tay Điện hạ không nhiều, một khi phái ra chiến trường ắt sẽ bị người của Quốc tướng nhúng tay. Cho dù có thắng thì cũng tổn thương nặng nề, không còn khả năng tranh giành ngôi báu”.
Cơ Vô Trần gật đầu: “Ta mời các vị đến là muốn nghe một số ý kiến, xem nên làm thế nào để vượt qua cửa ải này”.
Một tổng đốc nói: “Tuyệt đối không thể làm theo ý họ. Chúng ta vất vả bao nhiêu mới đào tạo ra ngần ấy cường giả, nếu tiêu hết vào chiến trường thì sẽ không còn có thể chống lại Đại hoàng tử. Theo ta thấy, nếu họ dám nêu ý tưởng thì chúng ta xé rách mặt ngay tại chỗ, công bố âm mưu của họ để triều đình rối loạn luôn!"
Một người khác đứng dậy: “Chỉ có loạn thế, chúng ta mới có cơ hội phản kích”.
Một tổng đốc bên trái phân tích: “Một khi loạn thế nổ ra, Bệ hạ muốn an ổn triều cục sẽ phải cân nhắc thiệt hơn, sẽ không động vào chúng ta”.
Những người khác đồng tình.
Bây giờ một khi ra chiến trường thì bao nhiêu của cải cũng mất sạch, chẳng còn gì để chỉ huy, còn mỗi cái chức tổng đốc cũng vô dụng.
Chỉ có bốn người không lên tiếng là Hòe Sách, Vưu Liêm, Diệp Quân và Tang Hàn.
Cơ Vô Trần chợt nhìn Tang Hàn, thấy cô ta liếc sang Diệp Quân thì lập tức cười hỏi: “Diệp công tử có ý kiến gì không?"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn.
Diệp Quân: “Nói gì cũng được sao?"
Cơ Vô Trần gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân: “Theo ý ta thì chúng ta không thể làm loạn, ngược lại càng phải chủ động xin ra chiến trường. Điện hạ hãy dẫn đầu trình sổ bày tỏ tất cả đều sẵn sàng xuất quân vì nước”.
Lời này khiến bao kẻ bất ngờ.
Không ai giữ được bình tĩnh.
Vưu Liêm nãy giờ vẫn im lặng bỗng quay sang nhìn hắn.